Thần Y Đáng Yêu Của Lãnh Huyết Nữ Vương

Chương 3: Lại gặp âu dương triệt


trước sau

Lạc Khanh Nhan vẫy vẫy tay cho Tiểu Vân lui ra, nhìn nhìn Âu Dương Triệt một lát, bèn nói: “ không biết vương gia đại giá quang lâm đến tìm ta có chuyện gì a?!” Âu Dương Triệt nhìn nữ tử ánh mắt, không đọng lại hình bóng của y, nhíu nhíu mày vô cớ trong lòng nổi lên lửa giận, thanh âm lạnh như băng: “ Lạc Vân Linh…..”

“ Vương gia có gì xin cứ nói….” Lạc Khanh Nhan không nhanh không chậm đáp, ánh mắt trực tiếp đối diện cùng Âu Dương Triệt, cái nhìn lạnh như băng như tuyết, sắc bén của Âu Dương Triệt khiến cho bao nhiêu kẻ khiếp sợ nhưng đứng trước Lạc Khanh Nhan, ấy chẳng là cái gì cả, Lạc Khanh Nhan nhếch môi đạm cười, không hiểu sao Âu Dương Triệt cảm thấy nữ tử này không để y vào mắt, chưa từng có ai nhìn y vẻ mặt như vậy, chưa từng có ai dùng tiếu dung trêu cợt như vậy nhìn y, nữ nhân này bỗng dưng thay đổi nhiều như vậy, có chăng là dùng chiêu lạc mềm buộc chặt, nhưng là y thừa nhận, nữ nhân này diễn kịch rất khá, khiến cho y cảm thấy thực sự hứng thú

“ Lạc Vân Linh, ngươi thực sự khơi dậy hứng thú trong lòng bổn vương rồi đấy?!” Âu Dương Triệt cười cợt, Lạc Khanh Nhan nghe vậy càng cười lớn hơn, đôi hoa đào mắt tà nghễ nhìn Âu Dương Triệt, thanh âm không ra cảm xúc: “ trên thế gian này, ta ghét nhất chính là loại nam nhân tự cho mình là đúng, tam vương gia a, hóa ra ngài bất quá cũng như vậy thôi…” nói đoạn có chút lắc đầu thở dài, xoay người bước đi, Âu Dương Triệt nghe vậy, giận run người, vươn tay bắt lấy tay của Lạc Khanh Nhan, nhưng nhanh như chớp Lạc Khanh Nhan vung tay tránh được

“ Vương gia, xin tự trọng…” nàng ghét nhất chính là tiếp xúc cùng người lạ, nam nhân này chính là đang phạm vào điều cấm kỵ của nàng.

“ Hừ! ngươi là vương phi của bổn vương…” Âu Dương Triệt bá đạo nói, cúi đầu nhìn Lạc Khanh Nhan, mặt đối mặt gần như là gần kề, hơi thở tựa như hòa quyện vào nhau, nữ tử lãnh hương thanh lạnh nhạt đạm như vẻ mặt của nàng, đôi hoa đào mắt diễm lệ mười phần như đang cười nhạo thế nhân, nét môi đạm đạm tiếu dung, hồng hồng ướt át bỗng dưng có sức hút kỳ lạ, nhưng là vô thức bị đôi môi xinh đẹp kia hấp dẫn, Âu Dương Triệt càng thêm cúi đầu

Lạc Khanh Nhan cười lạnh, nâng chân đạp cho hắn một phát, vì không kịp đề phòng, lại không nghĩ đến Lạc Khanh Nhan sẽ đối hắn như vậy, Âu Dương Triệt lảo đảo, ngã người về sau, vẻ mặt tràn ngập lửa giận nhìn Lạc Khanh Nhan, nghiến răng nghiến lợi quát: “ Lạc.. Vân…Linh…”

“ Hừ! dám vô lễ với bổn cô nương, Âu Dương Triệt ngươi quả thật ngại mình sống lâu lắm….” Lạc Khanh Nhan hừ lạnh

“ Ngươi…..” Âu Dương Triệt lần đầu tiên trong đời biết như thế nào là tức nghẹn họng mà không biết làm sao đáp lời nữ tử, Lạc Khanh Nhan cúi người, vươn tay nâng cằm Âu Dương Triệt, đôi môi xinh đẹp vẽ nên một nụ cười tuyệt mĩ: “ chậc! nhan sắc tầm thường thế này mà được nhiều mĩ nhân như vậy coi trọng, chậc, bọn họ đúng là không có mắt mà….” Vẻ măt rất chi là ‘ai thán’, ‘tiếc hận’, nói xong buông tay ra lắc lắc đầu, hết sức ‘ thở dài’ rồi xoay người bước đi, để lại Âu Dương Triệt há hốc mồm ngồi đó ngẩn ngơ

Lạc Khanh Nhan vừa đi vừa suy nghĩ, một thoáng nhíu nhíu mày, rất là đăm chiêu, nàng quên mất ở cổ đại còn có một thuật ngữ quen thuộc ấy là ‘ võ công’ không giống như hiện đại, dăm ba chiêu là đối phó được tên côn đồ, ở hiện đại dù gì nàng cũng là cao thủ nhu đạo nhưng là đến cổ đại này rồi, ai! Mấy cái đó chẳng khác nào hoa chân múa tay….

Làm thế nào để trở thành cao thủ?! Nhìn thân thủ của tên vương gia kia, không phải tầm thường, sức uy áp hắn tạo ra thực sự rất lớn, nếu không phải nàng bất ngờ tấn công cùng phòng thủ nhanh thì 100 % là bại trận trong tay hắn rồi, Lạc Khanh Nhan buồn bực, nàng thực sự ghét mình biểu hiện yếu thế trước mặt người khác, nhất là nam nhân

Nghe nói mấy cái loại nội công thì thường học từ nhỏ, dường như nàng cũng bỏ qua giai đoạn học võ tốt nhất rồi, nhìn lại thân xác của mình, Lạc Khanh Nhan không khỏi thở dài, cốt cách quá mức yếu nhược, thực sự không là tài liệu tốt luyện võ nha, Lạc Khanh Nhan một thoáng tiếc hận

“ Ha ha…. Ta không ngờ, trên thế gian này lại có một tiểu nữ oa thú vị như vậy…” một thanh âm khàn khàn trầm thấp vang lên cắt ngang suy nghĩ của Lạc Khanh Nhan, không biết từ khi nào, một hạc phát đồng nhan lão giả ngồi chễm chệ trên gốc cổ thụ. Lạc Khanh Nhan ngẩng đầu nhìn lão giả, hàng mi thanh tú một thoáng khẽ nhíu: “ ngươi là ai?!”

Lão giả từ lúc đầu đã chứng kiến cuộc đối thoại của Lạc Khanh Nhan cùng Tiểu Vân, lại thấy Lạc Khanh Nhan không kiên nể gì đá nam nhân kia một phát, cảm thấy thật thú vị, cho nên mới xuất hiện, ngài nhìn Lạc Khanh Nhan, lên tiếng: “ tiểu oa nhi, có muốn hay không bái ta làm lão sư?!” Tiểu oa nhi này thú vị đến như vậy, không thu nàng làm đồ đệ thì quả thật sẽ uổng vô cùng a. Lạc Khanh Nhan âm thầm đánh giá lão giả, người này vô thanh vô tức xuất hiện, cho thấy võ công nhất định tuyệt đỉnh a, xưa nay nàng rất nhạy cảm với hơi thở người xa lạ nhưng lại không hề phát hiện lão giả này, có chăng đây là cái gọi trong truyền thuyết ‘cao nhân’, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Lạc Khanh Nhan vẫn vẻ mặt hết sức bình tỉnh, nàng lên tiếng: “ vì sao muốn ta bái ngươi làm lão sư, ngươi rốt cuộc có cái gì hơn người?!”

“ Ha hả… khá lắm nữ oa nhi ngông cuồng, ta Hàn Vô xưa nay tự xưng đệ nhị chưa có ai dám xưng đệ nhất, như vậy đã đủ tư bản làm lão sư của ngươi….” Lão giả nghe Lạc Khanh Nhan nói vậy, không giận phản cười, thanh âm tràn đầy sảng khoái, nữ oa nhi này quả thật rất thú vị a, thế gian này nhàm chán như vậy, có một đồ đệ ‘đáng yêu’ như vậy, lão thiên gia quả thật đối đãi với y không tồi

“ Điều kiện là gì?!” Lạc Khanh Nhan không nhanh không chậm nói, xưa nay làm gì có chuyện tốt như vậy đến tìm nàng, muốn có một thứ thì phải trả cái giá tương xứng, quy luật này Lạc Khanh Nhan hơn ai hết hiểu rất rõ, lão giả nghe Lạc Khanh Nhan nói thế, một chốc sững sốt, nhưng rất nhanh đạm cười, ngài nói: “ ba điều, ngươi chỉ cần giúp ta ba điều thì tuyệt học cả đời của ta sẽ truyền hết cho ngươi”. Lạc Khanh Nhan mỉm cười, cung kính cúi đầu: “ sư phụ tại thượng, xin nhận Lạc Khanh Nhan một lạy” nói đoạn quỳ xuống, dập đầu! lão giả gật đầu mỉm cười, quả thật tiểu oa nhi thông minh, mặc dù ngông nghênh bất tuân nhưng cũng biết tiến biết thối, không là hạng người tầm thường a, đáng tiếc thay lại là phận nữ nhi, nếu không nhất định sẽ làm nên đại sự

“ Khanh Nhan, con đã qua cái tuổi tốt nhất luyện võ, vả lại cốt cách cơ thể cũng không là kỳ tài võ học, bây giờ có hai cách, con chọn đường nào là tùy con quyết định…” lão giả khẽ vuốt chòm râu, ôn thanh nói: “ thứ nhất là luyện lại từ đầu, với bộ võ công tâm pháp của bổn môn cùng với sự kiên trì của con thì nhất định năm đến mười năm sẽ có thành tựu võ học, còn bước thứ hai là đi tìm một thứ….”

“ Nghe nói trong truyền thuyết Thiên Phong động có một băng hồ, đáy hồ có một đóa thiên niên liên, là một loại dược liệu vô cùng trân quý, đem nó chế thành được ba viên thuốc, mỗi viên thuốc có thể tăng nội lực ba mươi năm, nếu như có có được nó thì nội công sẽ tăng trưởng không ngờ… nhưng đó chỉ là truyền thuyết, hơn thế nữa băng hồ xưa nay lạnh vô cùng, dù có nội lực cao cường hộ thể nhưng ở dưới đó quá một canh giờ cùng khó có thể chịu được, con muốn chọn cách nào…?!”

Lạc Khanh Nhan đạm cười, thanh âm lạnh nhạt: “ cách
thứ hai, sư phụ người cho con bản đồ đến Thiên Phong động đi!” Nàng chính là không có kiên nhẫn chờ lâu như vậy, ở một mình nơi cổ đại này, nếu không mạnh, nàng sẽ cảm thấy bất an, mà nàng thực sự ghét cái cảm giác đó, cho nên bèn mọi cách nhất định nàng phải trở thành cường giả

“ Khanh Nhan, đó là lựa chọn của con, ta không có quyền can thiệp..” lão giả lên tiếng, lấy trong lòng một cuốn sách cùng một tấm da bạc đưa cho Lạc Khanh Nhan, ngài nói tiếp: “ đây là bộ môn tâm pháp cùng tuyệt học cả đời của vi sư, còn đây là bản đồ chỉ dẫn đến Thiên Phong động, Khanh Nhan! Hi vọng con sẽ thuận buồm xuôi gió”. Lạc Khanh Nhan vươn tay nhận lấy, gật gật đầu

“ Tìm được thiên niên liên rồi đến Tây An tìm đưa cái này cho chưởng quầy Thục An, khi đó vi sư sẽ tìm đến con….” Lão giả lại đưa thêm cho Lạc Khanh Nhan một đoản đao

Lạc Khanh Nhan mỉm cười, thanh âm tràn đầy tự tin: “ sư phụ, chậm nhất ba tháng, nhất định Khanh Nhan sẽ đến tìm ngài…” lão giả cười khẽ, đôi con ngươi sáng quắc tràn đầy tán thưởng, sau đó nhanh như chớp đi mất, như một cơn gió, cái gọi là khinh công tuyệt đỉnh có chăng đến tận cùng cũng chỉ như vậy. Lạc Khanh Nhan vuốt ve quyển sách, đôi môi cong cong nét cười, nhẹ nhàng thanh thoát….

Xem ra lão thiên gia cũng không bạc đãi nàng lắm, không biết nhiệm vụ lão giả đưa ra là gì, chỉ cần có thể mạnh, nàng cam nguyện đánh đổ tất cả,….

“ Vương phi, đã lâu rồi tiểu Vân không nghe ngài gãy đàn, vẽ tranh…. Vương phi, ngài lúc trước chẳng phải thích nhất là vẽ tranh sao?!” tiểu Vân nghi vấn, dạo này vương phi cứ hay xem sách, rồi hoa chân múa tay, động tác hết sức kỳ lạ nha. Lạc Khanh Nhan nghe Tiểu Vân hỏi vậy, có chút buồn bực, đánh đàn?! Vẽ tranh?! Nàng mới không có hứng thú ba cái chuyện vớ vẫn đó, lúc trước ở hiện đại, mọi kỹ năng sinh tồn nàng điều học, chỉ cần cái gì có lợi cho bản thân nàng điều không bỏ qua nhưng mấy cái thú chơi tao nhã cổ đại thì nàng lại chưa từng đụng vô, một phần vì không có thời gian, một phần là vì nàng cảm thấy mấy thứ đó thật sự rất nhàm chán, phải rồi! nghe nói Lạc Vân Linh cũng thuộc hạng tài nữ cho nên tinh thông cầm kỳ thư họa….

“ Tiểu Vân, ta dạo này không còn hứng thú với mấy cái đó nữa, cho nên không cần nhắc lại…” Lạc Khanh Nhan tiếp tục xem quyển tâm pháp mà sư phụ để lại cho nàng, không nhanh không chậm nói. Tiểu Vân thấy Lạc Khanh Nhan không muốn nhắc đến chuyện đó cũng không dám nói nhiều, mặc dù vương phi chưa từng xử phạt nàng nhưng không hiểu sao nàng luôn có cảm giác sợ vương phi nha, thật là khó hiểu

“ Đúng rồi, tiểu Vân, còn bao nhiêu ngày nữa là đến cuối tháng…” Lạc Khanh Nhan hỏi

“ Còn mười ngày nữa, vương phi!” tiểu Vân nghiêng đáp, còn mười ngày nữa là vương phi rời khỏi rồi, mà nàng cũng có thể đoàn tụ cùng gia đình, tiểu Vân nhìn Lạc Khanh Nhan, một thoáng tiếc nuối, nhưng là nàng thực sự rất muốn đi theo vương phi nha, mặc dù nàng có hơi sợ vương phi, nhưng không hiểu sao lại rất thích ở bên cạnh vương phi, cái cảm giác này thực sự khó nói nên lời mà

“ Ai da! Thời gian sao mà đến chậm thế….” Lạc Khanh Nhan nhíu nhíu mi, gần nửa tháng ở vương phủ, cuộc sống thực sự nhàm đến cực điểm, nàng sắp mốc meo lên cả rồi, cũng may có quyển tâm pháp giúp nàng đỡ buồn chứ cứ như vậy nàng thực sự vì quá rãnh rỗi mà chết mất, uh! Nói đến mới nhớ, dường như dạo này cuộc sống của nàng khá an ổn thì phải, cũng không có ai đến quấy phá, hi vọng mười ngày này cũng an an bình bình trôi qua như vậy thì kế hoạch của nàng sẽ ổn thỏa cả thôi

Nhưng rất tiếc, cái gọi là hi vọng cũng chỉ là hi vọng mà thôi, vì hai ngày hôm sau một vị khách không mời lại xuất hiện trước mặt Lạc Khanh Nhan, mà nhân vật đó không ai khác chính là vị chiến thần vương gia tuấn mỹ hơn người của chúng ta. Âu Dương Triệt từ hơn mười ngày trước nhận cú đá của Lạc Khanh Nhan, không hiểu sao chẳng những không tức giận lại càng để ý đến nữ tử kia ( Dao Dao: huynh này trời sinh bản tính thích ngược =”=), song triều đình đột ngột có việc cho nên y rời vương phủ mấy ngày, trong khoảng thời gian này, đôi khi nhớ đến vẻ mặt lạnh nhạt cùng tiếu dung trêu ghẹo của nữ tử kia, Âu Dương Triệt một thoáng phiền lòng, sao tự dưng y lại nhớ đến nữ nhân đáng ghét kia chứ, cho nên vừa về đến vương phủ là y ngay lập tức chạy đến chỗ Lạc Khanh Nhan, muốn tìm cho rõ nguyên do, vì cớ chi y lại…. cảm thấy có chút nhớ nữ tử này, chẳng phải y trước đây rất ghét nàng ta sao, rốt cuộc thì điều gì thay đổi?!

“ Vương gia, không biết lần này lại tìm đến ta có chuyện gì a?!” Lạc Khanh Nhan hỏi

Nhìn thấy vẻ mặt nữ tử cười cợt như thường ngày nhìn mình, không hiểu sao Âu Dương Triệt có chút não, y hừ lạnh: “ bổn vương đến tìm ngươi cũng cần phải có lý do sao?!” từ khi nào lại thay đổi nhiều đến như vậy, nữ tử trước kia ôn nhu uyển nhược nhìn y lúc nào cũng tràn ngập yêu say đắm, còn bây giờ cũng là dung nhan đó, nhưng ánh mắt nhìn y như kẻ xa lạ, không mặn không nhạt….

“ Đương nhiên là không cần lí do rồi, nhưng là dạo này ta cảm thấy không vui, cho nên không có tâm trạng tiếp vương gia, vương gia tự mình thưởng thức trà đi ha, xong rồi đi, ta không tiễn….” Lạc Khanh Nhan nhún nhún vai đứng dậy, nàng dạo này tập trung thời gian cho việc luyện công, cũng chả có thời gian ngồi bồi hắn uống trà đâu, hơn thế nữa vẻ mặt của hắn nhìn nàng.. chậc! nhìn thôi cũng khiến cho nàng thiếu kiên nhẫn rồi

“ Ngươi rốt cuộc là ai?!..” Âu Dương Triệt nắm chặt lấy cổ tay của Lạc Khanh Nhan, gằn từng tiếng. Lạc Khanh Nhan bị y nắm cổ tay, một thoáng nhăn mi, nàng cười lạnh nhìn y: “ ta là ai?! Chẳng lẽ ngươi không biết….”

“ Ngươi không phải.. Lạc.. Vân… Linh?!” Âu Dương Triệt cau mày, Lạc Khanh Nhan bỗng dưng bật cười, đôi hòa đào mắt một mảnh ánh sáng ngọc, như đang chế giễu sự ngu ngốc của y, Lạc Khanh Nhan lên tiếng: “ chậc! bây giờ mới nhận ra sao?! Âu Dương Triệt, thật uổng thay cho Lạc Vân Linh lại yêu ngươi đến như vậy nha?”. Âu Dương Triệt đăm đăm nhìn Lạc Khanh Nhan, thanh âm trầm thấp, tràn đầy nguy hiểm: “ nói! ngươi rốt cuộc là ai”, lực cũng dùng mạnh hơn, cổ tay của Lạc Khanh Nhan dường như muốn gãy, Lạc Khanh Nhan lạnh lùng nhìn Âu Dương Triệt, thanh âm hàn như băng: “ ta là… Lạc Khanh Nhan, Âu Dương Triệt buông tay! Đừng để cho ta nói lần thứ hai”

Không hiểu vì cớ gì, nữ tử nhìn y ánh mắt lạnh như băng, thanh âm hàn tựa tuyết, Âu Dương Triệt vô thức buông tay, thấy cổ tay nữ tử sưng đỏ, y có chút áy náy, nhưng vì kiêu ngạo cũng không lên tiếng nói gì thêm, Lạc Khanh Nhan nhíu nhíu mày nhìn cổ tay của mình, vươn tay ôn nhu nhẹ nhàng xoa bóp, giương mắt nhìn Âu Dương Triệt: “ vương gia, không tiễn….” nói xong nhanh chóng xoay người bước vào trong, để lại Âu Dương Triệt đứng đó…

“ Lạc Khanh Nhan….” Âu Dương Triệt khẽ lẫm nhẫm, bất chợt đôi môi vẽ nên nét cười tà mị…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện