Tân Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 69: Vườn Hoa Xuân Sắc


trước sau

Nửa đêm tỉnh lại, Trương Siêu Quần chợt thấy trong tay phảng phất có thêm cái gì, trơn bóng, mềm mại, giật mình mơ mơ màng màng mở mắt ra, dưới ánh trăng, Võ Thanh Anh cuộn mình nằm ở bên cạnh mình ngủ mê mang, ánh trăng lành lạnh, soi sáng ở trên khuôn mặt xinh đẹp tú lệ của nàng, phảng phất tỏa ra một tầng hào quang thánh khiết, Võ Thanh Anh sống mũi rất là cao thẳng, hơi có chút giống như là lai với người dị quốc, khí chất thanh xuân ôn nhu, khiến cho nam nhân bắt gặp đều sẽ sinh ra một loại cảm giác muốn bảo vệ nàng, da thịt trắng nõn, non nớt nhẵn nhụi vô cùng.

Trương Siêu Quần phát hiện, tay của chính mình, không biết từ lúc nào nào đang để ở trên lưng của nàng, cũng có thể là nàng trong lúc đang ngủ cảm thấy lạnh, nên chui vào trong ngực của mình, nhìn thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần đoan lệ này, Trương Siêu Quần không khỏi tim đập nổ lớn.

Chỉ có điều, hắn cũng không lộn xộn, bàn tay tuy rằng đặt ở trên lưng người ngọc, nhưng cũng chỉ có để hờ, dù muốn sờ soạng vuốt ve cực kỳ mãnh liệt, nhưng cũng không dám động, sợ đánh thức nàng dậy.

Trương Siêu Quần thưởng thức tư thế ngủ duyên dáng của nàng, theo hơi thở đôi bầu vú chập trùng lên xuống, vóc người thướt tha, đặc biệt là cái hai cái đùi đẹp thật dài, khiến cho Trương Siêu Quần có loại kích động mãnh liệt, muốn cỡi đi cái quần dài của nàng, để nhìn ngắm cặp chân dài đẹp này so với Đinh Mẫn Quân ai càng hoàn mỹ hơn.

Võ Thanh Anh cùng Đinh Mẫn Quân vóc người cao cao, tương tự thanh mảnh theo vóc dáng người mẫu, nhưng có chút khác nhau chính là về khí chất, Đinh Mẫn Quân, thì so cùng với người mẫu hiện đại gần gũi hơn một ít, nói cách khác chính là càng gần tới nữ tính hiện đại, hai người vóc người đúng là không phân cao thấp, nhưng Đinh Mẫn Quân thì có mấy phần nhiều hơn Võ Thanh Anh về sự thành thục, còn Võ Thanh Anh thì lại có chút ngây thơ của người thiếu nữ, dung mạo của nàng so với Đinh Mẫn Quân cũng vượt qua hai phần.

Bên trong thung lũng này, đỉnh núi cao trùng điệp, làm nơi này hoàn toàn tách biệt với thế gian, khí hậu cũng ấm áp như mùa xuân, nhưng buổi tối vẫn có chút lạnh, cũng nhờ Võ Thanh Anh từ nhỏ tập võ, thân thể cường tráng, cho nên không phải vì một đêm ngủ lộ thiên mà chịu không nỗi, lúc này Trương Siêu Quần chợt nhớ tới lúc ban ngày nàng ném mất cái áo điêu cừu, liền đứng lên truy tìm trong ký ức khu vực nàng vứt áo, đi không bao xa, thì tìm tới nơi cái áo điêu cừu rách tả tơi, tuy rằng nhìn qua rất khó coi, nhưng vẫn có thể dùng làm chăn đệm, Trương Siêu Quần lượm lên, mang về đi tới trước mặt Võ Thanh Anh rón rén phủ thêm lên người cho nàng.

Buổi sáng hôm sau Võ Thanh Anh tỉnh lại, thấy trên người có thêm cái áo, ngẩn người ra, lập tức nghĩ tới đây là do Trương Siêu Quần lúc đêm che phủ lên cho mình, trong lòng ấm áp đến cực điểm, vừa thẹn vừa vui, đến lúc ngẩng đâu quay qua trái phải để nhìn, thì không thấy bóng người của hắn, nàng không khỏi hốt hoảng, ngực như là bị đánh mạnh, sự sợ hãi cô độc lập tức xông lên trong đầu, run rẩy hô to︰

– Trương công tử! Trương công tử!

– Ta ở đây!

Từ xa xa xôi, có một giọng nói đáp lại.

Võ Thanh Anh mừng đến nước mắt chảy ra, đứng lên, hướng về phía Trương Siêu Quần xa xa chạy vội đến.

– Ồ! Đây là…

Võ Thanh Anh nhìn Trương Siêu Quần từ phía sau cái đầm đang lấy đất sét làm cái gian nhà nhỏ, tường chỉ bất quá cao tầm hơn một thước, nữa bùn đất nữa cành cây, thật chẳng khác nào như là làm cái ổ cho con chó.

Nhưng nếu để cho chó ở thì lại quá lớn, Võ Thanh Anh thấy hắn bận rộn, đem bùn đất cùng nước trộn lại cùng nhau, kinh ngạc hỏi︰

– Trương công tử… công tử làm cái ổ chó để làm gì vậy? Làm sẵn chỗ ở cho con chó Uy Vũ đại tướng quân của Cửu Chân tỷ à?

Trương Siêu Quần ngẩn ra, cười nói︰

– Tiểu thư nói bậy cái gì a! Cái gì ổ chó? Tiểu thư tự nói mình là chó sao?”

– A! Là làm cho muội ở…?

Võ Thanh Anh mặt đỏ bừng, đúng là vừa rồi không phải là chính mình mắng mình?

Trương Siêu Quần nói︰

– Ta xem tối hôm qua trời lạnh, tiểu thư thân là lá ngọc cành vàng, có thể bị cảm lạnh, chúng ta tạm thời là chưa có ra được khỏi đây, nên… nên làm gian nhà nhỏ này cho tiểu thư ở…

Trương Siêu Quần không nhịn được lại mỉm cười.

Võ Thanh Anh xấu hổ, gắt giọng︰

– Trương công tử còn nói…

Trương Siêu Quần nói︰

– Được rồi… được rồi, ta không nói nữa là được rồi, tiểu thư có đói bụng hay không? Nếu đói bụng, tự mình đi rqa ngoài hái chút trái cây ăn đi, ta còn làm cho xong cái ổ này cho Võ tiểu thư đây!

Nói xong, hắn lại nở nụ cười.

Võ Thanh Anh liếc xéo hắn một cái, nói︰

– Muội không đói bụng, muội đến giúp công tử.

Trương Siêu Quần lắc đầu nói︰

– Không cần tiểu thư giúp, tay chân tiểu thư trắng nõn nà, đừng làm bẩn, đây là việc của nam nhân, chờ một lúc, ta làm cái bếp lò, sau đó dùng đất bùn này nặn vài cái chén bát, chờ cho khô, ta sẽ làm canh cá canh cá cho tiểu thư ăn!”

Võ Thanh Anh nói︰

– Còn phải làm cái bàn, chứ làm sao để chén bát?

Trương Siêu Quần gật đầu nói︰

– Đúng rồi, vẫn là tiểu thư nghĩ thật chu đáo!

Võ Thanh Anh thì cảm thấy mới mẻ thú vị, vui mừng nhảy nhót, nàng từ nhỏ sinh sống ở trong hào phú không buồn không lo, chưa bao giờ trải nghiệm quá cuộc sống như thế này, tất cả mọi thứ đều phải tự mình làm lấy, làm gì mà còn quản đến tay chân sẽ bẩn, nên đưa tay ra, bốc lên một nắm bùn đất, cười nói︰

– Công tử nhìn này, muội đâu có sợ bẩn đâu? Muội muốn làm mây cái bát!

Hai người vui cười khỏi nói, cũng không biết là đang đùa giỡn hay là làm công việc, mãi đến tận giữa trưa, Trương Siêu Quần vừa mới làm xong gian phòng nhỏ này.

Gian nhà tuy nhỏ, nhưng cũng chứa đựng một người tránh mưa tránh gió ngủ, còn có một cửa ra vào, một cái cửa sổ nhỏ, vị trí giường lấy đắp đắp lên so với mặt đất cao hơn chút, Trương Siêu Quần trải lên cỏ xanh, dày đặc một tầng, hướng về trên nằm thử, quả nhiên vừa êm lại thoải mái, con tiểu thư hắn đảo một vòng, thầm nghĩ︰

“ Ta chỉ làm một cái phòng nhỏ, đến buổi tối, nếu tiểu thư thấy ta nằm ngủ ở bên ngoài, thấy không tiện gọi ta vào ngủ chung…khà khà đến thời điểm đó… khà khà…”

Một mình ảo tưởng đến lúc giao hoan với Võ Thanh Anh, khi hắn đi ra, thấy nàng đang bận bịu, bên cạnh bày ra ba bốn cái chén nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo, chả giống cái hình dạng gì, hắn không khỏi không nhịn được cười, nói︰

– Thật là mây cái chén đẹp a, cũng không biết nhà ai có hình dạng loại chén này, mấy trăm năm sau, nhất định sẽ trở thành đồ cổ, đáng giá ngàn vàng!

Võ Thanh Anh mặt đỏ lên, nàng cũng biết mình làm mây cái chén khó coi, quyệt miệng nói︰

– Muội nhọc nhằn khổ sở hơn nửa ngày rồi, công tử cũng không biết khích lệ nhân gia một chút, nhìn này, chén tuy rằng không phải hình tròn, nhưng có chút như là đường viền hoa, cũng dùng đựng canh được vậy!”

Trương Siêu Quần gật đầu nói︰

– Hừm, không sai, rất có nghệ thuật giá trị đây!

Võ Thanh Anh thấy hắn nín cười, liền vung tay hướng về hắn đánh tới….

Buổi trưa tuy rằng không ăn được cơm ngon canh ngọt, nhưng hai người đều là hài lòng dị thường, đồng thời đem cái bếp lò ra phơi khô, chỉ đợi quá hai ba ngày, sau khi khô lại, thì có thể sử dụng.

Đến buổi chiều, hai người vẫn là bắt cá nướng ăn, tuy rằng không có muối làm gia vị, nhưng cũng ăn được ngon miệng, say sưa ngon lành.

Xong xuôi mọi chuyện đến tối Trương Siêu Quần nói︰

– Hôm nay rất mệt, chúng ta ngủ đi!

Võ Thanh Anh mặt đỏ lên, trong lòng bồn chồn, khi nghe hắn nói là chúng ta cùng đồng thời ngủ, mắc cỡ tâm hoảng ý loạn, đáp một tiếng, rồi nàng tiến vào trong phòng nhỏ, hai tay nắm lại thành nắm đấm chặt chẽ.

Nếu như hắn thật sự đi vào, có nên để hắn tiến đến đây? Căn phòng này chật hẹp như thế, hắn vào cùng cùng giường cùng gối thì có cái gì phân biệt? Võ Thanh Anh hồi hộp đến cơ hồ muốn nghẹt thở, cũng không biết làm sao mở miệng từ chối, càng là nghĩ đến, còn không biết phải chờ đợi đến bao lâu mới có thể từ nơi này rời khỏi, hai hay là ba năm, lẽ nào sau này cứ ngủ chung vậy sao? Võ Thanh Anh hai con mắt tròn trợn lên, nhìn cái bóng hắn ở trước cái cửa nhỏ, tư vị trong lòng vừa thẹn, lại hoảng, lại chờ monmg, lại sợ.

Vậy mà, thấp thỏm hồi lâu, Trương Siêu Quần đột nhiên nói rằng

– Võ tiểu thư, tiểu thư đừng lăn qua lộn lại nữa, cả ngày hôm nay bận bịu rồi, sớm chút ngủ đi, ngày mai ta còn làm cái mái cho phòng tiểu thư để tránh mưa, chứ nếu bắt đầu có mưa, tiểu thư trong phòng nhỏ này sẽ gay go.

Võ Thanh Anh nghe được hắn tiếng nói, sợ bắn lên, cũng không biết trả lời, Trương Siêu Quần sau khi kêu nàng ngủ, không lâu, nhẹ nhàng tiếng ngáy của hắn đã truyền đến…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện