Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 31: THI ĐẬU TRẠNG NGUYÊN


trước sau

Advertisement

Edited by Bà Còm



Mọi người vừa uống trà vừa bắt đầu đàm luận về kỳ thi Hội vào mùng chín. Vấn đề đưa ra bàn luận đều là những suy đoán về đề bài cùng ai là chủ khảo, sau đó đề tài liền dẫn tới việc suy đoán ai sẽ đứng đầu bảng. Một vị thư sinh họ Vương nói: “Chuyện ai đứng đầu bảng mà còn cần phải đoán sao? Tất nhiên là cuộc đua giữa Yến Tuy huynh và Xuân Sơn huynh rồi.”
Thẩm Hấp bưng chung trà không nói gì, khóe miệng mỉm cười. Lý Trăn cũng đạm nhiên đối mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nước trà màu vàng cam trong tay. Tạ Hộ giương mắt nhìn nhìn Thẩm Hấp, đời trước nàng  thật không hiểu vì sao Thẩm Hấp lại đi thi Trạng Nguyên: Nếu huynh ấy thật sự là đích trưởng tử của Định Quốc Công phủ thì cũng đúng thôi, nhưng cố tình Thẩm Hấp lại không phải, vậy thi Trạng Nguyên có nghĩa gì đâu. Càng chưa nói tới đời trước Thẩm Hấp đậu Trạng Nguyên nhưng trong vòng năm năm đều không tiếp nhận bất luận chức vụ gì, tài năng Trạng Nguyên cứ bị bỏ phí như vậy, thẳng đến năm thứ sáu mới bắt đầu hành tẩu ở Binh Bộ.
Còn Lý Trăn thì khác hẳn, tuy chỉ trúng Thám Hoa nhưng vào mùa hè đã tiến vào Hàn Lâm Viện làm Tu soạn. Dựa theo thông lệ của Yến quốc thì chức vị Tu soạn ở Hàn Lâm Viện chỉ giành cho tân khoa Trạng Nguyên, còn Bảng Nhãn và Thám Hoa đều phải bắt đầu từ Biên tu làm lên, tuy rằng một người là quan lục phẩm còn một người chỉ là quan thất phẩm, nhưng trong quan trường có không ít người phải tốn vài năm thậm chí vài chục năm mới có thể thăng lên một bậc. Lý Trăn vừa vào triều liền tiếp nhận chức quan lục phẩm, tuy là văn chức nhưng có thể thấy được Thiên Hòa Đế thật sự coi trọng vị Thám Hoa này.
Tạ Hành thấy Tạ Hộ chỉ vùi đầu uống trà, không giống như trước dùng ánh mắt si mê nhìn chằm chằm Lý Trăn hoặc có biểu hiện cấp tiến. Tạ Hành đưa mắt nhìn Lý Trăn một cách ý nhị, sau đó len lén liếc nhìn Thẩm Hấp khí chất cao quý ngồi bên cạnh Tạ Thiều, lại nhìn thoáng qua Lý Trăn ôn nhã u buồn, dung mạo của cả hai thật khó phân hơn kém, sàn sàn xuất sắc như nhau, chỉ là xét về khí độ thì Thẩm Hấp chiếm phần hơn. Sau khi nhìn thoáng qua Tạ Hộ một lần nữa, Tạ Hành liền lâm vào trầm tư, ngẫm nghĩ không biết nha đầu này có phải "thấy mới nới cũ" hay không?
Tạ Hộ cảm giác được ánh mắt của Tạ Hành, nghiêng đầu qua nhìn lại nàng ta một cái, ánh mắt thanh minh thấu triệt không mang theo ý cười làm Tạ Hành bắt gặp cũng thầm rùng mình, chỉ cảm thấy quanh thân đều không được tự nhiên. Không thể không nói, sau khi Tạ Hộ bệnh nặng một hồi thì cả người đều thay đổi, luôn nhìn ngươi cười như không cười tựa hồ hiểu rõ hết thảy. Sự chuyển biến này làm Tạ Hành có cảm giác bất an, giống như một ngốc tử vẫn luôn bị mình chế nhạo từ trước đến nay đột nhiên có một ngày không ngốc nữa, có thể giống người bình thường giao lưu. Vốn tưởng rằng ngốc tử này sẽ tiến hành trả thù đối với người trước đây khi dễ nó, nhưng tên ngốc này lại cố tình không ngả bài với mình, không trả thù, hết thảy giống như là chưa phát sinh chuyện gì, gặp mặt còn đối xử khách khách khí khí, lúc này mới thật khiến người cảm thấy sợ hãi, bởi vì ngươi không biết ngốc tử đó trong lòng rốt cuộc đang nghĩ như thế nào, thật sự không so đo chuyện lúc trước hay vẫn đang chờ cơ hội báo thù? Tạ Hành đúng là hết sức chột dạ, lại thấy Tạ Hộ nhấc lên ấm trà bằng bạc tinh xảo đột nhiên cười hỏi: “Tam tỷ tỷ còn muốn uống trà không?”
“. . .”
Đúng là như vậy, giọng điệu nhẹ nhàng làm Tạ Hành không nắm bắt được. Tạ Hành tình nguyện Tạ Hộ vẫn giống như trước, tính tình cao ngạo cực kỳ khinh người, đối xử với ai đều không khách khí, dù đáng ghét nhưng ít nhất dễ khống chế. Nhưng dạo này mặc kệ Tạ Hành dùng cách nào để thử, Tạ Hộ đều dường như không có việc gì thản nhiên phối hợp. Tuy nói Tạ Hành xác thật cũng muốn Tạ Hộ phối hợp với mình, chỉ là Tạ Hành vẫn có điểm không hiểu, những chuyện đó rõ ràng mình mới là người chủ động, mình mới là người muốn ép Tạ Hộ phải phối hợp, thế nhưng Tạ Hộ lại cứ thản nhiên thuận theo như vậy, làm Tạ Hành không còn ở thế chủ động phải ép bức nữa, giống như một quyền đánh vào bịch bông, xuất lực không ít nhưng lại không tạo được kết quả gì.
Nhìn mặt mày Tạ Hộ càng ngày càng tinh xảo, Tạ Hành âm thầm cắn chặt răng. Nhớ đến mình đã phải lên kế hoạch thật nhiều ngày, âm thầm hỏi thăm Đại công tử hôm nay khi nào thì hẹn với đám Lý Trăn, sớm cùng Tạ Ngọc canh chừng ở thư phòng nơi bọn họ ước định làm bộ như ngẫu nhiên xảo ngộ. Không ngờ các nàng phải tốn nhiều công sức để được "ngẫu nhiên" gặp gỡ thế nhưng lại gặp phải Tạ Hộ, thật là đúng là âm hồn bất tán.
Tạ Hành liếc nhìn về hướng Tạ Ngọc vốn muốn cùng nàng ta trao đổi một ánh mắt. Ai ngờ thấy đôi mắt Tạ Ngọc như dính trên người Thẩm Hấp, hai má ửng đỏ một cách kỳ dị, hai tay ở phía dưới bàn cứ xoắn chặt cái khăn, đã vậy còn thẹn thùng cắn môi.
Tạ Hành muốn đẩy đẩy để thức tỉnh Tạ Ngọc, chỉ là không may giữa hai người còn bị ngăn cách bởi Tạ Hộ, Tạ Hành đành phải nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hy vọng sẽ khiến Tạ Ngọc phục hồi lý trí. Nghe tiếng ho khan Tạ Ngọc bỗng nhiên giật mình, Tạ Hành cho rằng nàng ta đã tỉnh lại, ai ngờ Tạ Ngọc thế nhưng lớn mật cầm lấy ấm trà bằng bạc đi tới bên cạnh Thẩm Hấp giọng điệu giòn tan nũng nịu hỏi: “Thẩm ca ca đã dùng hết trà rồi, muội có thể châm thêm cho huynh một chút được không?”
Thời điểm Tạ Ngọc đứng dậy Tạ Hộ liền nhìn nàng ta, trong lòng đang thắc mắc nha đầu này muốn làm gì đây, liền nghe Tạ Ngọc đứng bên cạnh Thẩm Hấp kêu một tiếng ‘Thẩm ca ca’ thực sự làm Tạ Hộ nổi da gà toàn thân. Tạ Hộ hạ mi mắt mím môi cố gắng nén cười nhưng vẫn không thể khống chế được khóe miệng hơi nhếch lên, nàng đành phải cầm chung trà che ở trước miệng, miễn cho bị người thấy nàng cười trộm lại nói nàng cười nhạo tỷ muội.
Khóe mắt Thẩm Hấp nhìn lướt qua Tạ Hộ đang nâng chén uống trà, nha đầu này khóe miệng đang nhếch lên cười thật đúng là che dấu rất tốt. Thẩm Hấp thu hồi ánh mắt, chuyển tới trên người Tạ Ngọc, đem

Advertisement
chung trà trong tay đặt xuống phía trước, thong dong ưu nhã nói một câu: “Đa tạ, lúc nãy đã uống mấy chén, không nghĩ uống thêm. Ngươi đi hỏi những người khác đi.”
“. . .”
Tạ Hộ thiếu chút nữa bật cười ra tiếng rồi, hắc hắc, chủ tử đây là biến Tạ Ngọc xum xoe trở thành tiểu nhị của trà lâu.
Tạ Ngọc đỏ mặt, cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, đành phải đi vòng quanh hai bàn giúp mỗi người châm thêm chút trà, Tạ Hộ cũng không ngoại lệ, đem cái ly đưa tới trước mặt Tạ Ngọc để nàng ta châm thêm. Tạ Ngọc buồn nản trở lại chỗ ngồi, hai tai đều đỏ ửng, lại không dám đứng lên nói chuyện.
Một đám người uống trà xong liền dắt tay nhau đứng dậy. Tạ Thiều tự giác đi tới trước quầy kêu chưởng quầy tính tiền, chưởng quầy nhìn thoáng qua bàn của bọn họ, sau đó từ sau quầy lấy ra một bàn tính, đánh lách cách trong chốc lát rồi nói với Tạ Thiều: “Cảm ơn hân hạnh chiếu cố, tổng cộng là ba trăm tám mươi lượng ạ!”
Tạ Thiều gật gật đầu rồi móc tiền ra, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, đột nhiên ngẩng phắt đầu lên kinh ngạc nhíu mày hỏi lại chưởng quầy: “Cái gì? Bao nhiêu?”
Chưởng quầy xoay bàn tính lại để đối diện với Tạ Thiều, chỉ chỉ bàn tính nói: “Khách nhân ngài xem rõ ràng, ba trăm tám mươi lượng.”
Tạ Thiều chỉ cảm thấy đầu óc ong ong mặt mày ngây ngốc, chưởng quầy thấy hắn như thế cũng hảo tâm giải thích: “Khách quan uống lá trà cực kỳ trân quý, tám vạn búp trà mới có thể xào ra một hai cân, là hồng trà cực phẩm, có muốn cũng không thể cầu.”
“. . .”
Tạ Thiều thất hồn lạc phách ra khỏi trà lâu. Các thư sinh đang thảo luận kế tiếp muốn đi đâu. Có vài người bộ dáng giống gia đinh chạy tới thì thầm vài câu bên tai Thẩm Hấp. Thẩm Hấp nghe xong gật gật đầu, xoay người cáo từ với mọi người, cố ý đi đến trước mặt Tạ Thiều cong môi cười nói: “Hôm nay đã khiến Duy Trinh tiêu pha. Ta còn có chút chuyện phải xử trí, lần tới lại cùng Duy Trinh nói chuyện. Cáo từ. Chư vị, cáo từ.”
Tạ Thiều vốn vẫn còn đang thất thần, nghe Thẩm Hấp nói xong đột nhiên phấn chấn tinh thần tìm về tư thái tiêu sái ôm quyền thi lễ hồi đáp Thẩm Hấp. Mọi người cũng sôi nổi cáo từ Thẩm Hấp.
Thẩm Hấp cùng vài tên tôi tớ biến mất trong đám người mà ánh mắt chưa đã thèm của Tạ Ngọc vẫn còn dõi theo. Tạ Trọng và Tạ Triều mời mọi người đến Đức Thắng Lâu thưởng thơ, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn thoáng qua Tạ Thiều. Tạ Thiều liền bĩu môi nói: “Ta không biết làm thơ, cũng không biết thưởng thức, vậy không cùng mọi người đi xem náo nhiệt.”
Tạ Hành và Tạ Ngọc đương nhiên muốn đi theo bọn họ. Lý Trăn lại đột nhiên mở miệng hỏi một câu: “Duy Trinh không muốn đi, vậy Ngũ cô nương có nguyện ý không?”
Tạ Hộ kinh ngạc nhìn thoáng qua Lý Trăn, thấy ánh mắt của hắn phẳng lặng, nghĩ đến cũng là thuận miệng hỏi thôi nên cười cười nói với hắn: “Không muốn, ta và ca ca giống nhau, không thích thi thư, đi theo cũng chỉ mất hứng thôi.”
Lý Trăn không có ý kiến, ánh mắt dừng lại trên chồng sách Tạ Thiều cầm trong tay nhưng không nhiều lời. Sau khi mọi người cáo từ thì đường ai nấy đi, thay đổi phương hướng.
Tạ Hộ quay đầu lại vừa vặn đối diện ánh mắt u oán của Tạ Thiều. Tạ Hộ nhướng mày: “Ca ca sao vậy?”
Tạ Thiều đang nghẹn một bụng những lời muốn mắng nàng, chỉ là thấy muội muội mỹ mạo như họa lại không nỡ mắng ra, thở dài nói: “Không phải sao, đang êm đẹp muội lại đi chọn lá trà quý như vậy làm gì? Ba trăm tám mươi lượng lận đó! Đủ cho ta uống trà cả đời.”
Tạ Hộ bình tĩnh nhìn Tạ Thiều, đôi tay hợp lại giấu trong tay áo, bộ điệu lão thành nói: “Không phải ca ca muốn mời Thẩm Đại công tử uống trà sao?”
Tạ Thiều thở hắt ra: “Ta nói muốn mời huynh ấy uống trà, chỉ là chưa nói muốn mời trà quý như vậy mà! Năm trăm lượng bạc một lạng trà, ta, ta nếu sớm biết trà quý như vậy, ngay cả bã trà kia ta cũng ăn hết vào bụng.”
Thật muốn làm hắn khóc đến chết mà, rốt cuộc hắn có một muội muội thật biết phá sản!
Đau lòng, thương thân, không thể nào diễn tả được tâm tình của Tạ Thiều lúc này. Đặc biệt là đương sự còn dùng một loại biểu tình vô tội nhìn hắn, làm hắn có tức giận cũng không cách gì trút ra.
Chỉ thấy Tạ Hộ thoáng do dự một chút, sau đó mới nâng lên ánh mắt, vẻ mặt nghiêm túc nói với Tạ Thiều đang bụm mặt kêu rên : “Năm trăm lượng bạc một lạng trà mời Thẩm Đại công tử uống, xác thật có chút mỉa mai.”
Tạ Thiều buông tay ra khỏi mặt, nhìn muội muội nói: “Muội cũng biết là mỉa mai đấy! Sớm biết thế thì sao . . .”
“Lá trà tầm thường như vậy, cũng may Thẩm Đại công tử không chê.”
“. . .”
***
Mùng chín tháng hai, thi Hội bắt đầu. Vẫn là trải qua ba kỳ thi, thẳng đến ngày mười lăm tháng hai thì chung kết. Ba ngày sau yết bảng, Đại công tử Thẩm Hấp của Định Quốc Công phủ không nghi ngờ gì giành vị trí thứ nhất là Hội Nguyên, thế tử Tĩnh An Hầu đứng thứ nhì chỉ là Cống sĩ như các thí sinh thi đậu khác.
Các Cống sĩ còn phải tiếp tục thi Đình vào tháng sau, cũng trải qua ba kỳ thi.
Ba kỳ thi đã xong, Thẩm Hấp vẫn đứng thứ nhất, làm một Trạng Nguyên của cuộc khảo năm nay, Bảng Nhãn là Kim Lăng tài tử Đỗ Nguyên Nhiên, vị trí Thám Hoa dành cho thế tử Tĩnh An Hầu Lý Trăn. Ba người tham dự Quỳnh Lâm Yến, cưỡi ngựa dạo phố, nhất thời nổi bật vô song.
Chỉ là sau kỳ thi Đình, tuy Hoàng Thượng chọn ra Trạng Nguyên nhưng sau khi tham dự Quỳnh Lâm Yến lại chưa từng triệu kiến Thẩm Hấp, ngược lại nhìn trúng Bảng Nhãn và Thám Hoa, hoàn toàn ném Trạng Nguyên Thẩm Hấp sang một bên.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện