Thanh Cung Sủng Phi

Chương 125


trước sau

Advertisement
Edit: Chiêu Hoàng Thái phi

Beta: Kỳ Hoàng Thái phi

"Ngươi đi theo bổn cung được bao nhiêu năm rồi?" Tốn Tần quay đầu lại, nhìn vị ma ma vẫn đang đi theo mình.

"Nương nương." Vị ma ma nói: "Từ lúc Công chúa ra đời, lão nô đã hầu hạ nương nương. Sau đó Công chúa và nương nương bị bắt phải xa nhau, nô tỳ đã đi đầu nhập vào Hiền Phi nương nương, một lần đi chính là chín năm."

"Hiền Phi và Hoa Phi có nằm mơ cũng không ngờ tới, nương nương đã cài một cái đinh dưới mí mắt bọn họ."

Con rết trăm chân, chết mà không ngã. Dù là Thẩm Giai Ngâm Thu nàng có thất vọng chán chường đi nữa, nàng cũng ngồi ở Tần vị, là chủ vị của Diên Hi cung.

"Ngươi theo bổn cung bao lâu nay, đúng là khổ cho ngươi. Bổn cung biết, vinh hoa phú quý trong Cảnh Nhân cung muốn có thì dễ như trở bàn tay, ngươi ở Cảnh Nhân cung chín năm, Hiền Phi đương nhiên cũng sẽ đối tốt với ngươi, ngươi lại vẫn tuân thủ lời hứa hẹn với bổn cung chín năm trước."

"Nương nương, người đừng nói vậy, nô tỳ là người của nương nương, tuyệt đối sẽ không lưu luyến những phú quý đó, kiếp này nô tỳ là người của nương nương."

"Tốt, tốt." Tốn Tần buồn bã nói: "Đều do bổn cung không có năng lực, ngươi và Tây Lam trung thành tận tâm với bổn cung bao nhiêu năm nay, lẽ ra bổn cung phải sắp xếp một nơi tốt cho ngươi và nàng, nhưng không ngờ..."

Lão ma ma liên tục lắc đầu, ngăn lời Tốn Tần muốn nói tiếp: "Nương nương, đều là do nô tỳ tình nguyện, Tây Lam cô nương có tấm lòng lương thiện, chỉ mong sau này nàng có thể bình an suôn sẻ trong cung. Nô tỳ cô độc một mình không có vướng bận, hãy để nô tỳ đi theo nương nương."

Đi tới trước cửa Cảnh Nhân cung, ma ma giấu Tốn Tấn trong một góc: "Nương nương nghỉ ở đây một chút, nô tỳ sẽ bế Công chúa ra."

Tú Nguyệt thất hồn lạc phách ngồi khuỵu xuống đất, Bảo Yến thử đỡ nàng dậy mấy lần nhưng không thành công.

"Bên ngoài ầm ĩ như vậy, đều là đang khuyên Hoàng thượng lập tức ban cái chết cho ta."

Nàng cười với Bảo Yến: "Hoàng thượng hạ chỉ chưa."

Ngay một khắc trước, Hoàng thượng còn ở trong căn phòng này chép sách thay nàng, nói cười vui vẻ, hắn còn đang trầm tư suy nghĩ, ngày mai phải đổi thành cớ gì triệu nàng đến Dưỡng Tâm điện để không bị Hoàng hậu quản chế.

Khi Hoàng thượng biết được chân tướng, e là sẽ vô cùng hận nàng.

"Tiểu thư, hiện tại mọi chuyện vẫn còn chưa rõ ràng, sao người lại tự cam chịu trước như vậy? Người trong hậu cung đều muốn người chết, sao chúng ta có thể để bọn họ được như ý nguyện?"

"Đời này e là Hoàng thượng sẽ không muốn gặp lại ta."

Tim Bảo Yến như bị treo lên, nàng ngồi xếp bằng đối diện với Tú Nguyệt: "Nếu không, người đẩy lên người nô tỳ đi! Là nô tỳ âm thầm động tay chân lên chén thuốc, tiểu thư hoàn toàn không biết chuyện gì!"

"Ngươi điên rồi à?" Tú Nguyệt ngẩng mặt lên, đẩy nàng thật mạnh: "Có phải ngươi điên rồi không!"

"Hoàng thượng không hẳn sẽ xử tử ta, nhưng nếu đổi lại là ngươi, ngươi chắc chắn sẽ chết! Huống hồ ngươi lại là thiếp thân thị nữ của ta, ta nói như vậy, hậu cung chưa chắc đã tin, lúc đó ngươi chỉ là một mạng hy sinh vô ích, những lời như vậy không được nói lại nữa!"

"Vậy chúng ta phải làm sao đây tiểu thư! Mỗi lần xử lý bã thuốc nô tỳ đều rất cẩn thận, đặc biệt đề phòng tiện nhân kia, nô tỳ có thể khẳng định, người của Đông Thiên điện chắc chắn không thể lấy được bã thuốc tránh thai này, thật vô lý, Lan Quý nhân tuyệt đối không thể tìm ra bã thuốc!"

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

So với Bảo Yến còn đang rối rắm, Tú Nguyệt lại không có tâm trạng nghĩ đến những chuyện này, nàng rã rời khuỵu trên đất: "Có lẽ ngươi đã coi thường nàng ta."

"Như Quý nhân tiếp chỉ..."

Vài thái giám ngự tiền từ ngoài cửa xông vào, Ngạc La Lý dẫn đầu, hắn đứng nghiêm trang nói với Tú Nguyệt: "Hoàng thượng có lệnh, từ hôm nay cấm túc Như Quý nhân Nữu Hỗ Lộc thị tại thiên điện Vĩnh Thọ cung, những người khác trong cung đưa đến Tân Giả khố, phong bế cửa cung chờ xử lý."

Dứt lời, giọng ông ta dịu lại một chút, tiến lên nói: "Tiểu chủ, Hoàng thượng còn giữ lại mạng của người đã là không dễ dàng gì, tiểu chủ nhanh nghĩ cách tự cứu lấy mình đi."

Ông phất tay một cái: "Giải đi."

"Tiểu thư! Bảo Yến muốn đi lên lại bị mấy thái giám khác giữ lại: "Giải nàng và tất cả cung nhân còn lại của Vĩnh Thọ cung đến Tân Giả khố đi!"

"Công công." Tú Nguyệt nóng nảy nói: "Bọn họ đều vô tội, bọn họ không hề biết gì về chuyện này, mong ngài ở trước mặt Hoàng thượng cầu tình vài câu, đừng liên lụy người vô tội."

"Tiểu chủ, bây giờ bọn họ bị giải đến Tân Giả khố làm lao dịch mà không phải bị nhốt vào Thận Hình ti, người nên cảm ơn Thánh thượng đã khoan dung độ lượng, nếu như còn cầu xin, Thánh thượng nổi giận thì e là sẽ chôn luôn mạng của bọn họ!"

"Tiểu thư!" Bảo Yến bị kéo ra ngoài vài bước giùng giằng quay đầu lại: "Làm khổ dịch mấy ngày không có gì ghê gớm cả, giữ được rừng xanh lo gì không có củi đốt, cần phải bảo vệ chính mình!"

"Hoàng thượng!"

"Giam tại Vĩnh Thọ cung không phải là quá lợi cho Như Quý nhân sao? Nàng phạm phải tội lớn như vậy, nếu như tùy tiện bỏ qua, sau này trong cung ai còn đặt quy củ của hậu cung trong lòng!"

"Như Quý nhân phạm vào tội lớn như vậy, mưu hại hoàng tự, nguy hại đến giang sơn xã tắc, Hoàng thượng hẳn là nên nhanh chóng hạ chỉ ban cho cái chết, Hoàng thượng!"

"Nếu như ngài không muốn tự mình hạ lệnh, Hoàng hậu nương nương là người đứng đầu hậu cung, để Hoàng hậu nương nương xử trí cũng được mà, Hoàng thượng."

Hoàng hậu đứng kè kè bên cạnh, Hiền Phi đứng một bên, nhìn đám phi tần bên dưới rốt rít khuyên can, nàng mỉm cười lên tiếng: "Hoàng thượng, thật ra cũng không hẳn phải ban chết cho Như Quý nhân, phế nàng ta làm thứ dân, đuổi ra khỏi cung cũng được, Hoàng thượng là người nhân hậu, trong hậu cung Hoàng thượng và Hoàng hậu đồng lòng, đừng cả ngày kêu chém chém giết giết."

Nghe được lời này, Hoàng hậu liếc Hiền Phi một cái, bước đi này của nàng đã chạm đến đáy lòng Hoàng thượng.

"Hoàng thượng, thần thiếp cũng cảm thấy Như Quý nhân đã làm bạn bên ngài ba năm, dù nàng phạm lỗi lớn, thần thiếp cũng không đành lòng lấy mạng của nàng. Không bằng, đuổi ra khỏi cung đi, để nàng trong chùa sống hết nửa đời còn lại."

Hiền Phi và Hoàng hậu đã thay nhau lên tiếng, các
Advertisement
phi tần bên dưới đương nhiên thay đổi hướng gió, nhất trí khuyên nhủ: "Lời của Hoàng hậu nương nương, Hiền Phi nương nương vô cùng chí lý."

Tới lúc này Thuần Tần mới cẩn thận lên tiếng: "Hoàng thượng, có thể Như Quý nhân cũng có nỗi khổ riêng của mình... Xin Hoàng thượng khai ân."

Sau khi nói ra câu này, nàng lập tức nhận được sự khinh bỉ của mọi người trong điện.

Cho dù là mọi người trong điện nói thế nào, Hoàng thượng vẫn luôn im lặng không nói một lời.

Sự thật ở trước mắt, nàng không được phép cãi lại, hắn cũng không được phép không tin.

Một khắc trước, hắn còn đang nghĩ nên đặc cách tấn phong nàng lên Tần vị, để sau này nàng sống được thoải mái một chút, nghĩ một hồi, hắn gạt chính sự ở Dưỡng Tâm điện qua một bên, hi sinh giờ nghỉ trưa lén chép sách dùm nàng, ngu ngốc và nực cười đến mức nào.

"Hoàng thượng không nói lời nào..." Trên đường hồi cung, Lan Quý nhân cảm thấy mông lung, nàng ta đi theo chiếc kiệu phía trước: "Nương nương, hiện tại người có thể hiểu tại sao tần thiếp phải ẩn nhẫn ba năm. Bây giờ dù có Hiền Phi nương nương và người chống lưng cho tần thiếp, nhìn ý của Hoàng thượng, muốn động vào Như Quý nhân cũng là khó..."

Hoa Phi ngồi trên kiệu nhắm mắt lại: "Không ngờ bằng chứng như núi, đã đến tình trạng thế này mà Hoàng thượng vẫn không đành lòng, xem ra là bổn cung đã quá xem thường ả tiện nhân này."

Có thể khiến Bạch Nghiêu mê mệt đến mức suy sụp, Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt đúng là có chút thủ đoạn.

Hoàng thượng không gần nữ sắc, từ trước đến giờ nàng chưa từng thấy Hoàng thượng đối xử với nữ nhân nào như vậy.

Trong cung con nối dõi ít ỏi, nhưng ngay cả việc này cũng không thể lay động được Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt.

Sắc mặt Hoa Phi lạnh đi: "Hoàng thượng không đành lòng giết ả ta, nói không chừng bản thân ả ta cũng lẩn quẩn trong lòng."

"Sao có thể!" Lan Quý nhân lắc đầu như trống bỏi: "Người khác không hiểu Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt, tần thiếp còn lạ sao, nàng ta luẩn quẩn trong lòng ư, nàng ta..."

Nàng chợt im bặt, không kìm lòng được lén nhìn gương mặt tàn nhẫn của Hoa Phi.

Hoa Phi nở nụ cười tựa đóa mạn châu sa nở rộ trong đêm, nàng chống một tay nghiêng người sang, kề sát vào Lan Quý nhân: "Nghĩ lại cho kỹ, ngày Như Quý nhân sợ tội tự sát, chính là ngày tốt ngươi được phong Tần."

Lan Quý nhân ngẩn người dừng bước. Chiếc kiệu vẫn đi về phía trước, dần bị ngăn cách bởi bóng đêm vô tận.

"Xảo Nhi, ngươi nghe chưa? Ta sắp thăng lên Tần vị! Ta là Lan Tần! Ta sắp thành Lan Tần! A mã và ngạch ngươi ở quê nếu biết được nữ nhi của họ được phong làm chủ vị nội đình, họ nhất định sẽ rất vui mừng! Ngạch nương của ta cũng có thể được phong Cáo mệnh, cuối cùng ta đã được mở mày mở mặt."

"Tốn Tần là cái gì! Như Quý nhân là cái gì chứ! Ta sắp là Lan Tần rồi! Ta là Lan Tần!"

Nàng đẩy Xảo Nhi một cái: "Ngươi còn lo lắng gì chứ, nhanh hành đại lễ đi, ta là Lan Tần nương nương!"

"Tiểu chủ," Xảo Nhi ra sức xin nàng ta hạ giọng xuống: "Người vẫn còn đang ở ngoài cửa Vĩnh Hòa cung, nói lớn như vậy sẽ bị Hoa Phi nương nương nghe thấy đó."

"Sợ cái gì chứ," Lan Quý nhân kéo nàng qua: "Đây chính là ý của Hoa Phi nương nương, nghe thấy thì thế nào, tiểu chủ nhà ngươi cũng sắp là Tần vị rồi!"

Xảo Nhi ảo não: "Tiểu chủ, nào có dễ dàng như vậy, Hoa Phi nương nương kia." Nàng cẩn thận che miệng lại: "Chính là muốn người đi giết người đó! Đây chính là mạng người!"

"Đúng, đúng," Lan Quý nhân cười nói: "Ngươi nhanh nghĩ cách tìm thuốc độc đi, không có thuốc độc thì thuốc diệt chuột! Còn có dây thừng, dù là gì cũng tìm đến đây." Nàng ta có vẻ vô cùng phấn khởi: "Còn người nữa, không phải nương nương đã nói, cung nữ đi theo Giản Tần trước đây, có hai người là nha hoàn hồi môn của nàng ta, bây giờ đều đang ở Tân Giả khố, bọn chúng căm hận Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt như vậy, ngươi truyền ý tứ của bổn cung, bọn chúng đương nhiên sẽ đồng ý giúp đỡ."

"Nương nương, nương nương." Trời tối còn nói những việc này khiến Xảo Nhi hơi sợ: "Nương nương, chúng ta vẫn nên về hậu điện của Thiên điện rồi nói tiếp, đừng đứng ở cửa nữa, cẩn thận tai vách mạch rừng."

"Sợ cái gì!" Lan Quý nhân vô cùng phấn khởi, nàng ta khoa chân múa tay trong đêm tối: "Trong cung này lúc nào không có người chết? Giống như vậy, một cây chủy thủ, đâm vào, lại thêm thuốc độc, Tần vị của bổn cung lập tức tới tay."

"Hơn nữa, nếu giết người khác thì cũng không sao, nhưng người cần giết là Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt, bổn cung còn đang vui mừng khôn xiết đây."

Nói xong, nàng ta xoay người bước vào trong Vĩnh Hòa cung. Một bóng đen như u linh xuất hiện trước mặt, trong lúc Lan Quý nhân chưa phản ứng kịp, một cây chủy thủ cấm phập hoàn toàn vào bụng nàng ta.

Người nọ ra tay rất lưu loát, rút dao ra, lắc mình biến mất ở cửa.

Để lại Lan Quý nhân ngã vào vũng máu trong đêm đen.

Xảo Nhi trợn to hai mắt, khoảng chừng nửa nén hương cũng không hét lên được tiếng nào.

Truyện convert hay : Đan Hoàng Võ Đế
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện