Thần Dấm Đệ Nhất Vũ Trụ

Chương 7


trước sau

Advertisement

Chương 7: Kế hoạch thân mật
Tiêu Phong Du sống không còn gì luyến tiếc.
Sau khi trở về ký túc xá, cô đem chuyện xảy ra trong ngày hôm đó kể cho Tô Mẫn, Tô Mẫn khoanh tay tặc lưỡi: "Mạ ơi, Nguyên Bảo à, không ngờ nha, mày giỏi vãi lúa."
Tiêu Phong Du ỉu xìu: "Giỏi cái đách gì?"
Đến bây giờ Tô Mẫn vẫn còn muốn trêu chọc cô sao.
Tô Mẫn: "Giỏi tìm đường chết đó."
Tiêu Phong Du: ...
Con nhỏ này có coi mình là chị em không vậy trời???!!!
"Thực ra thì──" Tô Mẫn sờ cằm: "Mày đừng bi quan quá, triết học chẳng phải luôn nói cái gì cũng có hai mặt cả sao? Tao lại cảm thấy, đây có khi là một đoạn vui buồn lẫn lộn."
Phong Du đá vào mông cô một cái: "Cút đi!"
Tô Mẫn cười gian bỏ đi tắm.
Tiêu Phong Du quả thật là đang khóc trong lòng, cân nhắc hồi lâu, cầm điện thoại lên nhắn tin cho chị Viên Ngọc – vị cứu tinh.
--Chị Ngọc, cứu mạng! Có thể giúp em từ chối "Thanh thông Go!" không???
Như vậy thì mấy tháng sau bản thân có thể trải qua những ngày tốt đẹp rồi, Tiêu Phong Du ôm di động thấp thỏm chờ mười phút, "Tinh" một tiếng, tin nhắn đến rồi, cô vội vàng mở ra nhìn, cổ họng bỏng rát, suýt thì phun ra một ngụm máu.
--Mày khai ra cho chị cô bé váy trắng tung bay giống thỏ con hôm qua là ai đi?
Tiêu Phong Du:...
OMG!!! Méo thể tin được!
Cô không ngờ là tình tiết máu cún trên phim truyền hình tự nhiên lại xuất hiện đâm thẳng vào mình??? Lâm Khê Tích mới vừa để lộ một chút tình ý với cô xong...
Đây chả phải là kịch bản tiêu biểu và kinh điển à: chị yêu cô, cô không yêu chị, cô và chị lại có quan hệ thân thiết, cô khiến chị lâm vào tình cảnh xấu hổ và bị động, chị lưỡng lự đấu tranh giữa cô và chị sao?!
Phong Du ôm ngực, vì sao lại để một cô gái bé bỏng trưởng thành xì stress như lày kia chứ?
Chờ mãi không thấy hồi âm, Viên Ngọc nhai kẹo cao su, bẻ cổ, gọi một cú điện thoại: "Alo, Amy, đúng, là chị, giúp chị tra một người, ừa, chú trọng vào tình sử."
Lâm Khê Tích còn không biết chính mình đang bị điều tra.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lòng cô nơm nớp lo sợ đến công ty thăm sư phụ.
Hà Vân Hàm đang tập trung làm việc, nàng trang điểm nhẹ, sắc mặt đã tốt hơn nhiều, trong tay cầm một phần văn kiện nhìn.
Thật là xinh đẹp quá đi.
Tia nắng ban mai chiếu vào, làm cho Hà Vân Hàm như toả ra một vầng hào quang nhàn nhạt, ngay cả sợi tóc đều như là mang theo khí chất cao quý, hoa lệ.
Hà Vân Hàm ngẩng đầu: "Em đến rồi à? Vào đi."
Lâm Khê Tích thấp thỏm đi vào, cô đã nghĩ kỹ rồi, có làm có chịu, hôm qua là cô suy xét không chu đáo, để Nguyên Bảo đưa sư phụ trở về, mọi việc sau đó... Mặc kệ ra sao, cô phải gánh vác trách nhiệm này, không thể để sư phụ có thành kiến với Nguyên Bảo, "Sư phụ, hôm qua, Phong Du em ấy..."
Hà Vân Hàm chưa kịp trả lời, di động vang lên, nàng ngó xem rồi bắt máy.
Là Viên Ngọc.
Viên Ngọc cười ha hả: "Hà tổng, chào buổi sáng."
Hà Vân Hàm nhìn đồng hồ: "Quá buổi rồi."
Viên Ngọc: ...
Mới dô đã phóng băng.
Cái con nhãi Nguyên Bảo kia, đắc tội ai không đắc, lại đắc trúng ngay nàng?
Thật ra Tần Ý và Thánh Hoàng có hợp tác, hai người trước đó cũng quen biết, Viên Ngọc đánh giá thân phận và địa vị của mình, cho dù Hà Vân Hàm không vui cũng phải nhường cô một tấm chân tình.
Viên Ngọc đơn giản nói điều mình muốn: "Ha ha, sự việc chính là như vậy đó, Nguyên Bảo thì công ty khả năng đã có bố trí khác rồi, để chị tìm một người thích hợp bổ sung cho em."
Hà Vân Hàm trầm mặc một lúc, hờ hững hỏi: "Đừng có nói với em, con bé kia vì cách cư xử của ngày hôm qua mà sợ hãi không dám đến nha."
Viên Ngọc: ...
Lâm Khê Tích: ...
Wtf!!!
Viên Ngọc há miệng còn chưa kịp nói, đã bị một câu của Hà Vân Hàm chắn cô nghẹn họng: "Viên phó tổng, chị sẽ không ngốc đến mức vì săn sóc cho cảm xúc của con bé mà đến xin em chứ?"
Viên Ngọc: ...
Lời nói này nửa thật nửa giả, Hà Vân Hàm tiện tay cầm bút máy ở kế bên, "Thế nha, trước tiên cứ như vậy, chị cũng đừng quá lo lắng, đúng rồi, thay em hỏi cô bé sô-cô-la ngày hôm qua là nhãn hiệu gì, hương vị cũng không tệ."
"Cụp", điện thoại bị cắt đứt.
Viên Ngọc cầm điện thoại, giống hệt kẻ ngốc, miệng đều không khép, Tiêu Phong Du vẫn luôn ở bên cạnh nghe lén, mặt trắng bệch: "Nàng...có phải chuẩn bị bắt em qua đó, xử tử lăng trì không?"
Viên Ngọc lấy lại tinh thần, cô vỗ bả vai Tiêu Phong Du: "Được rồi, nhóc con."
Tiêu Phong Du nước mắt lưng tròng nhìn cô, Viên Ngọc nói ra lời sát thương: "Nghĩ thoáng chút đi, dù gì cũng chết, chị mày không quan tâm là phương pháp gì sao? Bây giờ cưng có thể nói cho chị biết tình trạng của thỏ con không?"
Tiêu Phong Du: ...
A a a!!!
Bà chị ngốc này, thấy sắc quên cả người thân của cô ơi!!!
Bất đồng với hai chị em nhốn nháo bên này.
Trong văn phòng.
Hà Vân Hàm nhìn Lâm Khê Tích đứng ở bên cạnh giống như cây cột, nhíu mày: "Thế nào, em cũng đến vì con bé à?"
Ở trước mặt sư phụ, Lâm Khê Tích không dám nói dối, "Dạ", cô nhỏ giọng: "Sư phụ, Nguyên Bảo không phải cố ý, em ấy chỉ là nhiệt tình, lòng tốt làm hỏng việc..."
Hà Vân Hàm buông bút máy, thân mình dựa về sau, nhìn cô: "Em có vẻ biết nhiều về con bé quá nhỉ?"
Câu nói này cực kỳ sắc bén.
Lâm Khê Tích cắn môi, mặt hơi ửng hồng.
Hà Vân Hàm nhìn chăm chú vào học trò một lúc, thở dài: "Được rồi, đừng chỉ lo quan tâm người khác, quản tốt chuyện của chính mình đi."
Có ý gì vậy?
Lâm Khê Tích ngẩng đầu nhìn Hà Vân Hàm, Hà Vân Hàm nhíu mày: "Em và Viên Ngọc có quan hệ gì?" sáng sớm nàng liền nhận được tin tức, Viên Ngọc điều tra hồ sơ cá nhân của Lâm Khê Tích. Đừng nói là công ty khác, ngay cả một phó tổng của công ty mẹ cũng không thể vô duyên vô cớ để ý một người mới còn chưa tiếng tăm gì như vậy được.
Lâm Khê Tích dấu chấm hỏi đầy trán.
Nhìn bộ dáng 250 (đồ ngốc), đơn thuần của học trò, Hà Vân Hàm phất tay đuổi người: "Em ra ngoài trước đi."
Ngây thơ như thế, không chừng sau này bị người ta ăn không còn một mảnh.
Lâm Khê Tích lơ ngơ ngốc nghếch đi ra văn phòng.
Cô thực sự không hiểu, lời của sư phụ là có ý gì.
Hôm qua, cô là lần đầu tiên gặp chị Viên Ngọc mà, dọc đường đều rất bình thường, không phát hiện có cái gì khác thường, vì sao sư phụ đột nhiên hỏi như vậy?
Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời.
Chưa đến hai ngày, Lâm Khê Tích và Tiêu Phong Du đã không còn lo lắng nữa, bởi vì gần sân huấn luyện, Hà Vân Hàm ở trong văn phòng có thể thường xuyên nhìn thấy hai người luôn cười tươi như hoa khi đi cùng nhau, đặc biệt là Tiêu Phong Du, cười phải nói là xán lạn.
Nửa tháng sau, "Thanh thông Go!" đúng như dự kiến bắt đầu quay giai đoạn trước.
Vì chế tạo đề tài, tô đậm bầu không khí, đề cao nhiệt độ, giai đoạn trước đạo diễn K cố ý bố trí buổi thử giọng, đoạn tuyên truyền lần trước làm rất tốt, học sinh hết sức phối hợp, chỉ riêng buổi thử giọng đã hút gần một nghìn người.
Thực tập sinh tổng cộng có bốn người nổi bật, Tiêu Phong Du và Lâm Khê Tích đã chiếm hai cái, Tô Mẫn tám chín phần cũng sẽ đạt được, nói cách khác là cô muốn chọn một người trong một nghìn người này.
Một ngày trôi qua.
Chỉ là mới nhìn mặt các huấn luyện viên thôi cũng đủ căng thẳng rồi, Hà Vân Hàm là huấn luyện viên chính, nàng nói không nhiều, thói quen lạnh mặt khiến cho các bạn nhỏ áp lực rất lớn.
Vũ đạo, ca hát, diễn kịch, nhạc cụ, võ thuật,...
Mọi người dùng hết khả năng, đem toàn bộ tài năng của mình ra thể hiện.
Đến thời gian nghỉ trưa.
Đoàn phim đóng camera, để các huấn luyện viên nghỉ ngơi một chút.
Rời màn ảnh.
Mọi người đều thả lỏng hơn nhiều, các nam huấn luyện viên ở một bên lấy thuốc lá ra bắt đầu rít mây nhả khói, Hà Vân Hàm đứng dậy rời đi.
Bởi vì thời gian nghỉ ngơi rất ngắn, đồ ăn cũng rất đơn giản.
Hà Vân Hàm được phát cũng là cơm hộp, nàng vốn dĩ cũng không có khẩu vị gì, mở cửa sổ hành lang ra muốn hóng gió, thình lình, nghe thấy âm thanh quen thuộc.
Trong phòng học bên cạnh.
Tiêu Phong Du và Lâm Khê Tích cùng nhau ngồi sóng đôi, vừa ăn vừa trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Lâm Khê Tích: "Haizz, Nguyên Bảo, thực ra trong lòng chị có chút hụt hẫng, em nhìn buổi thử giọng lúc nãy đi, rõ ràng có rất nhiều bạn có thực lực."
Tiêu Phong Du cắn một miếng đậu hủ: "Em biết cảm giác của chị, em cũng nghĩ như vậy, hơn nữa đều là đàn em, haizz, chúng ta thiếu xót quá nhiều, nếu không phải... nếu dựa vào tài năng thật, rất nhiều chuyện khó mà nói qua."
Lâm Khê Tích thở dài: "Ừ, sau khi trở về, chị phải chăm chỉ luyện tập, nghe nói buổi thử giọng kết thúc, chúng ta phải lập tức vào đoàn phim."
Tiêu Phong Du lắp bắp kinh hãi: "Nhanh vậy?"
Lâm Khê Tích giải thích: "Đúng vậy, chị nghe nói đạo diễn K rất nghiêm khắc, cô ấy muốn chúng ta tiến vào trước, tập quen dần với việc không cần kịch bản, một là làm quen với những người khác và huấn luyện viên, hai là nhìn đặc điểm cá nhân của chúng ta thiết lập nhân vật."
Xây dựng hình tượng nhân vật thường thấy ở gameshow.
Tiêu Phong Du gật đầu.
Lâm Khê Tích: "Lần này độ chú ý rất cao đó, chị nghe người đại diện nói chúng ta có thể nổi tiếng tức thì."
Chị ấy nói, hơi hồi hộp nuốt một ngụm nước bọt, Tiêu Phong Du cảm giác được, cô cười vỗ vai chị: "Đừng nghĩ nhiều, cũng đừng căng thẳng, rất nhiều chuyện cần phải cố gắng, mặt khác cứ tùy duyên đi, nha."
Những lời nói này khiến cho Hà Vân Hàm ở ngoài cửa hơi kinh ngạc, thật không giống một người vô tâm vô phổi có thể nói ra được.
Tiêu Phong Du cố ý nói sang chuyện khác: "Nghe nói lúc sau huấn luyện viên sẽ chuẩn bị một món quà cho thực tập sinh mà mình hướng dẫn đó nha, ha ha, đây xem như chuyện được chờ mong nhất trước mắt đi?"
Lâm Khê Tích căn bản không để ý có quà tặng hay không, cô cúi đầu: "Chị không thể không căng thẳng, hiện tại mọi người đều biết sư phụ của chị là ai, xem như không vì chính mình, mà vì nàng đi, chị phải nỗ lực hết sức."
Tiêu Phong Du: "Babe, không cần bi quan như thế, chả sao đâu, mấy tháng chớp mắt là qua liền á mà."
Lâm Khê Tích ngẩng đầu nhìn cô: "Em thực sự một chút căng thẳng cũng không có sao? Lỡ như thể hiện không tốt thì sẽ như nào đây?"
Tiêu Phong Du cười nhẹ: "Thể hiện không tốt thì em về quê, nói thật nhá, chị Khê Tích này, nói ra chắc chị không tin. Em vẫn luôn không thích không khí ở nơi này, tưởng tượng đến nếu một ngày nào đó em có thể trở về, em sẽ mở một tiệm cơm nhỏ, mặt trên dựng một sân khấu, muốn biểu diễn thì em lên biểu diễn, mệt mỏi thì nghỉ ngơi."
Lâm Khê Tích bị chọc cười: "Em chọc chị hoài, nếu như không thích, thế sao trước đây em lại vào nghề này."
Cơn gió thoảng qua, thổi tóc mái của Tiêu Phong Du tán loạn, cô híp hờ mắt, hờ hững nói: "Vì sống tạm."
Hai người đã quen nói đùa.
Lâm Khê Tích xem như Tiêu Phong Du là đang đùa giỡn, "Không được, mốt trở về chị phải đến chỗ sư phụ học tập."
Tiêu Phong Du thở dài: "Nhìn chị kìa, cứ sư phụ ơi, sư phụ à, chị không sợ nàng sao?"
Sợ?
Lâm Khê Tích nghĩ ngợi: "Hình như có một chút, nhưng mà, Nguyên Bảo, em không cảm thấy sư phụ của chị thực ra rất yếu đuối sao, ngoài mặt lạnh lùng vậy thôi chứ nàng cực kỳ dịu dàng."
Tiêu Phong Du lập tức lắc đầu: "Không thấy, mỗi lần gặp mặt nàng em đều nơm nớp lo sợ, từ bé đến lớn em chưa hề sợ ai, nàng xem như là người đầu tiên. Bây giờ em chỉ mong thần linh phù hộ, cho em và nàng sau này tiếp túc ít một chút, tuyệt đối đừng đem em phân vào tổ của nàng, lỡ như vì quan hệ giữa huấn luyện viên và thực tập sinh, loại trừ hai cái xa lạ và ngăn cách, mà bố trí thêm kế hoạch thân thiết, ăn mặc ngủ nghỉ đều ở cùng nhau. Nếu như huấn luyện viên bắt buộc là sư phụ của chị, vậy em chỉ còn cách tự vẫn."
Lâm Khê Tích bất đắc dĩ cười: "Xem em nói kìa."
Gió nổi lên.
Cuộc tán gẫu dong dài của hai người bị thổi tan.
Hà Vân Hàm yên lặng đứng trong chốc lát, nàng cầm điện thoại gọi cho ai đó.
Đạo diễn K ngoài ý muốn tiếp nhận được điện thoại từ nàng: "Vân Hàm, có chuyện gì vậy? Không nghỉ ngơi một chút sao?"
Cô phải mất rất nhiều sức lực mời Hà Vân Hàm đến, xem như là tổ tông mà cúng bái.
Hà Vân Hàm: "Về tiết mục, đột nhiên có một ý tưởng muốn cùng chị thảo luận một chút."
Đạo diễn K vui vẻ: "Khách sáo cái gì? Em có ý tưởng? Là chuyện tốt mà! Mau nói đi."
Nhìn xuyên qua cửa sổ, Hà Vân Hàm thấy Tiêu Phong Du đang ăn uống vui vẻ, "Em nghĩ để tăng thêm quan hệ giữa huấn luyện viên và luyện tập sinh, loại trừ hai cái xa lạ và ngăn cách, có lẽ cần phải bổ sung thêm một kế hoạch thân thiết, cho thực tập sinh và huấn luyện viên ăn mặc ngủ nghỉ đều ở cùng nhau."
Đạo diễn K: "Hừ, tính tích cực của em sao đột nhiên cao vậy, có phải đã nhìn trúng thực tập sinh nào rồi không? Là học trò của em à?"
Hà Vân Hàm: "Không phải."
Đạo diễn K sững sờ: "Không phải?"
Hà Vân Hàm rất khách quan nói: "Nếu là Khê Tích, em ấy khó tránh khỏi sẽ bị chụp mũ là đi cửa sau."
Đạo diễn K: "Có lý, vậy em nhìn trúng ai?"
Tóc dài của Hà Vân Hàm bị gió cuốn lên, "Tiêu Phong Du."
Đạo diễn K một ngụm bảo đảm: "Nguyên Bảo hả, chuyện nhỏ!"
Cuộc gọi kết thúc.
Nàng nghĩ lại câu nói kia của Tiêu Phong Du – nếu như huấn luyện viên đúng là sư phụ của chị, thì em chỉ có thể trực tiếp tự vẫn.
Hà Vân Hàm gọi điện thoại cho Na Na, "Na Na, chị nghĩ xong tặng thực tập sinh lễ vật gì rồi."
Na Na đang đau đầu vì chuyện này, cô hơi sửng sốt: "What?"
Chị Vân Hàm bị sao vậy, tự nhiên để ý việc nhỏ nhặt này?
Nhìn qua cửa sổ, Hà Vân Hàm nhìn thấy Tiêu Phong Du đã ăn no, đang vỗ bụng, "Em chuẩn bị cho chị một thanh kiếm, nhớ là phải cực kỳ sắc bén."
Không phải nói là muốn tự vẫn sao?
Thế thì làm người tốt, giúp con bé một tay.


Edit: Cá Mặn
Beta: Mèo Mập


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện