Tay Của Anh Ấy Rất Mê Người

Chương 21: Hãng T


trước sau

Advertisement

Khi Tống Phưởng ra khỏi tiệm chụp ảnh, trời đã tối hoàn toàn.

Hôm nay cô chụp cả một buổi trưa, bày ra vô số pose (tư thế), cái cổ đã trẹo cứng rồi.

Tiệm chụp ảnh nằm ven đường, có một hàng người bán hàng rong đẩy xe đồ ăn vặt nhỏ.

Bóng đèn tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, chiếu rõ làn khói trắng lượn lờ bay lên, cả con đường trần ngập mùi thơm.

Xe Kantō luộc* cách đó không xa bị tốp năm tốp ba người vây quanh. Tống Phưởng không cưỡng lại được mùi thơm mê người, chen vào trong, mua một cốc Kantō luộc lớn.

Một cốc rất nhiều, cô ăn một đường về đến cửa khu dân cư còn thừa lại mấy xâu. Khi Tống Phưởng ăn xâu cá viên cuối cùng cũng vừa vặn đến trước cửa nhà dưới lầu.

Trước bậc cầu thang ở cửa lớn có một học sinh vóc người cao, chân dài mặc đồng phục đang ngồi cúi đầu xem điện thoại. Vì độ sáng màn hình điện thoại quá cao nên có ánh sáng xanh ánh lên mặt.

Tống Phưởng bước đến, quên cả ăn cá viên.

Cậu thiếu niên ở bậc thang có vẻ nghe thấy tiếng động, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Dưới đèn đường, khuôn mặt cậu bé rất giống Tống Phưởng.

Từng tiếng giày cao gót gõ xuống sàn xi măng bí bách.

Tống Phưởng đi tới trước bậc thang.

Cô đứng, cậu bé ngồi. Cô hơi cúi đầu, cậu bé ngẩng đầu.

Cậu bé lên tiếng phá vỡ im lặng trước, “Chị.”

Tống Phưởng không lên tiếng.

Cậu duỗi ngón trỏ chỉ vào cá viên, “Cho em ăn cái cuối đi.”

Tống Phưởng không nói gì, đưa cá viên cho cậu.

Cậu bé vui rạo rực ăn ngấu nghiến.



Tống Phưởng xoay chìa khóa mở cửa, dẫn Tống Huyên đi vào.

Tống Huyên ấm ức lên án cô: “Chị à, em ở dưới lầu hứng gió lạnh lâu lắm rồi. Gọi chị 35 cuộc điện thoại, gửi 24 tin nhắn mà chị không phản hồi tí nào.”

“Chị vừa nói rồi còn gì, điện thoại chị hết pin rồi, không nhận được.” Cô lấy đôi dép ra khỏi tủ, ném đến trước mặt cậu: “Đi vào đi.”

Tống Huyên ngoan ngoãn xỏ vào.

Tống Phưởng khoanh tay trước ngực nhìn cậu: “Lại cãi nhau với mẹ à?”

Chỉ cần Tống Huyên đến chỗ cô một mình thì xác suất 80% là cãi nhau với mẹ Tống rồi.

Tống Huyên vừa nhắc tới chuyện này là thấy phiền, “Mẹ cứ cố tình gây sự, tìm xương trong trứng gà ý!”

Giọng Tống Huyên hơi lớn, Demacia ở phòng khách nghe tiếng đi ra huyền quan.

Đã không gặp Tống Phưởng cả buổi trưa, lúc này nó thấy cô, hứng phấn vây quanh chân cô vẫy đuôi sủa lên.

Cái chuông đeo trêи cổ cũng vì thế mà vang lên không ngừng, leng ca leng keng.

Tống Phưởng xoa đầu nó.

Tống Phưởng nhìn thấy Demacia rất ngạc nhiên, hỏi cô: “Chị nuôi chó từ bao giờ thế?”

Tống Phưởng nói: “Bạn chị đi ra ngoài có việc nên gửi nhà chị.”

Con Đần đáng yêu, Tống Huyên càng nhìn càng thấy quen mắt, nhưng suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ thông.

Nhưng lại nghĩ tới một chuyện khác――

“Chị, lần trước em nhờ chị xin chữ ký có được không ạ?”

Tống Phưởng ừm một tiếng, lấy một tờ giấy ra khỏi túi đưa cho cậu.

Tống Huyên kϊƈɦ động nhận lấy, nhưng khi nhìn thấy từng hàng chữ trêи tờ giấy thì nụ cười cứng đờ trong thoáng chốc.

Cái quái quỷ gì đây?!!!

Cậu lật mặt giấy, giơ mặt có chữ đến trước mắt Tống Phưởng, “Tống tiểu thư, chị chắc đây là chữ ký của Akoo chứ?!”

Dòng chữ viết ngay ngắn trêи tờ giấy màu kem――

“Chăm chỉ học hành, đừng ngày nào cũng đua đòi đám thanh niên phản nghịch.”

“Đừng để chị gái phải đội nồi mỗi ngày, chị gái rất đau lòng.”

“Đừng trộm cây trong Ant Forest của chị gái.”

“…”

Đây là bí kíp để trở thành một người em trai tốt hả?!

Tống Phưởng chỉ cái tên ký dưới góc trái, nói: “Em không nhận ra chữ ký của idol mình à?”

Tống Huyên nghi ngờ nhìn cô một cái, cầm tờ giấy lên cao, giơ ra ánh đèn như đang kiểm tra tiền giả. Cậu nhìn kỹ một lúc, lẩm bẩm trong miệng: “Ấy, cái chữ ký này đúng là hơi giống A thần.”

Tống Phưởng nhìn cậu, duỗi cánh tay ra khoác vai cậu, nói: “Cái chibi của em vẽ sinh động đấy.”

Đầu óc Tống Huyên mơ hồ: “Chibi?”

Tống Phưởng nhíu lông mày, “Cái chibi cong ʍôиɠ đó, quên rồi à?” Dừng một chút, cô tiếp tục nhắc nhở nhẹ nhàng, “’Akoo, em muốn hì hì hì cùng anh’, cái này cũng quên hả?”

Cậu trừng lớn hai mắt trong nháy mắt, há miệng, liên tục “chị, chị, chị, chị”.

Tống Phưởng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã 18 giờ 20 rồi.

Cả buổi trưa Demacia chưa ăn gì, chắc bây giờ đói bụng lắm rồi.

Cô bỏ mặc người nào đó hóa đá ở huyền quan, xoay người đi vào làm cơm tối cho Demacia.

Demacia đi theo sau lưng cô.

Tống Huyên nhìn cái đuôi lắc lư đột nhiên hoàn hồn, cũng mau chóng đi theo. Cậu bước nhanh tới cạnh Tống Phưởng, tẩy trắng cho bản thân, “Chuyện không phải như chị nghĩ đâu! Lần đó em đánh cược thua mấy đứa bạn, sau đó bọn nó chỉnh em, bắt em phải giơ trong trận đấu.”

Trước khi lên sân khấu, cậu còn cố ý viết thêm dòng “RG quyết thắng!” nghĩ là có thể làm giảm bớt khí gay đột phá màn hình.

Nhưng mà giấu đầu hở đuôi.

Tống Phưởng rửa bát đồ ăn chó, tiếp tục trêu cậu: “Nhưng cái ʍôиɠ cong đúng là từ ngòi bút của em mà ra chứ.”

Tống Huyên kϊƈɦ động: “Tụi nó bắt em vẽ mà!”

Nói tới đây cậu không ngừng hối hận, lúc đó không nên bị đám người kia nói khích, vẽ cái đó ra. Là một họa sĩ truyện tranh muốn sau này nổi tiếng toàn thế giới, loại tranh thô tục kia thật sự là lịch sử đen tối của cậu!

Tống Phưởng nghe xong, cố ý ừ một tiếng ý nghĩa sâu xa.

Giọng điệu đầy vẻ không tin.

Tống Huyên sốt ruột giậm chân, không biết nên giải thích thế nào mới được.

Đang lúc hết đường xoay sở, ống quần bên phải như bị ai kéo xuống, dùng sức hơi mạnh.

Cậu cúi đầu nhìn, hóa ra là con Đần đang cắn.

Đần thấy cậu nhìn nó, nhả ra, ngậm cái bát nước của chó bên cạnh thả xuống trước mặt cậu.

Tống Phưởng nghe tiếng, quay đầu nói với Tống Huyên: “Nó muốn uống nước, em lấy nước vào cái bát đấy cho nó đi.”

Tống Huyên rất kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cậu gặp con boss thông minh như vậy.

Cậu bán tín bán nghi cầm bát nước dưới đất lên, đổ nước vào, đặt trước mặt nó, ngồi xổm xuống xem nó có thật sự uống nước không.

Khi con Đần thật sự lè lưỡi uống nước thì cậu cũng thật sự bị dọa sợ. Mịa nó, con boss này thần thông vậy?!

Phạm vi động tác uống nước của Demacia hơi lớn, nước hơi bắn ra ngoài.

Tống Huyên quay đầu hỏi Tống Phưởng: “Con boss này tên gì thế chị?”

Tống Phưởng: “Demacia.”

Tống Huyên sững sờ, như nghĩ tới gì đó, vỗ mạnh bắp đùi, kϊƈɦ động nói: “Em đã nghĩ là sao con boss này nhìn quen mắt thế, nó giống boss Đần của nhà Akoo quá! Hơn nữa boss Đần nhà Akoo cũng tên là Demacia đó chị biết không!”

Động tác Tống Phưởng ngừng lại, quay đầu nhìn cậu: “Đần lớn lên đều cùng một dạng mà, còn phân biệt được giống hay không giống nữa à?”

Tống Huyên giơ ngón trỏ lên lắc lắc hai lần, “Không không không! Đần của Akoo nuôi nhất định không phải Đần bình thường.”

Demacia nghe đến đây, không uống nước nữa, ngẩng đầu chó lên nhìn cậu, mắt chó không hề chớp.

Tống Phưởng: “Thế là cái gì?”

Tống Huyên: “Đần hoàng gia!”

Lời này vừa nói ra, Demacia ngồi bên cạnh lại bắt đầu kêu to “A woo――”

Hoàng tộc rất là hân hoan.

Nhưng Tống Phưởng lại buông tiếng thở dài nhè nhẹ.

Gia môn bất hạnh, nhà họ Tống đẻ ra fan não tàn rồi.

Một lát sau, bữa tối của Demacia đã xong xuôi. Cô đặt bát thức ăn trước mặt Demacia, nó vẫy đuôi ăn vui vẻ.

Boss cũng đã ăn cơm tối mà hai chị em nhà sen còn chưa có hạt gạo nào vào bụng. Tống Phưởng mở tủ lạnh, lấy túi lẩu và mấy túi nguyên liệu lẩu mấy ngày trước còn thừa, hỏi cậu: “Em biết bật bếp không?”

Tống Huyên ra hiệu OK.

Để nguyên liệu lẩu vào nồi, đổ nước nóng vào, chốc lát sau bắt đầu có khí nóng bốc lên.

Chờ túi lẩu hoàn toàn nở ra, Tống Phưởng cho lần lượt nguyên liệu vào trong. Cho được một nửa thì điện thoại đang sạc pin trong phòng ngủ đột nhiên vang lên.

Tống Phưởng dặn Tống Huyên lát nữa cho miến vào, còn mình đi vào phòng ngủ nghe điện thoại.

Là điện thoại của bố Tống gọi đến.

Ông nói với Tống Phưởng, hôm qua Tống Huyên và mẹ Tống ngồi ăn cơm cãi nhau vì chuyện nhỏ nhặt, hai người như ăn phải thuốc súng, ông không sao cũng không nổi. Mẹ già mãn kinh đụng độ đứa con vào kỳ nổi loạn là thực tại khiến gia đình nào cũng phải đau đầu.

Tống Phưởng buông tiếng thở dài.

Bố và con gái cũng không biết nên làm thế nào mới được.

Vào đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Tống Phưởng kêu Tống Huyên đi mở cửa, mình tiếp tục thảo luận với bố Tống xem nên giải quyết mâu thuẫn gia đình hóc búa này như thế nào.

Mấy giây sau ——

“Chị! Chị! Chị! Chị ơi!”

Giọng Tống Huyên ở huyền quan sắp vang đến tận chân trời.

Tống Phưởng đáp lời: “Sao đấy hả?”

“Chị mau tới đây!!!!!” Tống Huyên lớn tiếng gọi.

Bố Tống đầu bên kia cũng có chuyện gì đó. Ông nhỏ giọng nói: “Mẹ con về rồi, bố cúp máy trước đây. Tối nay con khuyên bảo Tiểu Huyên nhé, bố cũng khuyên mẹ con. Con hiểu rõ chưa?”

Tống Phưởng: “Rõ ạ!”

Tống Phưởng cúp điện thoại, ra khỏi phòng ngủ.

Không thấy bóng dáng Demacia ở ổ chó trong phòng khách, chỉ còn mấy viên thịt trong bát ăn.

Cô sững sờ.

Mắt nhìn về huyền quan theo bản năng.

Đèn huyền quan sáng lên.

Cô nhìn thấy người đàn ông đứng cạnh cửa, anh mặc áo khoác màu nâu, ở bên cạnh là vali đẩy màu bạc.

Demacia ngồi xổm cạnh một bên chân anh, đầu cọ vào ống quần anh, xem ra nó rất nhớ anh.

Em trai Tống Huyên ngốc nghếch của cô cũng sững sờ một bên, ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời.

Trong nháy mắt, người đàn ông phát hiện ra cô, ngước mắt nhìn Tống Phưởng.

Cô đi lên trước, ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, nói: “Anh, anh về rồi.”

Giang Ký Minh ừm một tiếng, “Anh mang quà về cho em này.” Nói xong, đưa một cái túi giấy đến trước mặt cô.

Tống Phưởng nhận lấy, trêи túi giấy in logo của hãng T.

Nhãn hàng cô thích nhất.

Tống Huyên bên cạnh dần bình tĩnh lại, đôi mắt nhìn qua nhìn lại giữa Tống Phưởng và Giang Ký Minh.

Chợt, cậu như đột nhiên hiểu ra chuyện gì, miệng ngoác lớn hết cỡ, mặt mày đầy vẻ ngạc nhiên.

Ôi!! Trời! Ạ!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện