Thầm Thích (1v1 Trọng Sinh)

Chương 7


trước sau

Advertisement

Trans by Phương Tử Bối
"Tư Duyệt, sắp vào học rồi, chúng ta mau về lớp thôi!" Lâm Ương Ương nhìn thấy Văn Tư Duyệt đã nảy sinh hứng thú với Lục Gia Trách, cô sợ cứ ở đây như vậy, sự việc sẽ càng lại giẫm lên vết xe đổ mà đi.
Cô bắt lấy tay Văn Tư Duyệt chạy ra ngoài, giống như đằng sau có động vật nguy hiểm nào đó vậy.
Văn Tư Duyệt một mặt ngờ vực: "Ương Ương, không phải cơ thể cậu không thoải mái sao?"
"Không, tớ không có không thoải mái, tớ phát hiện cơ thể tớ bây giờ khỏe gấp mấy lần rồi! Chúng ta mau đi thôi!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Ương Ương gấp gáp ngắt lời cô ấy.
Lục Gia Trách vô vọng nhìn theo hướng Lâm Ương Ương biến mất, đôi mắt màu xám rơi vào trầm tư.
Ương Ương, rốt cuộc nên làm thế nào để tiếp cận em mới tốt?

Đây cũng là điều mà từ trước đến giờ Lục Gia Trách luôn khổ não. Cũng bởi vì như vậy mà trước giờ hắn chưa từng dám manh động, chỉ có thể lặng lẽ mà quan tâm Lâm Ương Ương.
Mặc dù hắn xuất thân từ hào môn, là thiên tài được trời ưu ái, người người ngưỡng mộ, lạnh lùng cao quý.
Nhưng thật ra tính cách trầm mặc, ở sau lưng lặng lẽ theo dõi Lâm Ương Ương, một tên biến thái trốn trong bóng tối.
Vậy nên đời trước Lâm Ương Ương bảo Lục Gia Trách chết đi, hắn thật sự đi chết. Còn chết đến đặc biệt thương tâm, chết đến trong tim Lâm Ương Ương để lại một vết tích sâu đậm.
Hơn nữa, ở trước mặt Lâm Ương Ương, Lục Gia Trách còn rất tự ti, nhạy cảm, nhát gian, sợ Lâm Ương Ương sẽ sợ hắn, ghét hắn, càng sợ bản thân sẽ biến thành như mẹ hắn, một người điên không thể cứu, rồi làm hại Lâm Ương Ương.
"Ương Ương, Ương Ương..." Ương Ương của anh.
Hắn không kìm được lòng, thấp giọng lẩm bẩm. Tên người hắn nhớ nhung run rẫy trên đầy lưỡi, thắt chặt trong tim hắn.
Đôi mắt thiếu niên khẽ sáng lên, bàn tay buông thỏng bên người nắm chặt, cố gắng đè nén tia điên cuồng trong đáy mắt.
Trời ngày càng trở lạnh.
Mỗi lần Tết Dương Lịch đến gần, đa số trường học trong nước đều tổ chức hội diễn văn nghệ, Thường Thanh cũng không ngoại lệ.
Trước hội diễn văn nghệ Tết Dương Lịch một tháng, trường học buộc mỗi lớp đều phải báo danh ít nhất một tiết mục, được chọn thì lên sân khấu không được chọn thì nói sau.
Mà năm nhất lớp ba của Lâm Ương Ương, các bạn học lại không có tài năng văn nghệ gì để báo danh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vậy nên người lúc nhỏ học qua chút dương cầm như Lâm Ương Ương bất đắt dĩ chịu trận.
Lâm Ương Ương một ăn cả ngã về không, mặc dù ôm ý nghĩ sẽ bị loại từ vòng tuyển chọn, vẫn bị thôi thúc vượt qua khó khăn báo danh tiết mục biểu diễn dương cầm. Vì không để đứng như trời trồng ở hiện trường, cô vẫn là đến phòng nhạc ôn luyện.
"Tư Duyệt, đoạn thời gian này chỉ có thể ủy khuất cậu một mình về nhà trước, tớ đại khái sẽ luyện đến khá trễ."

Văn Tư Duyệt gật đầu, cô thật ra rất muốn ở lại cùng Lâm Ương Ương, nhưng nhà cô lại quản rất nghiêm.
Vậy nên sau khi tan học, Lâm Ương Ương chỉ một thân một mình đến phòng nhạc.
Chẳng qua, càng đến gần, tiếng dương cầm từ phòng nhạc truyền đến ngày càng rõ ràng.
Êm tai, hoàn mỹ... dường như đã nghe qua ở đâu?
Lông mày Lâm Ương Ương khẽ động, bị âm nhạc mê hoặc từng bước từng bước mà đến gần phòng nhạc.
Mở cửa phòng ra, một thân ảnh màu trắng quen thuộc va vào mắt cô. Ngón tay trắng ngần thon dài ở trên những phím đàn trắng đen nhảy múa, tác phẩm nghệ thuật từ bàn tay ấy tuôn trào như một lẽ tự nhiên.
Khiến cho người ta dường như cả thị giác lẫn thính giác đều được thưởng thức đến đỉnh điểm. Nghe người đàn một khúc, linh hồn đều thăng hoa.
Thiếu nữ có chút hoảng loạn, cô nhìn Lục Gia Trách đang ngồi chơi dương cầm, thân ảnh màu trắng từng chút từng chút cùng với thiếu niên biểu diễn trong hội diễn văn nghệ đời trước hợp thành một.
"Bạn học Lâm?" Một thanh âm lạnh lẽo kéo Lâm Ương Ương ra khỏi dòng suy nghĩ.
Cô gấp gáp trả lời.
"Bạn học Lâm đến khi nào vậy?" Thiếu niên rõ ràng đã biết vẫn cố hỏi, sớm đã từ lúc Lâm Ương Ương xuất hiện mà phát hiện ra.
"Vừa mới, cũng không lâu."
"Bạn học Lâm đến luyện đàn sao?"
Lâm Ương Ương lơ đãng ừ một tiếng, trong đầu toàn là phong thái của Lục Gia Trách lúc biểu diễn hội diễn văn nghệ đời trước.
Trái tim bỗng nhiên rối bời, cô có chút tuyệt vọng, dù bản thân đã trọng sinh một đời, cũng không trốn được ánh sáng của hắn.
"Bạn học Lâm? Bạn học Lâm đang nghĩ gì vậy?"

Lâm Ương Ương lại đang rơi vào trầm tư nghe thấy câu nói này, vô thức buộc miệng mà nói: "Lục Gia Trách, hội diễn văn nghệ cậu có thể không tham gia không?"
Cô muốn hết sức mình không để Văn Tư Duyệt nhìn thấy.
Lục Gia Trách yên lặng nhìn chằm chằm cô.
Hai giây sau, Lâm Ương Ương đại khái mới phản ứng được bản thân đã thất lễ cũng như đi quá xa, haha cười ngại vài tiếng: "Tớ vừa nãy điên rồi, bạn học Lục cậu cứ xem như tớ nói bậy đi."
Ngay lúc thiếu nữ hoảng loạn muốn bỏ chạy, một tiếng "được" điềm tĩnh vang lên, không cảnh báo mà lọt vào tai cô.
"Hả?" Lâm Ương Ương dừng động tác, mạnh bạo ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm hắn "Lục Gia Trách?"
"Tôi có thể đồng ý với cậu, chỉ là..." Đồng tử màu xám thấp thoáng tia ngờ vực, "Tôi đàn không hay sao?"
"Không phải đâu!" Lâm Ương Ương vội vã phủ nhận, thanh âm có phần gấp gáp, "Cậu đàn rất hay! Thật đó! Cực kỳ hay!"
"Chỉ là... quá hay... tớ không muốn..."
Càng nói, âm thanh càng nhỏ dần, cuối cùng tựa như muỗi kêu.
Nhưng Lục Gia Trách đã nghe thấy.
Đôi mắt che giấu nhiệt độ kia hiện lên một chút ấm áp, khóe miệng thiếu niên khẽ nhếch lên: "Được, tôi biết rồi."
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện