Thẩm Ngữ

Chương 28:


trước sau

Advertisement
Chương 28: Ghen vì những ảnh chụp

Thẩm Ngữ đảo mắt vài cái tìm lại tiêu cự, “Chú đỡ em lên.”

Nhưng Diệp Lệ Thành vẫn còn chôn trong cơ thể cô, không muốn rời khỏi tiểu huyệt ấm áp, anh thúc thúc eo, dùng hành động tới từ chối yêu cầu của Thẩm Ngữ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen247. Bản sẽ không đầy đủ.

“Để tôi ‘ở trong đó’ một lát nữa.”

Con ngươi mờ mịt phủ đầy nước, cô chớp mắt một cái là nước mắt liền lăn xuống, “Em muốn đứng lên…”

“Thẩm Ngữ ngoan, làm sao vậy?” Diệp Lệ Thành lên những giọt nước mắt cô rồi thương tiếc nói.

“Eo em hình như bị chuột rút rồi, đau quá.” Nước mắt cô liên tục chảy xuống.

Diệp Lệ Thành cuống quýt rút ra, nghiêng người nâng cô dậy, Thẩm Ngữ quỳ quá lâu nên có chút cứng đờ người, vì chưa đứng thẳng được nên cô đành cong eo chống đỡ lên bồn rửa tay.

Nhìn thấy bản thân đang khòm lưng trong gương, Thẩm Ngữ càng ủy khuất, “Xấu quá, nhìn như bà già vậy.”

Diệp Lệ Thành cười ra tiếng, trái tim đang căng thẳng lập tức thả lỏng, anh buồn cười vỗ vỗ mông cô, “Nhấc chân lên.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen247. Bản sẽ không đầy đủ.

Sau đó anh xoay người rút tờ khăn giấy, khom lưng lau phần tinh dịch giữa hai chân Thẩm Ngữ.

Chất lỏng màu trắng chảy dọc từ bắp đùi đến cẳng chân, có một ít đã bị khô lại, Diệp Lệ Thành mất một lúc lâu mới vệ sinh sạch sẽ được.

Anh đổi tờ khăn giấy khác, ngồi xổm xuống cẩn thận tách hoa huyệt Thẩm Ngữ ra rồi cẩn thận lau. Trong quá trình lau Thẩm Ngữ không nhịn được mà rùng mình, tinh dịch trong hoa huyệt lập tức trào ra như đê vỡ làm dơ đùi cô.

Diệp Lệ Thành nhanh chóng rút khăn giấy lau, sau khi suy nghĩ một lúc thì anh đưa ngón tay vào trong moi toàn bộ tinh dịch ra.

“Ha ha, nuốt cũng nhiều đó.” Anh giơ ngón tay ra trước mặt Thẩm Ngữ, trên tay dính một đống chất lỏng màu trắng.

Diệp Lệ Thành nhếch môi, chơi xấu đưa ngón tay dính tinh dịch đến bên môi cô, “Ngon không?”

Mặt Thẩm Ngữ đỏ như say rượu, cô đưa lưỡi liếm liếm môi, nhỏ giọng trả lời, “Ngon.”

Diệp Lệ Thành hài lòng sờ đầu đầu cô, “Thẩm Ngữ ngoan.”

Quần lót của Thẩm Ngữ đã bị xé nát, không thể mặc được nữa, Diệp Lệ Thành nhặt lên cuộn lại rồi nhét vào túi quần, “Tiểu Ngữ, em về phòng thay quần lót trước đi.”

Thẩm Ngữ thử đi rồi hai bước, bước chân có chút lảo đảo, cô ngừng lại, cầm lấy tay nắm cửa, bất lực nhìn Diệp Lệ Thành, “Chân em mỏi quá.”

Ngoài miệng thì Diệp Lệ Thành bảo là không được nhõng nhẽo như thế, nhưng bản thân thì lại mở cửa quan sát xung quanh sau đó nhanh chóng bế cô về phòng.

Anh đặt Thẩm Ngữ lên giường, đi đến trước tủ quần áo, chỉ chỉ hộc tủ đựng quần lót, “Muốn chọn màu nào?”

“Màu trắng”

“Cái này sao?” Diệp Lệ Thành cầm cái quần lót hoa màu trắng lên rồi đi về phía giường mặc quần lót cho cô.

Quần lót kéo đến chỗ mông, Diệp Lệ Thành giương mắt ý nói, “Nhếch mông lên.”

Khung xương của Thẩm Ngữ rất nhỏ, Diệp Lệ Thành cảm thấy đùi cô chỉ to bằng bắp chân anh, khiến anh vô cùng bất mãn vì điều này, anh chợt suy nghĩ sau này nhất định phải bồi bổ cho cô mới được.

“Em lên lầu trước nha chú, sợ là Lâm Lâm sốt ruột lắm rồi.” Thẩm Ngữ không quên Diệp Lâm Lâm còn đang ở lầu hai.

Nhắc đến con gái thì tâm tình Diệp Lệ Thành có chút phức tạp, đặc biệt là sau khi tình dục vừa lui đi. Nhưng là một người trưởng thành nên anh có thể dễ dàng che giấu cảm xúc của mình.

Diệp Lệ Thành môi giật giật, có chút do dự, cuối cùng vẫn im lặng, sau đó nhẹ nhàng nói, “Đi thôi.”

Thẩm Ngữ giống như nhìn thấu nội tâm anh, cô trấn an đặt lên môi anh một nụ hôn, “Em sẽ cẩn thận.”

Lòng mang theo tâm tình phức tạp nên Diệp Lệ Thành cũng không quay về phòng con gái mà là đi thẳng lên lầu 3, anh cần một chút thời gian để thích ứng với việc nên làm thế nào để đối mặt với con gái.

***

Sáng sớm trên bàn cơm cũng không thấy Thẩm Ngữ, Diệp Lâm Thành thở phào nhẹ nhõm một hơi đồng thời cũng sinh ra cảm giác buồn phiền không rõ tên.

Anh chờ mãi mà không thấy ai nhắc đến Thẩm Ngữ nên lơ đãng hỏi, “Hôm nay sao Tiểu Ngữ không ngồi ăn với con?”

“Cậu ấy đi làm rồi.” Diệp Lâm Lâm nói.

“Hửm?”

“Ở trung tâm thương mại XX.”

Là trung tâm thương mại mà lần trước cô đi làm thêm.

Diệp Lệ Thành gật đầu, mặc dù còn thắc mắc nhưng anh cũng không hỏi nữa mà chỉ tiếp tục ăn bữa
Advertisement
sáng.

Nhưng Cố Uyển Như lại có hứng thú, “Tiểu Ngữ làm gì đó con?”

Diệp Lâm Lâm đắc ý kể cho mẹ nghe, “Cậu ấy làm model đó mẹ.”

“Mẹ có muốn đi xem với con không?” Diệp Lâm Lâm nói, cô có hẹn với Thẩm Ngữ vào buổi trưa.

Cố Uyển Như cười cười, “Con thích thì cứ đi đi, mẹ không thích ồn ào.”

Diệp Lâm Lâm nhún nhún vai, không cưỡng cầu nữa.

***

Khác với lần chụp hình trước, lần này Thẩm Ngữ có thêm một “bạn chụp mới”.

Trong phim trường, một nam một nữ đang mắt to trừng mắt nhỏ.

“Khương Tá?” Thẩm Ngữ kinh ngạc nói, “Sao cậu cũng ở đây?”

Hai tai Khương tá lập tức đỏ ửng lên, cậu ta mất tự nhiên nhìn sang hướng khác, trầm mặc.

Khương Đóa đang trang điểm cho mấy người mẫu khác liền trợn trắng mắt, không chút lưu tình mà bật mí nói, “Chị biết ai đó đến đây là vì…”

Khương Tá bước đến che miệng chị mình lại, Khương Đóa vịn vào bàn trang điểm cười ngặt nghẽo, những người mẫu cũng nhiều chuyện nhìn sang, sợ bỏ lỡ trò vui.

Đồng thời, Thẩm Ngữ cũng không rõ nguyên do mà quay sang nhìn cậu ta.

Nhiều ánh mắt liền tụ lên người Khương Tá, lúc này Khương Tá mới nghẹn ra một câu, “… Giống như cô thôi.”

Khương Đóa giải thích, “Em với em chị là bạn chụp hình chung, hôm nay chụp hình lấy chủ đề là người yêu.”

Thẩm Ngữ lập tức hiểu ra, cô gật đầu rồi ngoan ngoãn ngồi xuống chờ makeup.

Thẩm Ngữ và Khương Tá mặc đồ đôi phong cách thể thao, Thẩm Ngữ cột tóc đuôi ngựa cao, váy liền áo Polo màu xanh đen, Khương tá cũng mặc áo Polo, bọn họ mượn những đạo cụ như xe đạp, các dụng cụ thể thao để tạo nên một khung cảnh vườn trường tràn trề hơi thở thanh xuân.

Quá trình chụp ảnh tiến hành rất thuận lợi, lúc Thẩm Ngữ thay sang bộ đồ thứ ba thì Diệp Lâm Lâm đến.

Thẩm Ngữ có nói trước với Khương Đóa nên đã đứng chờ Diệp Lâm Lâm ở cửa từ lâu, sau khi Diệp Lâm Lâm đến thì liền dẫn cô đi thẳng vào studio.

Thân là bạn thân của Thẩm Ngữ, Diệp Lâm Lâm liền đứng ở phía sau nhiếp ảnh gia chụp lại một đống ảnh, cô xin phép Khương Đóa sau đó cam đoan sẽ không cho ai xem mà chỉ nhắn riêng cho vào nhóm gia đình mình thôi.

“Hôm nay Tiểu Ngữ giỏi lắm đó!”

Tại một tòa nhà cách trung tâm thương mại không xa, mặt Diệp Lệ Thành biến thành màu đen, mắt nhìn chằm chằm vào ảnh đôi nam nữ đang tựa lưng chụp hình.

Trai xinh gái đẹp thanh xuân dào dạt, nhìn rất xứng đôi nhưng Diệp Lệ Thành càng nhìn càng thấy cay mắt.

Diệp Lệ Thành hừ lạnh một tiếng, anh ném điện thoại vào trong ngăn kéo, lòng không thừa nhận việc Thẩm Ngữ chụp hình với những chàng trai trẻ trung thì hợp hơn so với mình.

Nhưng càng cố tình xem nhẹ thì nó càng quanh quẩn trong đầu, làm chưa được nửa tiếng là Diệp Lệ Thành đã bực bội quăng chuột, sau đó dựa mạnh vào ghế.

Hôm qua Thẩm Ngữ còn nằm dưới thân mình rên rỉ, hôm nay lại đi dựa vào người con trai khác, mặc dù là công việc nhưng điều đó vẫn khiến Diệp Lệ Thành vô cùng khó chịu.

Anh dùng sức kéo ngăn kéo ra, lấy di động mở WeChat lên xem Thẩm Ngữ có giải thích gì với mình về việc này không nhưng màn hình khung chat chẳng có gì thay đổi. Thẩm Ngữ chụp hình đến buổi chiều mới xong nên đương nhiên là không có thời gian để nhắn tin với anh, với lại cô cũng không biết là Diệp Lệ Thành đang giận dỗi mình.

Vì thế, các nhân viên của bộ phận R&D đã rất ngạc nhiên khi thấy hôm nay tổ trưởng không chỉ nóng tính mà năng suất công việc lại còn rất thấp.

Truyện convert hay : Vô Thượng Sát Thần
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện