Thần Dấm Đệ Nhất Vũ Trụ

Chương 11


trước sau

Advertisement

Chương 11: Hơn nữa...cô không thể để Hà Vân Hàm thất vọng
"Cục cưng may mắn ấy chính là—"
Không khí ở hiện trường vừa vặn được tô đậm, giọng nói của đạo diễn K vang vọng, đem ánh mắt của mọi người đều thu hút qua, tay cô chỉ về: "Nguyên Bảo!"
Tiêu Phong Du đọng một ngụm máu ở cổ họng, nhìn đạo diễn K kinh hãi.
Cái gì cơ?
Người bên cạnh đều kích động, nhất là Lâm Khê Tích, cô xông lên, trước tiên là cầm cây búa đưa cho Nguyên Bảo: "Đây, mần lẹ đi em!"
Gió nổi lên.
Lệ rơi trong lòng.
Tiêu Phong Du chưa từ bỏ hi vọng, hàm chứa một tia may mắn nhìn Hà Vân Hàm, trên mặt Hà Vân Hàm vẫn giữ nguyên nụ cười "hiền hòa", gật đầu với cô.
Hừ, chính là để cô cảm thụ cảm giác thất vọng từ thiên đàng đột nhiên rớt xuống địa ngục.
Tiêu Phong Du nghe thấy tiếng con tim mình đang vụn vỡ, lúc này còn chưa kết thúc, đạo diễn K quả thật là chuyên gia làm tan nát nhân tâm, cô chỉ trợ lý kế bên: "Ha ha, ở đây còn có món quà Hà lão sư của chúng ta tặng Nguyên Bảo, cực kỳ tinh xảo nha, mọi người nhìn xem, đây là gì?"
Mọi người cùng quay đầu nhìn.
Đạo diễn K: "Đây là một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn!"
Khi Tiêu Phong Du nhìn thấy thanh kiếm đó, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Trong tiếng hoan hô của mọi người, Tiêu Phong Du giống như con rối bị người ta đẩy về phía Hà Vân Hàm, mùi hương bạc hà nhàn nhạt từ người ảnh hậu bay xộc vào mũi, giữa từng nhịp thở, cô cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đang bị làn bạc hà mát lạnh kia làm cho tê liệt.
Hết thảy sau đó, Nguyên Bảo cái gì cũng nhìn không thấy, tai không nghe.
Ánh mắt vô hồn của cô nhìn về phía Mễ Tô và ba thực tập sinh của mình. Cô ôm từng người một rồi còn tặng quà cho họ nữa.
Món quà Tô Mẫn nhận được là thứ người ta thèm muốn nhất, sổ tay vũ đạo mấy năm nay của Mễ Tô, phía trên ghi lại kỹ càng tỉ mỉ từng chút hành trình từ khi cô debut đến nay, bất luận là về kỹ năng hay về tâm lí đều rất tỉ mỉ xác thực, nghe nói giai đoạn sau sẽ xuất bản sách.
Lâm Khê Tích nhận được một đôi giày khiêu vũ tinh xảo, mặt trên được điểm xuyết đá quý lóa mắt, làm cho đạo diễn K đều kinh ngạc, "Ghê nha, Mễ lão sư, thật là hào phóng."
Lạc Nhan nhận được là lục lạc bạc rất thời trang, mặt trên còn khắc chữ nho nhỏ, do khoảng cách khá xa căn bản là nhìn không rõ.
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm lục lạc ở trong tay, một lúc sau, ngẩng đầu, hai mắt đã đỏ.
Nhìn xem cảm động vậy kìa.
Tiêu Phong Du nhìn lại thanh bảo kiếm trong tay mình.
Hu hu hu.
Ngay lúc này, cô thật sự muốn cứa cổ chết cho rồi.
Vì Hà Vân Hàm vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, nên Tiêu Phong Du không tránh khỏi phải nở nụ cười đáp lại lão sư mà mấy tháng sau này mình phải răm rắp tuân lời, lại bị Hà ảnh hậu ghét bỏ rồi, nàng nhìn Tiêu Phong Du: "Diễn viên, phải có chức nghiệp tu dưỡng của diễn viên."
Quỷ khóc nhè trong nội tâm Tiêu Phong Du lại thút thít, khi camera lia qua lần nữa, cô ôm chặt bảo kiếm, đem mặt kề sát, hai mắt hàm chứa thâm tình nhìn camera: "Wow, đây là bảo kiếm Hà lão sư tặng em nè, chắc chắn là nàng muốn xem em múa kiếm, học tập người xưa phải can đảm mà xông lên, ôi cảm động quá, em chắc chắn cất kỹ nó, thiệt là dui quá đi mà."
Hà Vân Hàm: ...
Người quay phim run lên một chút.
Suy cho cùng Lâm Khê Tích vẫn là người tốt, nàng không nỡ để Tiêu Phong Du văng máu tung tóe tại chỗ, biểu diễn tạp kĩ đổi thành một bữa party.
"Thanh thông go!" chia làm vài phân đoạn.
Điểm dừng chân thứ nhất ở nông thôn là để làm nổi bật tinh thần chịu khổ của người trẻ tuổi, cùng với để huấn luyện viên và thực tập sinh có một quá trình tiếp xúc.
Ban đầu, hết thảy đều lấy cảnh thoải mái là chủ yếu.
Ánh mặt trời dịu nhẹ, tâm tình của mỗi người đều cực kỳ tốt.
Chỉ có nội tâm Tiêu Phong Du vô cùng ảm đạm, cô cuộn chăn đệm, chuẩn bị đến chỗ Hà Vân Hàm đưa tin, bà nội Tiêu rất chu đáo: "Nguyên Bảo, đừng sợ, bà nội đã mở đường giùm con rồi."
Tiêu Phong Du hoang mang nhìn bà: "Bà nội nói gì vậy?"
Bà nội Tiêu cười, một hàm răng giả trắng như tuyết: "Không phải con mắc cỡ à? Bà nói với cô bé là lão sư của con rằng con thích nàng, vì nhát gan, không dám nói."
Tiêu Phong Du: !!!
Má ơi!!!
Ông trời ơi!!!
Có cần đối xử với cô như thế không???
Phải chăng chỉ vì lời nói của bà nội, nên Hà Vân Hàm mới động lòng trắc ẩn mà chọn cô?
Tiêu Phong Du đã mường tượng vô số khả năng, bà nội Tiêu vô cùng đắc chí: "Con cảm ơn bà thế nào đây?"
Nét mặt của Tiêu Phong Du dữ tợn nhìn bà nội, tay giơ lên, "xoẹt" một tiếng, bảo kiếm rút khỏi vỏ.
Bà nội Tiêu: ...
Mặt cô lạnh lùng: "Bà nội, bà biết cái này dùng như thế nào không?"
Bà nội Tiêu chống gậy, xoay người, bà ló đầu ra ngoài: "Đạo diễn K nói lát nữa sẽ dẫn bọn con đi hồ Ánh trăng bắt cá, bà đi kiểm tra cần câu đây."
Dũng sĩ chân chính, là dám đối mặt với nhân sinh u ám.
Tiêu Phong Du cầm bảo kiếm, cảm giác như mình đã hóa thân thành dũng sĩ, cô ôm chăn đệm đã cuộn đi tới cửa, hít sâu một hơi.
Phải gõ cửa.
Đây là phân đoạn rất then chốt.
Tiêu Phong Du thầm nghĩ.
Cô nên dùng cách thức gõ cửa nào đây?
Là gọi một tiếng ngọt ngào: "Hà lão sư, thực tập sinh của chị đến đưa tin nè!"
Hay là nói một câu dè dặt có lý: "Hà lão sư, em tới rồi!"
Hoặc là nói một câu rất ư quen thuộc: "Hà lão sư, Nguyên Bảo người thích chị nhất đến rồi!"
Tay Tiêu Phong Du lúc nâng lên rồi hạ xuống, lặp lại không biết bao nhiêu lần, bất thình lình, bên cạnh truyền đến giọng nói hờ hững: "Em đang làm gì đó?"
!!!
Tiêu Phong Du dọa run cầm cập suýt nhảy dựng lên, cô nhìn Hà Vân Hàm kinh hãi: "Hà, Hà lão sư, sao chị lại ở đây?"
Hà Vân Hàm giơ ly đánh răng trong tay: "Tôi đi đánh răng."
Đây là thói quen sạch sẽ.
Chỉ cần nàng ăn gì hay là uống gì thì chắc chắn phải đánh răng.
Da đầu Tiêu Phong Du dựng hết cả lên, "Em... em muốn vào trong."
Lúng túng.
Diễn tập cả buổi, cô lại nói một câu thiếu IQ như vậy, Hà Vân Hàm nghe xong liền mím môi: "Em muốn vào chỗ nào?"
Tiêu Phong Du: ...
OMG!!!
Hà lão sư!!!
Vị thiên hậu lạnh lùng này vừa trêu chọc nàng ư???
Mở cửa, Tiêu Phong Du đứng một cách câu nệ.
Đây rõ ràng là nhà của cô, địa bàn của cô, theo lí thuyết, rồng mạnh cũng đánh không lại lũ rắn độc, nhưng cớ sao Hà Vân Hàm chỉ ở một ngày mà khắp nơi đã toàn là mùi hương của nàng rồi.
Ga giường trải rất bằng phẳng, ngay cả bình hoa trong phòng vẫn còn tươi.
Tất cả nội thất giống như chưa hề bị động qua, bày biện gọn gàng.
Tiêu Phong Du bất chấp đi vào, cô đem cuộn chăn đệm bổ nhào lên giường, nhìn Hà Vân Hàm, nuốt một ngụm nước bọt, có chút thấp thỏm.
Hỏng rồi, câu đầu tiên cô nên nói gì đây?
Là phải ấm áp một chút hay là nghiêm túc một chút hay là...
May mà Hà Vân

Advertisement
Hàm mở lời trước, nàng rửa tay, ngẩng đầu nhìn Tiêu Phong Du: "Có phải em đã nghe đồn rằng tôi không thích ở chung không?"
Tiêu Phong Du thở phào một hơi, xem ra Hà ảnh hậu muốn khách sáo với cô một hồi đây, cô vừa định lắc đầu, đến một câu: "Không có ạ, chưa hề nghe qua, ha ha, làm sao có thể--"
Hà Vân Hàm ngắt lời cô: "Lời đồn là thật."
Tiêu Phong Du: ...
Sau đó cầm lấy áo khoác, Hà Vân Hàm liếc Nguyên Bảo tay chân lóng ngóng, giống như sóc con, khóe môi nàng gợi lên: "Mười phút sau xuất phát."
Tiêu Phong Du không biết làm sao sửa sang lại tâm trạng đang rối bời này, đành ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi cửa chính là nhạc hiphop sống động.
Cả ekip đều vây quanh, vỗ tay ồn ào.
Tiêu Phong Du dựa vào cửa rầu rĩ nhìn xa xăm.
Huấn luyện viên Mễ Tô thì ôm lấy ba người học trò, chắc chắn rất vui vẻ vì cô đang nhảy múa kìa.
Mễ Tô mặc quần jean giản dị, T-shirt đen, tóc dài buộc lên, lộ ra khuyên tai màu đen diêm dúa, cô nhảy theo nhịp nhạc sống động, khớp xương của cơ thể linh hoạt, căn bản không phải người bình thường nào cũng có thể đạt được.
Khi cô khiêu vũ, biểu cảm cũng không giống nhau, trong tự tin lộ ra một nụ cười xấu xa.
Tay cô bỗng dưng vỗ ngực, chuyển động nhanh chóng, ngay sau đó, một cú xoay người tiêu sái, cô duỗi tay hướng về phía Lạc Nhan.
Tuy có hơi xấu hổ.
Nhưng suy cho cùng do đang có camera, làm một vũ công đủ tiêu chuẩn, Lạc Nhan vẫn đưa tay lên.
Tiếng ồn ào và hò hét càng lớn.
Vốn dĩ mời nhảy đột ngột như vậy, mọi người đều cho rằng Lạc Nhan sẽ trở tay không kịp.
Nhưng khi hai người nhảy cùng nhau, tất cả mọi người kinh ngạc, nhất thời tiếng vỗ tay muốn phá vỡ sân nhỏ.
Quá ăn ý.
Hai người mỗi một nhịp, mỗi một phách, đều như là cộng sự đã luyện tập nhiều năm, chỉ là không biết do xấu hổ hay là thẹn thùng, Lạc Nhan vẫn luôn không dám nhìn thẳng Mễ Tô.
Khác với sự ồn ào của những người khác, Hà Vân Hàm yên lặng nhìn, mắt lóe lên một tia nghi ngờ.
Hai người đó...
Nhảy một đoạn, đem không khí ồn ào lên tới đỉnh điểm, nhạc hiphop dừng lại, kỹ thuật viên âm thanh khéo léo khôi hài mở một bài nhạc thiếu nhi "Thích mình, thì ôm ôm mình nà".
Mọi người lập tức quay đầu, Tô Mẫn lắc mông, "Nguyên Bảo, dô mày, sở trường của mày kìa!"
"Ây da, tao không muốn đâu!" Tiêu Phong Du nháy mắt ra hiệu với Tô Mẫn, nhỏ giọng: "Tao muốn giữ hình tượng rụt rè ngọt ngào trước mặt Hà lão sư."
Tô Mẫn đặt tay trên lỗ tai, hô to: "Phong Du, what? Mày muốn giữ hình tượng rụt rè ngọt ngào gì gì trước mặt Hà lão sư cơ? Nói lớn lên chút, tao không nghe được!"
Tiêu Phong Du: ...
Trong chốc lát, tất cả mọi người được một trận cười vang, ngay cả Hà Vân Hàm, người vẫn luôn không nói không rằng cũng bật cười thành tiếng.
Haizz, hết cách rồi.
Tiêu Phong Du biết mặt mũi bị vuốt sạch sẽ hết rồi, đành coi như hôm nay có tội hôm nay say, tạm thời thư giãn ở trong âm nhạc thôi.
Quả nhiên, là sở trường của Tiêu Phong Du.
Biểu cảm của cô, ánh mắt của cô, nụ cười giảo hoạt khi cô vươn tay đó.
--thích mình, thì ôm ôm mình nà.
Tất cả mọi người vây quanh cô, vô cùng vui vẻ.
Hà Vân Hàm ở nơi xa nhìn cả buổi, nàng cúi đầu, vô thức sờ cổ một chút.
Sau một thời gian vui vẻ ngắn ngủi, đoàn người tiến về hồ Ánh trăng.
Đường xá trong thôn không dễ đi lại, đã mưa nên mặt đất hơi lầy lội, mọi người buộc phải thay giày đi mưa.
Tiêu Phong Du quen thuộc nơi này nhất, cô dẫn dắt mọi người đi về phía trước, "Nghe nói, thôn Hạ Oa của bọn em khi vừa có dân cư thì đã có hồ Ánh trăng, lúc đó, dựa vào đánh cá ở hồ Ánh trăng mà nuôi lớn người của cả thôn."
Tô Mẫn: "Rất lớn chứ?"
Tiêu Phong Du: "Đúng vậy, cẩn thận một chút, nghe nói có rắn đó."
Lâm Khê Tích rất chu đáo, "Nguyên Bảo, em gỡ kính sát tròng ra đi, một lát phải xuống nước nữa."
"Cũng đúng nha." Tiêu Phong Du nghe lời, gỡ kính ra, ngay lập tức, hết thảy trước mắt đều mơ hồ.
Đến nơi, nước xanh biếc, trời xanh thẳm, cảnh sắc hợp lòng người.
Hai huấn luyện viên dĩ nhiên là không phải xuống nước.
Ba người thực tập sinh của Mễ Tô đều vô cùng hăng hái, "Chị chờ xíu nha, chúng em chắc chắn bắt cá lớn về cho chị xem!"
Tiêu Phong Du trợn mắt trắng, cô khinh thường hành vi nịnh hót như vậy nhất!
Thình lình, Hà Vân Hàm giương mắt nhìn cô, Tiêu Phong Du đứng thắng, cười tươi như hoa: "Hà lão sư, người ta sẽ bắt con cá to nhất, đẹp nhất về cho chị, chị chờ đó nha!"
Mọi người: ...
Tất cả cùng xuống nước.
Nước không quá sâu, chỉ đến ngang bắp đùi.
Tổ đạo diễn cố ý làm khó dễ bọn họ, không cung cấp đạo cụ, mọi người chỉ có thể dùng tay không bắt.
Đừng nhìn Lạc Nhan quạnh quẽ, cô có đầu óc nhất, không phải người xuống nước đầu tiên, mà là dùng khăn quàng cổ và nhánh cây làm một cái lưới đánh cá đơn giản, cô tiên phong bắt được một con cá nhỏ lên.
Ngay sau đó, Tô Mẫn và Lâm Khê Tích đều có thu hoạch, mọi người cười một trận.
Vốn dĩ Tiêu Phong Du nhìn không được rõ khiến cho cả người ướt dầm dề, cực kỳ sốt ruột, đây là đại bản doanh của cô, tuyệt đối không thể mất mặt, hơn nữa... cô không thể khiến Hà Vân Hàm thất vọng.
Hà Vân Hàm ở trên bờ nhìn, Mễ Tô nhai kẹo cao su, "Không tính đi giúp đỡ à?"
Hai người liếc nhau, trong mắt Mễ Tô rõ ràng mang theo ý trêu chọc.
Hà Vân Hàm bỏ dép lê, cởi vớ, theo nước chảy chậm rãi đi về hướng Nguyên Bảo, độ ấm của nước này rất thấp, nàng muốn gọi Phong Du trở về, đừng bắt cá nữa.
Tiêu Phong Du quá chuyên tâm, vểnh mông, mắt không chớp nhìn chằm chằm nước, sóng nước lăn tăn, thời gian dài, cô có chút hoa mắt, chóng mặt.
Tại thời điểm Hà Vân Hàm đến gần, Tiêu Phong Du hô một tiếng, hai tay giống như con báo ra trận thăm dò vào trong nước, đột nhiên ôm: "Bắt được rồi, vẫn là một con cá màu trắng!"
Nhất thời, tất cả mọi người mang theo bất ngờ nhìn về hướng Tiêu Phong Du, Tiêu Phong Du sợ hãi giữ chặt, vì bắt quá dùng sức, nước văng đầy mắt không nhìn thấy gì, nhưng cô vẫn kiên trì không dám buông tay, sợ cá bơi mất, cô đang định kêu người đến giúp đỡ, thì nghe thấy Hà Vân Hàm ở cách đó không xa hờ hững nói: "Cái em bắt chính là chân của tôi."



Edit: Cá Mặn
Beta Mèo Mập

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện