Tôi đang nghe đến hăng say thì đột nhiên trông thấy siêu nhân đen.
Dù anh chàng nổi bật cực kỳ nhưng hành vi trái lại vô cùng lặng lẽ, đến thính như tôi mà toàn tới lúc bị bước qua mặt mới hay.Tôi chùi mép, đang định chào hỏi câu thì chàng trai đã thò tay xé roàn roạt một góc tấm bạt che ném lên không trung.
Tấm bạt soạt cái rũ ra, bay một đường parabol tuyệt đẹp, là là đáp xuống đống lửa trại.Ngọn lửa tắt ngúm.Cả bọn há hốc mồm, cằm rớt xuống đất.
Trong đầu chỉ kịp tuôn hai từ: Đù má!Gặp thằng khác bố láo như vầy tôi đảm bảo không cần nghe giải thích, đã trước tiên cho hắn bạt tai.
Nhưng thằng bố láo đó lại là siêu nhân đen thì nhìn cái mịa, còn không mau giúp cậu ta!Bốn người chúng tôi đều tâm đầu ý hợp nửa câu không ho hoe, vội vã thu dọn hiện trường, đuổi theo siêu nhân đen.Anh ta dẫn cả bọn quay trở lại địa đạo, phăng phăng đi sâu vào trong.
Chúng tôi hộc tốc chạy theo ước chừng mười lăm phút, đến khi gặp một khúc cua mới dừng.
Qua ánh sáng loạng choạng, tôi bất ngờ thấy đoạn đường trước mặt nhẵn nhụi một cách mất tự nhiên, chẳng lẽ có đội thi công chui vào lòng núi làm xây dựng?Hai Tý khua đèn pin liên tục, tôi hỏi anh ta tìm cái gì.“Một hốc nhỏ cỡ nắm tay, anh nhớ nó ở khoảng này.”“Đây hả anh?” Tôi đã để ý nãy giờ.
Có lẽ từ khi bị lôi kéo tham gia hành hương óc quan sát của tôi bắt đầu trở nên nhạy cảm với những sắp xếp bất thường.Hai Tý lập tức thò tay vào trong hốc, cơ thể anh tuy vạm vỡ nhưng bàn tay mảnh dài khác lạ, hoàn toàn không lo bị kẹt.“Đứng xê ra.” Hai Tý dùng tay còn lại đẩy mọi người.Tôi lùi nửa bước, chưa kịp mở mồm thắc mắc thì cằm đã suýt rớt lần hai.
Không biết Hai Tý khởi động công tắc gì mà vách đá trước mặt chúng tôi bỗng từ từ tách ra, quấn theo từng tầng bụi đất.
Tôi giờ mới hiểu vì sao Julie và Nam lùi xa đến vậy, chỉ còn tôi ngờ nghệch hứng bụi ho sặc sụa.Lớp bụi mỏng tan hết, để lộ bên trong một hang động nhỏ.
Siêu nhân đen lùa chúng tôi vào trong, sau đó từ bên ngoài đóng cửa hang.“Chuyện gì thế?” Tôi hồi hồn, vội hỏi.“Bình tĩnh đợi nửa tiếng đi.
Khi ra ngoài sẽ giải thích cho cậu sau.” Hai Tý đặt đèn pin vào chính giữa, ánh sáng vàng nhập nhằng rọi lên từng gương mặt co rúm.Anh ta vỗ vai tôi, ngồi xuống bên cạnh: “Giờ thì đừng nói gì, không khí ở đây lưu thông kém, nói nhiều sẽ thiếu oxy.”Tôi thở dài gật đầu, theo thói quen ngó ngó nghiêng nghiêng, xem từ bốn phía xung quanh có tìm ra manh mối gì không.
Thật chẳng ngờ vách đá lại được mài khá nhẵn, bên trên khắc nhiều hình vẽ niên đại cực kỳ cổ xưa, có lẽ vì vẫn luôn ở trong môi trường kín