Tay Của Anh Ấy Rất Mê Người

Chương 34: Dính người


trước sau

Advertisement

Đoàn người RG ngoài cửa sau khi thấy Tống Phưởng cũng kinh ngạc không kém Giang Ký Minh là bao. Đặc biệt là Bàn Tử, đang cười hì hì bỗng hóa đá, sau đó dùng tay che ngực, ra vẻ đau khổ, vô cùng nhập vai: “Sự ghen tị làm tôi đau dạ dày.”

Hầu Tử lườm cậu ta một cái, “Người anh em, cậu đang sờ zú cậu đấy.”

Còn đau đớn nỗi gì, nói chuyện không gắn não à.

?

Được rồi.

Tuy là cậu ta nói sai, nhưng ―― Hầu Tử cậu cút mẹ đi.

Người bị tổn thương trong tình cảm nói đúng là đúng, không phải chó FA thì không được phép phản bác, ok.

Cả người Bàn Tử ngập mùi diễn sâu, liên tục kêu to ây dà ui da. Mấy quần chúng ăn dưa khác cũng tham gia thảo luận, chúng tôi thật sự chịu cậu hết nổi rồi đó Trần Húc, đúng là diễn viên bản lỗi mà.

Ngoài cửa liên tục ồn ào, người cầm tay nắm cửa kia như không cùng một thế giới với đám người sau lưng anh, như không nghe được họ nói chuyện. Đôi mắt kia chỉ có ‘fangirl u mê’, ai gảnh quan tâm cậu đau dạ dày hay đau zú.

Hai người mới chỉ đối mặt năm giây, fangirl u mê kia đã bị ánh mắt đó làm rạo rực không ngừng, không kiềm chế nổi tim mình, bước đến trước mặt anh.

Vì hôm nay đi giày đế bằng nên cô phải hơi ngửa đầu mới có thể nhìn thẳng vào anh. Cô cong mắt, đuôi mắt lông mày đều có ý cười, vẫn là dáng vẻ ngốc ngốc. Cô cầm thanh cổ vũ chạm vào má trái mình, hỏi anh: “Anh thấy đẹp không?”

Trêи gò má trái dán sticker logo RG, đẹp bất ngờ. Nhưng sự thật dù mặt cô có dán đầy sticker đi nữa, cô hỏi anh nhìn có đẹp không, chắc chắn đáp án của anh vẫn là đẹp.

Anh đưa tay trái ra, lòng bàn tay dán lên gò má cô, vuốt nhẹ, “Rất đẹp.”

Tống Phưởng kêu la: “Ấy ấy, anh quệt hết phấn của em đi bây giờ.” Cô nói xong, ném thanh cổ vũ qua bàn bên cạnh, duỗi tay khóa lại bàn đôi tay lành lạnh không an phận nào đó.

Cô không nhịn được lại dặn: “Anh phải mặc dày dặn vào đấy.”

“Ừm.”

Bên này dịu dàng ngọt lịm, bên kia ăn cẩu lương nhiều muốn ói, không thể chịu nổi vở kịch ân ái này. Lại không coi chó FA là người à? Quá đáng!

A Kỳ đứng sau Giang Ký Minh vỗ vai anh, nói: “Anh bảo hai người này, diễn xong phim thần tượng chưa, có thể cho quần chúng ăn dưa tụi anh vào được chưa?”

11 ôm ngực, giễu cợt nói: “Đừng vội mà, để tôi xem một cái sticker có làm họ dính nhau sến súa nửa tiếng được không.”

Bàn Tử vừa nghe lời này lại muốn vỡ vụn, ông trời thánh mẫu Maria, đố kỵ làm toàn thân tôi đau đớn, bùm bùm bùm bùm bùm.

Nhóm người này cứ trái một câu phải một câu không ngừng trêu chọc, Tống Phưởng bị bọn họ nói đến mức gò má bắt đầu ửng hồng.

Cô định bảo Giang Ký Minh hơi nghiêng người để họ đi vào, đột nhiên tay cô cầm tay anh bị nắm ngược lại. Sau đó, anh kéo cô đi xuyên qua đám người, ra ngoài. Cũng không biết anh định đưa cô
Advertisement
đi đâu, cô chỉ mờ mịt đi theo.

A Kỳ ở phía sau hô: “Hai người làm gì đấy? Lát nữa là đi ăn cơm rồi.” Đêm nay câu lạc bộ RG bao một quán rượu gần đó.

Tống Phưởng vừa định quay đầu lại bị một đôi tay giữ lại, quay trở về. Giang Ký Minh nói: “Hẹn hò.”

Tiếng nói không lớn không nhỏ vừa vặn truyền vào tai họ, vô cùng rõ ràng.

Đệt!

Lại bị úp bát cẩu lương khác.



Hai người đi dọc hành lang về phía trước, mãi đến cuối mới dừng lại,

Nơi này không có ai, rất yên tĩnh. Ánh sáng phía trêи đầu khúc xạ các vật thể khác phản chiếu trêи gạch sứ trắng, chỗ đậm chỗ nhạt, có thể thấy đường viền bản gốc một cách mơ hồ.

Lưng Tống Phưởng kề sát vách tường, Giang Ký Minh đứng trước cô. Hai người một hơi ngẩng đầu, một hơi cúi xuống, khoảng cách chiều cao vàng 12cm, không tốn sức, không ai cần lo lắng ngày mai cổ sẽ nhức mỏi.

Cô đưa tay ra, ôm vòng cổ anh, trong mắt đều là anh, nói: “Em cứ tưởng anh sẽ hỏi sao em lại xuất hiện ở đây chứ.” Chắc chắn cô đã nghĩ kỹ câu trả lời, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy anh hỏi.

“Em nhớ anh rồi.” Anh nói rất trực tiếp, “Đúng không?”

…Ok.

Bị anh nói trúng rồi.

Tống Phưởng cụp mắt, nhẹ giọng nói: “Tiệc hãng V dài hơn thời gian dự tính của em, theo kế hoạch gốc thì anh còn có thể thấy em ngồi dưới khán đài cổ vũ anh nữa cơ.” Vì thế, cô còn đặc biệt tìm Uyển Uyển tìm chỗ ngồi hàng đầu tiên. Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính.

Đỉnh đầu vang lên giọng anh nói: “Em chuẩn bị lời gì để cổ vũ anh thế?”

…Hả? Cái này là trọng tâm à?

Tống Phưởng vẫn trả lời: “RG cố lên, A thần đẹp trai nhất a gì đó.”

Anh nói: “Đối phó.”

Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh, nói: “Ha, anh còn ép em ――” cô ho hai tiếng, tằng hắng cổ họng, lần thứ hai cosplay fangirl u mê 100 năm trong khán đài: “A a a a, RG cố lên! A a a a A thần đẹp trai quá! A a a a, A thần em phải sinh khỉ ――”

Anh bỗng chốc sát lại, môi mỏng niêm phong môi cô đang lải nhải. Ấn cô vào tường, hôn nhẹ, tê dại cả cột sống.

Tống Phưởng bị hôn chỉ còn tỉnh ba phần, đầu óc trống rỗng, những lời còn lại nuốt hết vào bụng.

Thời điểm cuối cùng.

Không biết vì sao Tống Phưởng nhớ tới cô bạn lần trước nói câu đó với cô ――

“…Cảm giác bạn trai cậu rất dính cậu ý…”

Đầu lưỡi bị hôn tê dại.

Bạn trai cô, hình như đúng là hơi dính người.

Cô rất thích.

Rất rất thích.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện