Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Ôm Nàng Không Buông


trước sau

Advertisement
Bắt rết lại càng đơn giản, chỉ cần có thể tìm được nó, dùng ống trúc lừa nó, đậy nắp cài vào là được.

Đương nhiên điều kiện là không thể để bị cắn được.

Cũng may vận khí của nàng cũng không tệ lắm, mới dọn tảng đá thứ nhất, liền thấy một con rết song đuôi lớn bằng ngón tay trẻ con , nàng liền không chậm trễ, móc ra ống trúc, dùng gậy gỗ chặn bụng nó, ống trúc nhắm thẳng vào đầu, nhẹ nhàng đẩy một cái, con rết kia cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bò vào ống trúc.

Nàng dùng cùng một cách bắt ba con một lúc.

“Đi thôi, canh giờ không còn sớm, chúng ta trở về?”

Quần áo ướt nhẹp đều đã bị lửa hong khô, Vân Ngạo Tuyết cảm giác đầu mình ngày càng nặng nề, nàng sắp kiên trì không nổi nữa.

Vừa rồi Cố Lan Tức ở chỗ xa nhìn thấy rõ ràng, nhìn tính tình trẻ con của nàng vẫn chưa hết, nhưng cầm độc vật lên một chút cũng không nương tay, trông thế nào cũng không giống là một tay mơ (mới học, chưa thành thạo, gà ) , càng nhìn càng thấy điểm đáng nghi trêи người nàng càng nhiều.

Cố Lan Tức nghe nàng nói phải đi, quen thuộc dập tắt lửa, đi theo phía sau nàng.

Ra đến bên ngoài, hắn mới phát hiện , hai má Vân Ngạo Tuyết đỏ ửng, màu sắc quá đỏ tươi có chút không bình thường, bóng dáng nàng mảnh khảnh, đi đường bắt đầu lảo đảo, dù có như thế nhưng vẫn nhất định không nói một câu không khỏe.

Cố Lan Tức biết, hẳn là vừa rồi vì cứu hắn , ngâm ở trong nước một thời gian dài, bị nhiễm phong hàn. ( cảm)

Thân ảnh nhỏ xinh này, hẳn là chịu không nổi.

Nếu dựa theo đường cũ trở về, ít nhất cần phải hơn nửa canh giờ, ra roi thúc ngựa gió thổi đến rát cả mặt, nàng quần áo đơn bạc, một trận gió cũng có thể thổi bay.

Chưa gì, Cố Lan Tức đã miệng nhanh hơn não, “Đi theo ta, ta biết có một con đường nhỏ có thể trở về tây giao biệt uyển.”

Cũng không biết vì cái gì, Vân Ngạo Tuyết tin tưởng trực giác của bản thân, tin tưởng hắn đích xác biết đường nhỏ trở về, lúc này cũng không phải thời điểm để thể hiện, thân thể nàng đính xác không khỏe, cho nên cũng không kiên trì.

Đi theo Cố Lan Tức , hai người cưỡi trêи lưng ngựa theo một con đường hẹp quanh co, không đến nửa nén hương thời gian, qua một đoạn đường cong cong, Vân Ngạo Tuyết liền nhìn thấy tường bên ngoài tây giao biệt uyển .

Nàng không khỏi cảm thán ở trong lòng , nếu hôm qua biết một con đường như thế này, thì làm gì đến nỗi mất công trộm ngựa của người ta, vừa đến cửa, nàng vẫn luôn mang theo lo lắng, liền thả lỏng xuống, vừa muốn nói chuyện với Cố Lan Tức , đột nhiên trước mắt tối sầm, trời đất quay cuồng, thân mình nghiêng đi, mềm mại hướng mặt đất đánh tới.

Ý niệm cuối cùng của Vân Ngạo Tuyết chính là nghĩ xem bản thân có ngã một cái tư thế tương đối ưu nhã hay không . người nột (?) quả nhiên không thể nói dối, này không phải mỏ quạ đen sao, chỉ sợ lúc này quăng ngã nàng thành bị chấn động não.

Cố Lan Tức cùng nàng sóng vai mà đứng, đáy mắt ngó đến nàng có khác thường, không đợi hắn mở miệng dò hỏi, liền thấy Vân Ngạo Tuyết thân mình mềm nhũn ngã lộn nhào xuống dưới đất.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cố Lan Tức mũi chân điểm nhẹ, bay lên không, động tác liền mạch lưu loát dùng bàn tay lớn bao phủ bắt lấy góc áo Vân Ngạo Tuyết , vung tay đem nàng kéo lên, tay phải ôm lấy eo nhỏ của nàng, lấy một cái tư thế ôm công chúa vững vàng mà đứng trêи mặt đất.

Phong Ẩn vừa đúng lúc ra cửa, liền thấy ở cửa hông chỗ đó, Vương gia nhà mình ôm một nữ tử , sợ tới mức hắn cũng không dám tiến lên phía trước, đứng tại chỗ phát ngốc, xoa xoa đôi mắt nhìn kỹ rõ ràng mới dám tiếp tục đi phía trước.

Hôm nay thật đúng là mặt trời mọc từ đằng Tây, hắn đi theo bên người Vương gia nhiều năm, chưa bao giờ gặp qua Vương gia ôm một cái cô nương như vậy.

Rốt cuộc hắn không ở đây nửa ngày, đã xảy ra chuyện gì?

“Thất thần làm gì? Còn không qua tới hỗ trợ?” Cố Lan Tức lúc này đầu cũng không quay lại liền biết ai tới.

Phong Ẩn nghe vậy rùng mình, vội vàng tiến lại đây, đôi tay mở ra về phía trước chuẩn bị tiếp nhận Vân Ngạo Tuyết, “Vương gia, để thuộc hạ đỡ đi.”

Chính là, Cố Lan Tức cũng không muốn buông tay, cũng không có nửa điểm ý tứ muốn Phong Ẩn tiếp nhận Vân Ngạo Tuyết , lập tức đi phía trước đi để lại cho hắn một câu, “Đem ngựa dắt đi.”

“Vâng…” Nguyên lai là để hắn dẫn ngựa.

Thị vệ tây giao biệt uyển đều rất có ánh mắt, nên nhìn liền nhìn, không nên nhìn liền tính là thấy cũng làm như không nhìn thấy.

Thời điểm Vân Ngạo Tuyết kí xuống quân lệnh trạng , Vân Quân Niên tưởng ngăn cản đã không còn kịp rồi.

Bất quá cũng có may mắn, nếu nói Thất công chúa có bệnh nhẹ, kia chỉ cần một mình Vân Ngạo Tuyết đền mạng là xong, Vân gia sẽ không chịu liên lụy.

Lúc Liễu Phạn Âm trở về phòng, đương nhiên là không tránh được bị hắn quở trách một trận, Vân Quân Niên mặt đều tức đến biến thành màu gan heo, nếu không phải lúc trước bệ hạ nói mang theo tất cả gia quyến, Vân Quân Niên chắc chắn sẽ không nghĩ đem Vân Ngạo Tuyết đưa tới nơi này .

Nha đầu này quả nhiên cùng tinh tượng đại sư lúc trước phán lời giống nhau như đúc, trừ bỏ đem đến cho Vân gia cùng hắn gây hoạ, cũng không thể mang đến bất luận tác dụng gì.

“Đại nhân xin ngài bớt giận, kỳ thật việc này chúng ta cũng có thể nghĩ tới hướng tốt hơn.” Liễu Phạn Âm đối mặt với trách cứ của Vân Quân Niên không chút nào để ý, nhiều năm như vậy, phu quân chỉ có một vị phu nhân là nàng, liền thϊế͙p͙ thị cũng không từng nạp thêm một cái.

Chuyện này đương nhiên không phải vì Vân Quân Niên giữ mình trong sạch, sở dĩ một nữ nhân có thể bắt lấy một người nam nhân , dựa vào cái gì cũng không nhiều, nếu chỉ dựa vào sắc đẹp thì sớm muộn cùng tàn, nàng trong lòng biết rõ ràng, Vân Quân Niên ân sủng nhiều năm không giảm, kỳ thật là hắn cố kỵ quyền thế của Liễu gia bọn họ ở kinh thành.

Một cái nam nhân thành công, quyền thế dụ hoặc đối với hắn mà nói, hơn hẳn dụ hoặc về sắc .

Liễu Phạn Âm trong lòng rất rõ ràng, chỉ cần Liễu gia một ngày không ngã, cái vị trí thừa tướng phu nhân này của nàng liền vững như Thái sơn, cho nên Vân Ẩn Nguyệt cùng Tống Triệu Nguyên tư định chung thân , nàng không những không phản đối, ngược lại còn cực lực ủng hộ.

Đã nhiều ngày, sự tình của Vân Ngạo Tuyết làm Vân Quân Niên tâm phiền ý loạn, đang muốn tìm một chỗ một mình thanh tịnh, không nghĩ tới Liễu thị lại tới nữa, còn chẳng phân biệt thời điểm tới đây khuyên nói.

“Chuyện này còn muốn nghĩ như thế nào cho tốt?” Vân Quân Niê nổi giận đùng đùng, nghe không lọt tai.

Cái Liễu thị này, bây giờ một chút đúng mực cũng không hiểu rõ, đều ra cái chủ ý ngu ngốc gì , đến hiện tại bệ hạ cũng không chịu gặp hắn, khẳng định là bởi vì chuyện của Thất công chúa mà giận chó đánh mèo lên đầu hắn.

“Đại nhân ngài nghĩ a, này Vân Ngạo Tuyết dù sao cũng là người mang điềm xấu, Vân gia người không tiện động thủ trừ khử nàng, nếu là bệ hạ…” Liễu thị nói chưa nói xong, nhưng Vân Quân Niên đã minh bạch ý tứ của nàng.

Mấy năm nay Vân Ngạo Tuyết sở dĩ có thể bình yên vô sự ở trong phủ lớn lên, chính là bởi vì tinh tượng đại sư nói không thể vọng động sát niệm diệt trừ sát tinh ( không thể có ý diệt trừ nàng ) , nếu không tai hoạ sẽ phản phệ lên Vân gia.

Nhưng nếu là bệ hạ động thủ trợ giúp bọn họ diệt trừ cái mối họa này, vậy thì khác.

Vân Quân Niên con ngươi tăm tối nháy mắt sáng ngời, đúng vậy, sao ngay từ đầu không nghĩ ra?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện