Thẩm Ngữ

Chương 3:


trước sau

Advertisement
Chương 3: Lần đầu trị liệu

Buổi trị liệu bắt đầu vào tối hôm sau.

Vào cùng thời gian cùng địa điểm giống như hôm qua, Thẩm Ngữ mang theo một chút bất an ngồi trên sofa chờ Cố Uyển Như.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen247. Bản sẽ không đầy đủ.

“Cạch” một tiếng, cửa được mở ra, Cố Uyển Như chậm rãi đi vào, trong tay cầm một cái hộp giấy.

“Trong đây là quần áo, lát nữa cháu vào phòng cho khách thay nhé.” Cố Uyển Như đưa hộp giấy cho Thẩm Ngữ, sau đó vẫy vẫy tay với cô, “Lại đây với dì.”

Cố Uyển Như dẫn cô đến phòng cho khách cạnh phòng ngủ chính.

“Sau này dì sẽ nhắn tin kêu cháu đến đây, lúc đó cháu cứ lại chỗ này chờ.” Cố Uyển Như vừa nói vừa đi đến trước tủ quần áo, “Quần áo trong tủ sẽ thường xuyên thay đổi, lúc vào thì cháu cứ tìm một bộ trong đây, chồng dì mắc bệnh sạch sẽ, không thích chạm vào quần áo mà người khác đã từng mặc qua nhiều lần.”

Thẩm Ngữ gật đầu tỏ vẻ đã biết.

“Còn một điều quan trọng nhất.” Giọng Cố Uyển Như chợt trở nên nghiêm trọng, “Trên bản hợp đồng đã viết rõ, không cho phép phát sinh quan hệ thật, cháu nhất định phải nhớ kỹ.”

“Nếu không, đừng trách vì sao dì lại không nhắc nhở cháu, có những thứ không phải của cháu và cháu cũng đừng mong được chạm vào nó, rõ chưa?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen247. Bản sẽ không đầy đủ.

“Cháu biết rồi.” Thẩm Ngữ cúi đầu sợ hãi nói.

Cố Uyển Như vừa lòng, vỗ vỗ tay cô: “Chỉ cần cháu hiểu chuyện thì dì sẽ không đối xử tệ với cháu đâu.”

Thẩm Ngữ ngoan ngoãn, không dám phản kháng chút nào.

“Nhanh thay quần áo đi, lát nữa Lệ Thành sẽ tới đây, cháu hãy nhớ kỹ thân phận của mình.” Cố Uyển Như cảnh cáo một lần nữa rồi mới đẩy cửa đi ra ngoài.

Cố Uyển Như mới vừa đi thì thần kinh đang căng chặt của Thẩm Ngữ cũng lập tức được thả lỏng, cô ngã lên giường rồi hít thở từng hơi thật sâu.

Bình thường Cố Uyển Như dịu dàng ít nói, không ngờ khi làm chuyện này thì lại dứt khoát và quyết đoán đến như vậy, thậm chí nói cô ta có hơi tàn nhẫn thì cũng không phải là nói quá.

Thẩm Ngữ tự nhận là bản thân đấu không lại cô ta, trước khi có sự chấp thuận của Diệp Lệ Thành thì cô hoàn toàn không dám đối đầu với Cố Uyển Như.

Thẩm Ngữ cho bản thân một phút chuẩn bị tâm lý, sau đó mới đi thay quần áo.

Mở ra hộp ra thì thấy bên trong là một bộ sườn xám thêu hoa màu đỏ.

Không ngờ là Diệp Lệ Thành lại thích kiểu như vậy…

Không sai, Diệp Lệ Thành không chỉ cổ hủ mà còn là một người rất truyền thống, anh thích những người mặc đồ sườn xám.

Sườn xám được may theo kích cỡ của Cố Uyển Như, Thẩm Ngữ mặc vào thì có hơi chật, nhưng chật thì cũng có chỗ tốt của chật, nó tôn lên được chiếc eo thon và bờ mông cong vểnh của Thẩm Ngữ, đặc biệt là bộ ngực đầy đặn căng chặt đến mức khiến cúc áo như sắp bung ra.

Thẩm Ngữ ngắm nhìn bản thân trong tấm gương bên cạnh cửa sổ.

Mái tóc đen dài mềm mại được xõa tung sau lưng, chiếc sườn xám tay ngắn màu đỏ bó sát vào từng đường cong cơ thể làm tôn lên nét đẹp yêu kiều của cô.

Người ta nói sườn xám kén người mặc lắm, gầy một chút thì không tôn được vẻ đẹp, béo một chút thì lại gây mất thẩm mỹ, mặc lúc đúng tuổi thì mới gọi là tuyệt sắc.

Nhưng may là gương mặt mèo xinh đẹp của Thẩm Ngữ khiến cô trông rất trưởng thành, một mét sáu ba thì không tính là quá cao, nhưng tỉ lệ cơ thể của cô thì rất đẹp, mặc sườn xám vào không hề thấy không ổn mà ngược lại còn thêm vài phần sắc xuân của thiếu nữ.

Có lẽ vì để tăng thêm tình thú chốn khuê phòng nên sườn xám được xẻ tà cao đến bắp đùi, có thể mơ hồ nhìn thấy đôi chân dài trắng nõn của cô.

Diệp Lệ Thành mới vừa đẩy cửa vào thì nhìn thấy cảnh Thẩm Ngữ đang đứng trước gương ngắm nhìn bản thân.

Vóc dáng thanh mảnh, bờ mông đầy đặn và chiếc eo thon, có thể loáng thoáng thấy được cặp chân dài, tất cả đều vô cùng quyến rũ. Nhưng những thứ này đều như không tồn tại trong mắt Diệp Lệ Thành, tâm anh vẫn bình thản, không chút gợn sóng.

Từ trước đến giờ anh chỉ yêu mỗi vợ mình, ngoài ra anh không rung động với bất kỳ người phụ nữ nào khác.

Cô gái nhìn thấy anh từ trong gương, cô hoảng sợ, che ngực rồi quay lưng lại, tầm mắt hai người chạm vào nhau.

“Chào, chào buổi tối chú Diệp…” Cô gái có chút bối rối, hai má đỏ bừng khiến gương mặt trưởng thành chợt xuất hiện một chút trẻ con.

Diệp
Advertisement
Lệ Thành lạnh lùng gật gật đầu, sự không tình nguyện càng thêm rõ ràng.

Không bàn về tình cảm với vợ mình thì anh thật sự không có chút hảo cảm nào đối với vẻ ngoài của Thẩm Ngữ.

Anh ghét nhất là những người phụ nữ có dáng người nóng bỏng quyến rũ, khi còn nhỏ, cha anh bị người phụ nữ như thế mê hoặc khiến mẹ anh đau lòng không thôi. Khi đó anh đã thề, vĩnh viễn chỉ chung tình với một người và cả đời chỉ cưới một người vợ.

Anh cũng sẽ làm được điều đó nếu không có vụ tai nạn xe kia…

Chỉ là dùng tiền để mua phụ nữ thôi mà, anh cười lạnh trong lòng một tiếng.

Thẩm Ngữ cắn môi dưới, có chút khiếp sợ đứng ở trước gương không dám đi tới một bước.

Khí chất của người đàn ông quá mạnh mẽ, cả người như được bao phủ bởi một lớp băng khiến người khác không dám đến gần.

Hai người đứng giằng co vài phút, cuối cùng Diệp Lệ Thành cũng phá bỏ sự trầm mặc này, anh đi đến bàn trang điểm, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.

Thẩm Ngữ do dự một chút, lấy hết can đảm đi về phía anh, “Chú…”

Cô còn chưa nói xong thì người đàn ông đã giơ tay cắt ngang cô.

“Cháu cứ ngồi đó là được, không cần làm gì cả.” Trong giọng nói mang theo xa cách.

Thẩm Ngữ ngậm miệng lại, ngây ngốc gật đầu, cũng không dám ngồi, hai người một đứng một ngồi trầm mặc suốt nửa giờ.

Diệp Lệ Thành giơ tay nhìn nhìn đồng hồ, thấy vừa đến giờ thì lập tức đứng dậy đi ra ngoài, quay về phòng ngủ tìm vợ.

“Thế nào?” Cố Uyển Như sốt ruột hỏi.

Diệp Lệ Thành lắc đầu, tháo đồng hồ xuống, chuẩn bị thay đồ ngủ.

Cố Uyển Như thất vọng.

Cô rất muốn có con, bởi vì muốn đứng vững ở Diệp mà lại không có con trai thì đó là chuyện không thể.

Cô hơi khàn giọng, không chấp nhận sự thật mà nói: “Vậy đêm mai lại thử nữa, em không tin là không được!”

Diệp Lệ Thành dừng cởi nút áo, anh rũ mắt, dù không muốn nhưng anh vẫn đáp ứng.

Liên tiếp mấy ngày, mỗi đêm bọn họ đều ở chung phòng nhưng Diệp Lệ Thành vẫn không chạm vào Thẩm Ngữ dù chỉ là một chút, mỗi lần đều ngồi đủ nửa giờ rồi rời đi.

Không chỉ mỗi Cố Uyển Như sốt ruột mà Thẩm Ngữ cũng thế, cô sợ nếu cứ tiếp tục như vậy thì Cố Uyển Như sẽ vứt bỏ thứ “thuốc dẫn” là cô. Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì sợ là về sau cô sẽ không còn liên hệ gì với Diệp Lệ Thành nữa.

Cũng may là Cố Uyển Như đã phát hiện ra điểm không thích hợp, cô ta phát hiện mấy ngày qua căn phòng kế bên không có chút động tĩnh nào, chẳng lẽ cách âm quá tốt? Hay là chồng mình hoàn toàn không chạm vào Thẩm Ngữ?

Đêm hôm đó, Diệp Lệ Thành theo lẽ thường quay về phòng ngủ, vừa vào cửa thì Cố Uyển Như đã mở miệng hỏi: “Lệ Thành, có phải là anh không chạm vào Thẩm Ngữ đúng không?”

Diệp Lệ Thành trầm mặc, anh không muốn nói dối vợ.

Cố Uyển Như thấy vậy thì trong lòng rất phức tạp, cô ta vui vì chồng chung thủy với mình, nhưng nếu cứ như vậy thì cô không thể nào mang thai được.

Cô ta hiểu rõ tình cảm mà chồng dành cho mình, nhưng đây là bất đắc dĩ mà!

Cố Uyển Như thở dài, xuống giường ôm lấy chồng mình, “Lệ Thành, em biết anh không muốn phản bội em, nhưng em… Em thật sự muốn sinh cho anh một đứa con trai…”

“Anh không biết mẹ đối xử bất công như thế nào đâu, mẹ luôn nhìn Tô Hoa bằng vẻ mặt vui vẻ hòa nhã, nhưng khi vừa nhìn thấy em thì chút vui vẻ đó đều biến mất, không phải là vì em không có con trai hay sao. Thế nên em rất muốn có một đứa con trai, nếu không thì chúng ta không có chút địa vị nào trong nhà đâu…”

Trong lúc nói chuyện, nước mắt Cố Uyển Như đã rơi đầy mặt, Diệp Lệ Thành nhìn thấy thì đau lòng không chịu được, anh vội hứa là ngày mai sẽ thử xem thế nào.

Truyện convert hay : Thần Cấp Cuồng Tế
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện