Thầm Thích (1v1 Trọng Sinh)

Chương 6


trước sau

Advertisement

TransbyPhươngTửBối
Hai người đến phòng y tế.
Lúc mở cửa phòng, ánh mắt Lâm Ương Ương va phải một ánh mắt không thể nào quen thuộc hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả trường cao trung Thường Thanh hoặc khoa trương hơn chút là cả Hoa Quốc này, cũng chỉ có đôi mắt của Lục Gia Trách là trời sinh đặc biệt như vậy.
Vừa thần bí vừa xinh đẹp, cực kỳ giống chú mèo mun Ô Vân mà cô từng nuôi, cùng một màu xám như vậy.
Vậy nên, kiếp trước Lâm Ương Ương sớm đã vì đôi mắt đặc biệt này mà chú ý đến Lục Gia Trách, âm thầm mà quan tâm đến Lục Gia Trách.
Cô hình như... cực kỳ thích đôi mắt ấy.
Lâm Ương Ương thất thần mà nghĩ.

"Bạn học?" Giọng nói trong trẻo của thiếu niên nhẹ nhàng vang lên.
"Hả?" Ánh mắt Lâm Ương Ương có chút mơ hồ, bừng tỉnh thu hồi lại tâm tư, cô khẽ liếc thiếu niên trước mặt, ánh mắt trở nên phức tạp, "Bạn học Lục sao lại ở đây?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô trước giờ chưa từng nghĩ sẽ ở phòng y tế gặp được Lục Gia Trách một cách trùng hợp như vậy.
Lục Gia Trách yên lặng nhìn cô một cái, vừa hay đã xử lý xong vết thương nhỏ ở tay, "Bị Tiểu Hắc cào, đi vội quá."
Theo lời của hắn, Lâm Ương Ương thật sự nhìn thấy trên cổ tay trắng ngần hai vết cào rõ ràng một ngắn một dài.
"Có nặng lắm không? Cậu không đi bệnh viện xem thử sao?"
Lâm Ương Ương lo lắng đến nỗi gần như mất bình tĩnh, muốn đưa tay bắt lấy tay Lục Gia Trách, nhưng cô lập tức phản ứng kịp, cánh tay ở bên hông cố gắng kiểm soát không đưa lên.
Lục Gia Trách lặng lẽ liếc cách tay cô, đôi mắt màu xám lóe lên một tia ngờ vực.
"Không chảy máu, khử trùng xử lý qua rồi, không sao."
"Hả? Ừ... vậy à, vậy thì tốt..." Giọng nói của Lâm Ương Ương nhỏ dần,  có chút nặng nề, cô dường như đột nhiên nhớ ra gì đó, "Cậu sao lại biết nó tên Tiểu Hắc?"
Lúc nói câu này, Lâm Ương Ương liền nhớ lại ngày đó ở con hẻm nhỏ nghe được mấy tiếng Ương Ương.
Chỉ là cô không hiểu, Lục Gia Trách tại sao lại giả vờ như không quen biết cô, càng không hiểu tại sao hắn lại biết đến cô.
Thiếu niên nhìn cô trầm mặc tầm hai giây, đôi môi mỏng nhàn nhạt cất tiếng: "Tùy tiện đặt thôi, là người thì đều có thể nghĩ đến cái tên này."
Nghe thì cũng không sai, nhưng hắn đang nói dối.
Lâm Ương Ương bị giọng điệu lạnh lùng này dọa cho sợ, bộ dạng không một chút sơ hở* của hắn khiến cô có chút không biết phải làm sao.
*Nguyên văn: Thiên y vô phùng (天衣无缝): Áo trời không kẽ hở, ban đầu là chỉ quần áo của tiên nữ mặc không hề có khe hở. Sau này người ta dùng để chỉ những kế hoạch, những tác phẩm thơ văn,... cực kì nghiêm ngặt, không hề có bất kì sai sót thiếu sót nào cả.
Cô bắt đầu hoài nghi những suy đoán trước kia của bản thân, có khi nào Lục Gia Trách căn bản không thích cô, hay là Lục Gia Trách bây giờ vẫn chưa thích cô?

Nhưng... chiếc điện thoại Minh Kí tặng kia cùng với tài trợ từ tập đoàn Thiên Thìn thì sao? Lẽ nào chỉ là trùng hợp thôi sao?
Nhưng nếu nghĩ như vậy, Lục Gia Trách tại sao trẻ tuổi như vậy lại sở hữu số tài sản khổng lồ thế kia? Cứ cho là người thừa kế hào môn nhưng Lục Gia Trách vẫn là vị thành niên mà?
Lâm Ương Ương đột nhiên phát hiện, cô một chút cũng không hiểu Lục Gia Trách.
Nghĩ đến đây thiếu nữ bất giác cau mày.
Cười nhạt một tiếng.
"Cũng phải, là tôi mạo phạm rồi."
"......, ừm."
Thanh âm lành lạnh nhạt dần, bầu không khí xung quanh hai người cũng rơi vào an tĩnh lạ thường.
Văn Tư Duyệt sau lưng cô cũng đã im lặng được một lúc, âm thầm quan sát hai người, đợi rồi đợi, Lâm Ương Ương vẫn đứng trước cửa phát ngốc không vào.
"Ương Ương? Cậu sao lại không vào đi?"
Văn Tư Duyệt thật sự không chịu nổi sự yên tĩnh này, bất ngờ lên tiếng phá vỡ bầu không khí không một tiếng động kia.
Lâm Ương Ương đột nhiên kích động, ánh mắt vẫn chưa kịp liếc người phía sau thì Văn Tư Duyệt đã kéo tay cô bước vào phòng y tế, khoảng cách với Lục Gia Trách cũng được kéo gần hơn.
Giây tiếp theo, cô nhìn thấy Văn Tư Duyệt nheo mắt nhìn Lục Gia Trách, thanh âm trong trẻo mang theo vài phần nhẹ nhàng vui vẻ.
"Lại gặp mặt rồi, bạn học Lục Gia Trách."
Lục Gia Trách liếc nhìn cô ấy một cái, không lên tiếng.
Văn Tư Duyệt dường như cũng không để ý thái độ của hắn, tiếp tục vui vẻ nói: "Đúng là duyên phận mà, không nghĩ đến ở đây cũng có thể gặp được bạn học Lục Gia Trách."
"Nghe nói kỳ kiểm tra hàng tháng này bạn học Lục giành được hạng nhất, danh tiếng của bạn học Lục đều đã truyền đến tận lớp chúng tớ rồi."

"Bạn học Lục chắc còn nhớ bọn tớ chứ? Hôm đó ở trong hẻm, tớ tên là Văn Tư Duyệt, cậu ấy là Lâm Ương Ương."
"Bạn học Lục..."
Lâm Ương Ương nhìn thấy Văn Tư Duyệt tràn đầy hứng thú, không ngừng nói với Lục Gia Trách, gương mặt nhỏ liền biến sắc, đột nhiên trở nên nhợt nhạt, đáy mắt tràn ngập sợ sệt.
Lục Gia Trách vẫn luôn trầm mặc phát hiện cô gái nhỏ vốn dĩ đang yên đang lành đột nhiên sợ hãi.
Nhưng là sợ gì chứ?
Lẽ nào là do biểu hiện của hắn quá lạnh lùng? Hay là do thái độ của hắn đối với bạn cô quá kém?
Lục Gia Trách không muốn Lâm Ương Ương sợ hắn.
Sau đó, cái vị luôn độc lai độc vãng, đối với người bên cạnh mặt không chút sắc thái này lần đầu tiên thưởng cho Văn Tư Duyệt một ánh mắt, tiếp đó trả lời một chữ "Ừm."
Văn Tư Duyệt: "......"
Mặc dù lúc nãy thông qua mấy câu, cô đã hiểu được lời truyền tai của các bạn lớp trên, vị học thần Lục Gia Trách này, con người hắn rốt cuộc có bao nhiêu đơn độc.
Lạnh lùng như băng, trong mắt không có ai, không gần tình người. Có thể nói, hầu như đến một người bạn cũng không có.
Cô vốn vĩ còn không ao ước người ta sẽ hừ một tiếng.
Không ngờ... lại có thể?
Đây có thể tính là hưởng ké hào quang của Ương Ương nhà cô?



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện