Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 876


trước sau

Advertisement



Lam Cửu Khanh dừng lại, lạnh lùng liếc Bộ Kinh Vân một cái, đôi con ngươi giống như vì sao lạnh lùng, không có một chút cảm xúc nào, Bộ Kinh Vân sợ tới mức vội vàng cúi đầu, bộ dáng chờ đợi bị Lam Cửu Khanh đánh mắng, nhưng không nghĩ đến Lam Cửu Khanh căn bản không có đánh mắng như suy nghĩ của hắn ta, chỉ là dùng vỏ kiếm đẩy hắn ta ra, tiếp tục đi ra ngoài.

Không đếm xỉa tới, đây là hoàn toàn không đếm xỉa tới!
Đợi đến khi Bộ Kinh Vân tỉnh táo lại thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Lâm Cửu Khanh nữa rồi.

“Vân Thanh, ngươi nói Cửu Khanh như vậy là có ý gì? Y đây là trách ta hay không trách ta?” Bộ Kinh Vân bị hành động của Lam Cửu Khanh làm cho tâm tỉnh hoảng loạn, trước đây hắn ta cũng đã từng làm nhiệm vụ thất bại, lúc đó sau khi Cửu Khanh thay hắn ta thu dọn tàn cuộc xong thường thì sẽ đánh hắn ta một trận hoặc là mắng vài câu, nhưng hôm nay…

Hắn ta thật hy vọng Cửu Khanh có thể đánh hắn ta một trận, thay vì để hắn ta ở đây thấy bất an!
“Huynh đệ, tự mình giải quyết ổn thỏa đi.

” Tô Vân Thanh vỗ vỗ vai Bộ Kinh Vân với vẻ mặt đồng tình.

Có những lúc phạm sai làm mà không bị trừng phạt ngược lại chính là sự trừng phạt nghiêm khắc nhất, Tô Vân Thanh có thể tưởng tượng được ngày tháng sau này của hắn ta sẽ có bao nhiêu khổ sở.

Ngày hôm sau đúng như Tôn Chính Đạo nói, Phượng Khương Trần đã tỉnh lại, nét mặt hồng hào hoàn toàn không có một chút bộ dạng nào giống bị thương cả, bản thân nàng cũng bị nhiều vết thương nặng nên nàng hiểu rõ thân thể bi thương đó cho dù là ở hiện đại cũng phải chăm sóc một hai tháng mới có thể lành lại, nhưng dưới bàn tay kỳ diệu của Tôn Chính Đạo lại có thể lành lại trong một ngày.

Đây đơn giản chính là kì tích, Phượng Khương Trần thật không dám tin điều này là sự thật, nhưng Tôn Tư Hành lại nhiều lần khẳng định khiến cho nàng không thể không thừa nhận.

“Ta thật sự là ếch ngồi đáy giếng rồi, so với Tôn Chính Đạo thì một chút y thuật của ta còn chưa đủ tốt, chả trách Hoàng Thượng lại coi trọng ông ta như vậy.


” Khoe khoang y thuật trước mặt Tôn Chính Đạo đơn thuần chính là múa rìu qua mắt thợ, nhìn tình trạng hồi phục vết thương của nàng mà xem, thứ mà ông ấy có được còn nhiều hơn nàng rất nhiều.

Nhưng Phượng Khương Trần rất hiếu kỳ, không biết Tôn Chính Đạo đã dùng biện pháp gì mà trong thời gian ngắn như vậy lại có thể khiến cho vết thương của nàng hồi phục được như vậy.

Đông y có thể thần kì như vậy sao? Nàng ở hiện đại chưa từng nghe qua, lẽ nào là có bí pháp gì sao?
Phượng Khương Trần biết có rất nhiều việc cổ xưa mà thần bí ở Hoa Hạ, giống như ở hiện đại có Miêu Y và Miêu Cổ cùng với một vài truyền nhân Đạo giáo, trên tay bọn họ đều có một vài tuyệt kỹ, nàng đã từng gặp qua hậu nhân của Trương Thiên Sư ở trên núi Long Hổ.

Để an toàn, Phượng Khương Trần đã khởi động túi trị liệu thông minh để kiểm tra toàn thân, kết quả phát hiện bản thân vậy mà đã tốt hơn trước nhiều, những u ám lưu lại trước đó hoàn toàn biến mất rồi, thân thể phục hồi đến trạng thái tốt nhất, tay cũng linh hoạt hơn trước rất nhiều.

Đây thực sự là kì tích!
Không sai, chính là kỳ tích, bởi vì việc này trừ này kỳ tích ra, Phượng Khương Trần không tìm được lý do có thể giải thích thứ hai nào nữa.

Vết thương của nàng khôi phục nhanh như vậy, tuyệt đối không phải bởi vì y thuật của Tôn Chính Đạo giỏi, y thuật cho dù giỏi đến mấy cũng không thể nào làm cho vết thương trong nháy mắt phục hồi như cũ, mà thời gian để phục hồi cũng không cần như vậy, vết thương kia máu chảy đầm đìa, không phải ngày một ngày hai liền có thể phục hồi như cũ, y thuật của Tôn Chính Đạo cho dù giỏi hơn nữa, cũng chỉ là đại phu mà thôi.


Thượng Đế cứu vớt vận mệnh, đại phu là cánh tay duy nhất của Thượng Đế.

Nhưng dù cho như thế thì đạp phu cũng không phải Thượng Đế, đại phu có cao minh đến đâu thì cũng không có cách nào làm vết thương nặng như vậy trong một ngày liền khôi phục như cũ, thậm chí một vết sẹo cũng không để lại.

Tôn Tư Hành cũng giống như nàng, đều muốn biết Tôn Chính Đạodùng biện pháp gì cứu được nàng nhưng Tôn Chính Đạolại loay hoay không thấy bóng dáng, Phượng Khương Trần cũng không vội, dù sao ngày tháng còn dài, nhưng mà làm sao nàng nghĩ tới được, lần từ biệt này là vĩnh viễn cũng không thể gặp lại được.

Nếu như, nếu như nói nàng sớm biết thân phận của mình, có lẽ sẽ không xuất hiện tiếc nuối như vậy, nàng cho dù có phải làm như thế nào nhất định cũng phải ngăn cản Tôn Chính Đạo, nhưng mà thế gian này không có hai chữ nếu như.





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện