Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Một vò rượu hóa giải hận thù (1)


trước sau

Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ

Ấn đường của Đường Tư nhẹ nhăn lại, hàn khí quanh người cùng với khuôn mặt lạnh nhạt đầy sự tức giận.

“Cả cuộc đời này, Thiết huyết quân đoàn chúng ta chỉ quy thuận một mình Hoàng Hậu, sau khi Hoàng Hậu chết đương nhiên đại công chúa sẽ được kế thừa nên mời Nhị công chúa quay trở về đi.”

“Đường Tư!” Tươi cười trên mặt Phong Như Sương dần dần biến mất, “Ngươi xác định mình muốn làm hổ giấy? Nạp Lan Hoàng Hậu vất vả nhiều năm mới tạo được uy danh nhưng chỉ vì lựa chọn hiện giờ của các ngươi mà nó sẽ bị tổn hại? Mẫu phi là người luôn lo lắng vì thiên hạ nhưng các ngươi lại lựa chọn trung thành với một kẻ tội ác chồng chất.”

Nếu không phải tại đội trưởng Đường Tư quá mức kiên định, nói không chừng lòng của những người trong Thiết huyết quân đoàn đã bị nàng mua chuộc, cũng không đến mức cầm thiết huyết lệnh đã nhiều năm mà chưa từng nhận được lời thề nguyện trung thành của bọn họ.

“Ngươi câm miệng!” Khuôn mặt Linh Vận thay đổi, tức giận quát, “Quân đoàn bọn ta đưa ra quyết định thế nào cũng không tới lượt ngươi lắm miệng!”

Phong Như Sương cười lạnh một tiếng, ánh mắt châm chọc đảo qua những người trong quân đoàn.

“Ngươi hỏi những người ở đây đi, được bao nhiêu người nguyện ý trung thành với Phong Như Khuynh chứ?”

Mọi người cứng đờ, đưa mắt nhìn nhau, trầm mặc không nói.

Một lúc sau, một giọng nói nặng nề từ phía sau truyền đến, ở trong sân trong yên tĩnh lại càng có vẻ rõ ràng hơn.

“Đoàn trưởng, kỳ thật có vài chỗ nàng ta nói cũng đúng, Thiết huyết quân đoàn chúng ta là quân nhân, chuyện cả cuộc đời này phải làm đó là bảo vệ quốc gia mà không phải là ức hiếp bá tánh, lúc trước công chúa là dạng người gì chúng ta đều rõ ràng, nếu như nàng muốn chúng ta giúp nàng ức hiếp những người yếu hơn, chẳng phải là uổng phí danh tiếng anh minh cả đời của quân đoàn à?”

Chuyện ác nàng đã làm thật sự quá nhiều.

Khi dễ người yếu, ức hiếp bá tánh.

Vốn dĩ những người đó ở Lưu Vân Quốc không dám phản kháng nàng, vậy nếu khi có quân đoàn đi theo thì còn ai dám cãi lại mệnh lệnh của nàng nữa?

Hoàng Hậu nhiều năm chiến đấu gian khổ mới có được thanh danh hôm nay, không thể để công chúa hủy đi trong một sớm một chiều như vậy được.

“Tất cả im miệng hết cho ta!” Ánh mắt sắc bén của Đường Tư quét về phía người quân đoàn, giọng nói uy nghiêm lạnh lẽo, “Mặc kệ như thế nào, cả đời này của Thiết huyết quân đoàn chúng ta chỉ nguyện trung thành một người! Trừ phi là chết trận sa trường, nếu không ta tuyệt không sẽ rời đi!”

Âm thanh của mọi người đều dừng lại, bọn họ không muốn phản bội Hoàng Hậu, nhưng là những hành vi của công chúa đã làm cho bọn họ lạnh thấu tâm từ lâu.

Bọn họ thà rằng cả đời không có thành tựu gì cũng không muốn đi theo nàng gieo rắc tai họa khắp nơi.

Ánh mắt lạnh lẽo của Đường Tư chuyển sang Phong Như Sương: “Ngươi trở về đi, ta sẽ coi như ngươi chưa từng tới, nhân tiện ngươi đem nhân sâm ngươi mang đến về đi chúng ta không cần.”

“Ngươi...”

Phong Như Sương nắm chặt lòng bàn tay.

Nàng ta đường đường là công chúa Lưu Vân Quốc, ngoại trừ ở trước mặt Phong Như Khuynh thì nàng vẫn chưa từng chịu thiệt ở chỗ người khác, vậy mà tên Đường Tư đáng chết này vậy mà lại dám không để nàng ta vào trong mắt!

“Đường Tư, ngươi cho rằng hôm nay ta sẽ vô duyên vô cớ tới tìm các ngươi à?” Phong Như Sương đột ngột nở nụ cười, cả khuôn mặt đều là ý cười, cười đến xinh đẹp, “Chẳng qua là ta nghe thấy tỷ tỷ của ta nói chuyện với cung nữ, chính miệng tỷ ấy nói tỷ ấy lấy thiết huyết lệnh lại là vì để làm hại bá tánh, tàn sát người vô tội, các ngươi mà đi theo nàng, thế nào cũng sẽ cùng nàng thành tội nhân thiên cổ, sao các ngươi phải làm chuyện như vậy chứ?”

Mày Đường Tư nhíu lại lần nữa, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Phong Như Sương.

“Trước đó không lâu, Công chúa lo lắng chúng ta vất vả đã tự mình đưa Thiên Linh Quả đến.”

Phong Như Sương ngẩn ra, phế vật kia vậy mà lại mua linh dược đến tặng cho Thiết huyết quân đoàn?

Xem ra lần này, nàng thật sự bỏ ra cả vốn gốc.

“Ta từng nghe ngự y nói qua Thiên Linh Quả chỉ là linh dược nhất giai thôi, cho dù số lượng thưa thớt nhưng giá cả cũng không phải là giá trên trời, không nghĩ tới ngươi là đoàn trưởng của Thiết huyết quân đoàn lại bị Thiên Linh Quả mua chuộc, nàng ta làm như thế cũng chỉ vì muốn mua chuộc lòng người thôi, chuyện này mà ngươi cũng không hiểu sao?”

Truyện convert hay : Đô Thị Vô Địch Chiến Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện