Thánh Khư

Rèn Luyện Trong Núi (2)


trước sau

Sắc mặt Sở Phong khẽ biến. Hắn hơi do dự. Trước khi đến đây, hắn không nghĩ đến sẽ tiếp cận đám hung cầm quái thú này.

Sau khi núi Thái Hành phát sinh dị biến, địa vực này xuất hiện hơn một nghìn ngọn núi thần bí. Đây chỉ là một ngọn trong số đó mà thôi.

“Bò... bò...” Con nghé vàng thúc giục.

“Được, tao nghe lời mày.” Sở Phong cắn răng. Hắn biết con nghé vàng sẽ không hại hắn. Hơn nữa, lời nó nói rất có lý. Nếu hắn học Ngưu Ma Quyền, còn cái gì cần cố kỵ nữa?

Có lẽ Ngưu Ma Quyền là được sinh ra trong hoàn cảnh tàn khốc như vậy.

Rốt cuộc, khi đến gần ngọn núi, hắn cảm nhận được ngọn núi thật sự khổng lồ, giống như bước vào một vùng cao nguyên, rộng lớn vô cùng.

Thực vật ở đây rất rậm rạp, sinh vật nguyên thủy vô cùng phong phú.

“Chúng nó không ra được, tao có thể vào sao?” Sở Phong hỏi.

Con nghé vàng nói cho hắn biết, đúng là như vậy.

“Vậy tao còn có thể ra được không?” Sở Phong hoài nghi.

Con nghé vàng gật đầu, bảo hắn không cần lo lắng, chỉ cần không bị dã thú giết, có thể theo đường cũ mà đi ra.

Sở Phong phát mộng, cũng không biết là đạo lý gì, nhưng con nghé vàng hiển nhiên không muốn nói quá nhiều với hắn.

Tuy vẫn còn cách một khoảng cách, nhưng hắn đã nhìn thấy một số hung thú chưa bao giờ nghe thấy. Có một con quái vật giống như hùng sư, lưng mọc gai xương thật dài, cao đến mười thước đang xuyên qua khu rừng.

Sở Phong nuốt một ngụm nước miếng, hơi căng thẳng. Con mãnh thú lớn như vậy, hắn có thể là đối thủ sao?

Con nghé vàng trừng mắt với hắn. Sau khi tiến vào khu rừng, không nhất định phải liều mạng. Nhiệm vụ hàng đầu chính là sống sót, trước cam đoan có thể còn sống, sau đó lựa chọn đối thủ thích hợp để săn giết.

Cuối cùng, Sở Phong bước vào vùng núi Hồng Hoang.

Cổ mộc nhiều lắm, che khuất cả bầu trời.

Có một số dây leo to bằng cái vạc nước, vắt ngang giữa khu rừng.

Ngưu ma cảnh cáo hắn, bảo hắn dùng các thức của Ngưu Ma Quyền để hành tẩu, cơ thể căng ra, phong bế hơi thở của bản thân.

Sở Phong nghe theo, rất nhanh đi theo con nghé vàng.

Oành.

Quả nhiên khu rừng cực kỳ nguy hiểm, từ xa cỏ cây lay động, một con mãnh thú to bằng gian phòng chạy đến, giống như báo săn, nhưng trên đầu lại có sừng, bịch một tiếng dừng lại ở vị trí trước đó của bọn họ.

Từ đằng xa, Sở Phong núp sau bụi cỏ nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng đằng trước, không khỏi hít một hơi lạnh.

Hắn phát hiện, thứ mà hắn cần học còn rất nhiều. Trên ngọn núi Hồng Hoang này, đích thật là nơi rèn luyện con người. Nếu có thể còn sống đi ra thì mới tính là xuất sư.

Cho đến bây giờ, Sở Phong tuyệt không bài xích, toàn thân đầu nhập, chính thức rèn luyện bản thân.

Bởi vì, không còn bao lâu nữa, núi Thái Hành sẽ phong vân hội tụ, rất nhiều dị nhân tập trung, nhất định sẽ có đại chiến.

Hiện tại, hắn tiến vào ngọn núi Hồng Hoang, mặc dù đang mạo hiểm nhưng cũng là cách giúp bản thân lột xác, thích ứng với các loại nguy cơ, so với việc tăng quyền pháp đơn thuần còn quan trọng hơn nhiều.

Khi đi ngang qua khu rừng, đột nhiên một con nhện to bằng nắm đấm kéo sợi tơ rơi xuống, thiếu chút nữa đụng phải mặt Sở Phong.

Bịch.

Hắn không chút nghĩ ngợi, một quyền đánh ra, thịt văng tứ tung.

Hắn rất nhanh nhìn nắm đấm của mình, sợ bị trúng độc.

Con nghé vàng lắc đầu, ý bảo không cần lo lắng. Ngưu Ma Quyền không yếu như vậy đâu.

Dọc theo đường đi, Sở Phong nhìn thấy rất nhiều quái vật. Lần nguy hiểm nhất chính là hắn suýt chút nữa bị một con hung cầm dài hai mươi mấy thước tấn công.

Con hung cầm kia toàn thân đỏ chét, mang theo lửa cháy truy kích hắn. Khi đánh vào vách núi, ngay cả đá cũng phải nóng chảy.

Nơi này rất nguy hiểm.

Sở Phong cũng không liều mạng, một đường tiến vào, sau đó biến mất không thấy.

Khi đi ngang một khu vực yên tĩnh, Sở Phong cảm nhận được một sự bất an mãnh liệt. Dựa vào kinh nghiệm kiếp trước, hắn biết, nơi này hơn phân nửa có mãnh thú khó lường.

Ở đây rất có thể là sào huyệt của nó, những sinh vật khác không dám đến gần.

Bởi vì nơi này rất yên tĩnh.

Nhưng con nghé vàng lại muốn hắn tiến về phía trước.

Sau đó không lâu, lông tơ Sở Phong dựng thẳng hết lên. Hắn nhìn thấy một con hổ trắng như tuyết, ngay cả vằn cũng không có, có thể nhảy vọt đến sáu thước, móng vuốt sắc bén, lóe ra hàn quang.

“Nó không phải hổ.”

Bởi vì nó có đến ba cái đuôi. Mỗi cái đều sáng bóng trong suốt, nhẹ nhàng đong đưa, ngay cả nham thạch cũng bị quất nát.

Con nghé vàng lại viết chữ xuống đất, nói cho Sở Phong biết, hôm nay nó muốn ăn con hổ này.

Sở Phong mở to hai mắt. Đây là một con mãnh thú rất lớn, chẳng lẽ hắn phải săn giết nó?

Chính là nó.

Con nghé vàng xác định, trịnh trọng gật đầu, nói cho hắn biết cách săn giết, từ đó luyện quyền.

Phía trước khá trống trải, không có cỏ cây, mặt đất khô cứng, trên vách núi đá còn có hang động, hiển nhiên là sào huyệt của con quái vật này.

Phía sau, con quái vật dài đến năm sáu thước này nhướng mắt, quay lại nhìn, cảm nhận được người lạ xâm nhập.

Rống! Nó rống to một tiếng, đất núi rung chuyển. Con quái vật hóa thành một luồng bạch quang, trong nháy mắt chồm tới, thật sự quá nhanh, đồng thời còn mang theo một luồng gió tanh.

“Luyện quyền.” Sở Phong cắn răng, quát to một tiếng rồi nghênh tiếp.

Sở Phong kêu to, phóng về phía trước.

Trong suốt quá trình, adrenaline tuyến thận của hắn tăng vọt, kích thích tim đập nhanh, nhanh hơn bình thường gấp mấy lần, tốc độ huyết dịch lưu động không ngừng tăng lên.

Là một người hiện đại, có mấy khi nhìn thấy những thứ này. Đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với cự thú, cơ thể vì thích ứng với bầu không khí nguy hiểm mà nhanh chóng điều tiết.

Grao....

Con mãnh thú cao sáu thước giống như bạch hổ nhào vào trước mắt, mở ra móng vuốt sắc bén chẳng khác nào liêm đao sáng như tuyết, trực tiếp nện xuống.

Sở Phong né qua. Trước khi còn chưa biết được thực lực thật sự của con cự thú, hắn không dám liều mạng. Hắn nhảy lên, sượt qua móng vuốt, bật mình nhảy về phía trước.

Bịch!

Thú trảo rơi trúng đất, đốm lửa văng khắp nơi. Ở đó có một mảnh núi đá, trực tiếp bị cắt mấy vạch rất sâu, có thể tưởng tượng được móng vuốt của nó sắc bén đến cỡ nào, lực đạo mạnh bao nhiêu.

Nếu là người bình thường, bị móng vuốt lớn như vậy quẹt trúng, nhất định sẽ bị cắt thành hai đoạn từ thắt lưng, không còn đường sống.

Ông!

Không khí nổ tung. Ba cái đuôi thô to quét ngang, sức mạnh cường hãn vô cùng. Sau khi cái đuôi cự thú xoay tròn, nó kéo lên thẳng tắp, giống như một thiết côn.

Sở Phong lại tránh né, răng rắc một tiếng, đại thụ to một tấc bên cạnh cứ như vậy mà bị đánh gãy, ầm ầm ngã xuống mặt đất, lá rụng bay tán loạn.

Ánh mắt Sở Phong nhìn chăm chú. Là người hiện đại, hắn chưa từng nhìn thấy quái vật nào đáng sợ như thế.

Mặc dù hiện tại thiên địa đang thay đổi, đủ loại dị tượng xảy ra, nhưng hắn vẫn chưa tự mình trải qua những chuyện trước mắt, chân chính đối mặt với một con cự thú hung mãnh.

Con mãnh thú này có tên là Tam Vĩ Thú, là một loại hổ được cải biến, có ba cái đuôi, hình thể khổng lồ, bình thường đều cao sáu bảy thước.

Hổ lớn có năng lực gì, nó cũng có. Ba cái đuôi cứng rắn như sắt, có thể dễ dàng bổ đôi vách núi, quét đứt cơ thể đối thủ.

Grao....!

Tiếng thú rống rung trời, đất rừng đều loạn chiến.

Truyện convert hay : Võ Thần Huyết Mạch

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện