Thánh Địa Vùi Thây

Chương 90


trước sau

Advertisement



Tuy dòng khí lưu thông dưới này khá tốt nhưng tôi chưa từng gặp một cơn gió nào cả.

Việc gió xuất hiện chứng tỏ có một lối thông ra ngoài ở rất gần đây, thật giống niềm vui lúc phát hiện ốc đảo giữa sa mạc, mừng rơi nước mắt.Cơn ức chế mấy ngày nay của tôi bỗng xì ra như cục rắm, đánh một phát liền sảng khoái, tinh thần phấn chấn cực.Ánh sáng từ đèn lồng da người tù mù không thể giúp tôi phân biệt phương hướng.


Thế là tôi định dựa vào mùi hương của điếu thuốc trên tay.

Đáng tiếc cách này đòi hỏi quá nhiều yếu tố tỉ mỉ, tôi không có năng khiếu ấy.Đứng im không phải biện pháp, tôi bèn đánh liều một phen, cược rằng lối ra hẳn cũng là một miệng giếng.

Vậy thì chỉ có thể lội nước thôi.Thân thể tôi đang không ở trạng thái sung mãn, mới lúc trước tôi còn tự than nếu phải tiếp tục xuống nước chắc tôi bỏ mình vì lạnh trước khi đèn tắt mất.

Nhưng giờ tôi đã không có quyền lựa chọn, nên thay vì nghĩ đến kết quả xấu, tôi phải tìm ra phương án khả dĩ.Tôi nhìn xuống chân nơi buộc đống hành lý lê thê mà tôi kéo theo suốt cả quãng đường, bởi vì phòng sẽ có lúc cần tôi đã gom mấy cái đèn lồng đốt hết mỡ, giờ là lúc cải thiện để dùng.Tôi lấy dây thừng buộc chúng thành một cái phao.


Cái phao tất nhiên không thể chịu tải trọng của tôi, nhưng chứa một cái bếp gas du lịch thì vẫn thừa sức.

Không đến vạn bất đắc dĩ tôi không muốn lãng phí gas như này, thế là tôi còn tranh thủ đun thêm ấm nước rồi luộc trứng.Nói đến nước tôi phải cảm ơn ông Lâm suy sâu tính kỹ.

Trong ba lô của tôi không chỉ có bình nước mà có cả thiết bị lọc nước, mấy ngày nay tôi đều dựa vào nó mà sống.


Thực lòng nếu là tôi trước khi xuống dưới sông ngầm chắc không đời nào nghĩ đến việc uống cái thứ nước bất minh này đâu, nhưng hết cách, muốn sống thì phải thích nghi thôi.Thậm chí tôi còn cả gan luộc luôn trứng con chim đại xây tổ bằng xương người để ăn, mỗi tội vì sốt lên sốt xuống, mồm miệng nhạt nhẽo cũng không biết là ngon hay không ngon.Tôi thả phao gas xuống nước, vừa đẩy vừa bơi.

Tuy hơi ấm mỏng manh lại vẫn đủ để tôi thấy an ủi nhiều phần.

Những lúc chịu không nổi liền thò tay bốc quả trứng bên trong nước sôi ra lấy nó chườm người, hiệu quả chẳng đáng mấy nhưng nói chung là tạm có chỗ dựa tinh thần.Gió thổi càng lúc càng lớn, này mẹ nó tôi đi đúng hướng rồi..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện