Tận Thế Tông Sư

Chương 1: Bắt Đầu - Quyển 1: Mặt Trời Đen


trước sau

Yến Thừa Cựu mơ màng tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở trong một con hẻm nhỏ tồi tàn.
Cậu mở to hai mắt nhìn tờ rơi dán trên tường, mặt giấy tràn đầy những văn tự cổ đại mang theo một loại mỹ cảm đặc thù. Nếu đặt những thứ này ở thời đại của cậu thì đây đều là những tư liệu lịch sự vô cùng quý giá. Chẳng qua ở đây chúng chỉ là những thứ tầm thường đâu đâu cũng nhìn thấy mà thôi.
Cậu thử cử động cơ thể rồi từ từ đứng lên, nhìn đôi tay quen thuộc của mình, rốt cuộc cũng ý thức được những lời mà Rối Gỗ nói trong giấc mơ đều là sự thật.
Yến Thừa Cựu đến từ một thời đại mà Cổ Võ cùng tinh tế tồn tại song song.
Ở thời đại của bọn họ, khoa học kỹ thuật đã phát triển đến tầm cao chưa từng thấy. Có thể "cải tạo cơ thể người" kéo dài thọ mệnh của con người đến 300 tuổi, thậm chí còn có thể đi lại trong không trung. Mỗi một người cải tạo đều tương đương với một kho vũ khí di động, người cải tạo cao cấp thậm chí còn có thể hủy diệt một tinh cầu nhỏ! Nhưng không phải ai cũng có thể cải tạo máy móc, những người không thể cải tạo chỉ được quyền sống dưới đáy xã hội, hâm mộ nhìn những người cải tạo bay lượn trên bầu trời.
Nhưng tình hình này đã mau chóng bị đập vỡ.
Một võ sư không thể cải tạo vô tình phát hiện một quyển bí tịch võ công, thành lập phái Cổ Võ. Tu luyện công pháp Cỗ Võ có thể lên trời xuống đất, đồng thời cũng không cần gánh vác chi phí cải tạo khổng lồ, càng không phải lo lắng hỏa lực xảy ra vấn đề. Cổ Võ giả tượng trưng cho một khả năng khác. Tông sư của Cổ Võ phái có bốn đại đệ tử thành lập tứ đại học viện. Mà Yến Thừa Cựu là cháu ngoại duy nhất của Cổ Võ Tông sư Yến Chi Dĩ, cũng là người đạt được danh hiệu thiên tài ba năm liên tiếp trong tứ đại học viện, được xưng là "Yến Chi Dĩ đệ nhị", là người mới được chú ý nhất trong thời đại tinh tế.
Yến Thừa Cựu nhớ rõ là mình vừa nhận được cúp thắng lợi từ học viện, đang muốn tìm ông ngoại báo tin vui. Từ nhỏ cậu với ông ngoại đã nương tựa lẫn nhau mà sống, cậu cũng vô cùng ỷ lại ông ngoại. Nhưng mà sau khi rời khỏi học viện... Chuyện gì đã xảy ra?
Cậu hoàn toàn không nhớ được.
Chờ đến thời điểm cậu có lại ý thức thì cậu đã ở trong một không gian kín không thể nhìn thấy bên ngoài, chỉ có một con rối gỗ hình người toàn thân tỏa ra ánh sáng đang dùng đôi mắt to đến kỳ lạ nhìn cậu.
Con rối gỗ này không khác gì một đứa trẻ bảy tám tuổi, toàn thân hiện ra màu vàng nâu cũ kỹ, tứ chi cũng chỉ có ba khúc, mà đầu lại là một hình bầu dục quỷ dị, ngũ quan phân bố vô cùng kỳ lạ.
Một con rối gỗ vô cùng xấu xí.
Chỉ là lúc nhìn thấy con rối gỗ này, trong đầu Yến Thừa Cựu còn chưa kịp nghĩ tới chữ xấu, da gà toàn thân đã đua nhau nổi lên, trong lòng như bị cái gì nắm lấy, cực kỳ khẩn trương.
Cho dù đối mặt với người cải tạo cao cấp, Yến Thừa Cựu cũng chưa từng sợ hãi. Trên thực tế, bởi vì ông ngoại, mà số lần cậu trải qua sinh tử trắc trở không thể đếm hết. Nhưng trên người con rối gỗ này, Yến Thừa Cựu lại cảm nhận được sự lạnh lẽo và tuyệt vọng.
Thân thể của cậu không thể cử động, cổ họng không phát ra âm thanh, đôi mắt cũng chỉ có thể nhìn nó.
Giống như bị ghim lại.
Mỗi một tấc trên người con rối gỗ này, đều đang in hằn vào sâu trong tâm trí cậu, một chút cũng không để sót.
Đáng sợ!
Con rối gỗ này thật sự rất đáng sợ!
"Ta chỉ nói cho ngươi ba điều, nhớ rõ, mỗi thế giới ta chỉ nói một lần." Âm thanh của Rối Gỗ khó có thể phân biệt nam nữ, không có âm điệu gì, nghe rất quái dị, nhưng Yến Thừa Cựu giờ phút này cũng bất chấp cái gì kỳ lạ cái gì không kỳ lạ, cậu chỉ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Khoan đã, mỗi thế giới?
Câu mỗi thế giới chỉ nói một lần này là có ý gì?
"Một, thế giới của ngươi đã bị hủy diệt." Rối gỗ "phi" một bước về phía trước, cũng không biết nó làm cách nào, mà nháy mắt đã đến trước mặt Yến Thừa Cựu, gương mặt của nó không ngừng phóng đại trong mắt Yến Thừa Cựu, gần như sắp dán vào chóp mũi của cậu.
Lạnh, rất lạnh.
Trong lòng Yến Thừa Cựu căng thẳng, cảm giác toàn thân đều đang run rẩy.
Thế nhưng so với lạnh lẽo trên người con rối gỗ này, lời nó nói ra khiến Yến Thừa Cựu khó mà tin được!
Sao có thể, thời đại của cậu đã phát triển đến đỉnh cao, kết minh cùng vô số người ngoài hành tinh. Vũ lực của họ đủ làm cho bất cứ tinh hệ nào phải điên đảo, tuyệt đối không ai có thể hủy diệt nó!
Yến Thừa Cựu liều mạng tìm cho mình một cái cớ, thế nhưng một khoảng không trong đầu cậu lại tán đồng nó.
Lời Rối Gỗ đều là sự thật.
Trong đầu vừa nảy ra ý tưởng này, bi thương mãnh liệt cùng mất mát trong lòng cậu chậm rãi dâng lên, hốc mắt cũng đỏ hồng, giống như sẽ lập tức rơi nước mắt ngay giây sau.
"Hai, những thế giới mà sau này ngươi đến đều sẽ bị hủy diệt bởi tận thế."
Sau này?
Cậu còn có sau này nữa à?
Không đợi Yến Thừa Cựu nghĩ thêm, Rối Gỗ đã nói tiếp câu thứ ba.
"Ba, nhiệm vụ duy nhất của ngươi, là thành công tồn tại trong thế giới đó hơn nửa năm."
Yến Thừa Cựu không thể làm gì hơn ngoài nhìn chằm chằm rối gỗ, trong lòng cậu có vô số nghi vấn, cậu hy vọng nó có thể cho cậu cơ hội để hỏi.
Nhưng Rối Gỗ hiển nhiên xem ánh mắt cậu thành không khí.
"Hữu nghị nhắc nhở, sau khi đến thế giới mới đừng nghĩ trốn tránh là thoát được một kiếp, cái ngươi cần chính là không ngừng trở nên mạnh mẽ." Miệng con Rối Gỗ bỗng nhiên nứt ra một vòng lớn, thậm chí cậu còn có thể nhìn thấy đầu lưỡi đỏ tươi cùng hàm răng bên trong.
Răng cũng không trắng, mặt trên còn có không ít tơ máu.
Không khác gì vừa ăn thịt người...
Không biết nghĩ tới cái gì, mà trong lòng Yến Thừa Cựu lạnh run, không dám nghĩ tiếp.
"Chúc ngươi vui vẻ, người mới!"
Lần thứ hai Rối Gỗ lộ ra nụ cười châm chọc.
Yến Thừa Cựu bị nụ cười của nó làm cho cả kinh, nếu thật sự là một con rối thì làm cũng quá giống rồi.
Hay là, nó căn bản không phải là một con rối, mà là một người sống sờ sờ?
Ngay sau đó, Yến Thừa Cựu hoàn toàn bất tỉnh, chờ đến khi cậu tỉnh lại thì đã ở con hẻm nhỏ này.
Yến Thừa Cựu kiểm tra thân thể của mình. Vết sẹo vì tập võ vẫn còn, nội lực trong thân thể cũng không hề ít đi, nói cách khác, đây chính là thân thể của cậu. Nhưng không khí nơi này vô cùng tươi mát, cũng không có vị khói lửa quen thuộc.
Nơi này tuyệt đối không phải thế giới mà cậu biết.
Yến Thừa Cựu thử dẫn dắt nội lực, từ mặt đất nhảy lên nóc nhà, dễ như trở bàn tay.
Người sinh ra ở thời đại của họ, đã được ưu hóa gen từ lúc còn trong bụng mẹ, được khai phá tiềm lực của bản thân đến tận cùng. Sau đó, cậu lại vào phái Cổ Võ, vượt nóc băng tường cũng không phải chuyện khó với cậu. Nếu có nhu cầu, phi hành trên không trung cũng không phải không thể, chỉ có điều là nó tốn rất nhiều nội lực.
Nhà cửa nơi này cũng không tính là cao, khoảng hai ba tầng, nhìn giống một khu dân cư. Xung quanh là đường phố đan xen, bên đường còn có không ít xe cộ mà Yến Thừa Cựu từng thấy trong viện bảo tàng.
Nơi này còn có rất nhiều cây, chỉ là dường như tất cả đều đã khô héo, không còn một chiếc lá nào.
Xa xa, thật ra vẫn còn không ít màu xanh lục.
Không thể nghi ngờ, đây chính là một thành phố xinh đẹp.
Trong lòng Yến Thừa Cựu phát lạnh, phạm vi thị lực của cậu tầm khoảng tám trăm mét, thế nhưng trong vòng tám trăm mét này lại không có một người, thậm chí còn không có dấu hiệu của sự sống!
Kỳ quái.
"Nơi này là thế giới đã bị hủy diệt rồi sao?" Yến Thừa Cựu nhớ tới lời Rối Gỗ từng nói, lẩm bẩm một mình, "Nhưng mà hiện tại vẫn phải tìm một người để hỏi tình huống cho rõ ràng."
Tại một con hẻm nhỏ.
"Đại ca, là thằng này, em tận mất thấy nó lén lút dùng nửa rổ cà chua để đổi trứng gà!" Một thanh niên gầy nhẳng cung kính nói với gã đàn ông cao lớn bên cạnh "Thằng này chắc chắn là ăn trộm, lần nào cũng lén la lén lút mà chưa bị bắt. Nhưng lần này em bắt được nó rồi!"
Gã cao lớn bán tín bán nghi nhìn người đàn ông bị bọn đàn em bắt giữ: "Tụi mày lục soát nó chưa?"
Một tên đàn em gật đầu: "Đại ca, tụi em đã lục soát rồi, trên người nó không có gì, chỉ có mấy cục mè đường. E là đều bị nó giấu hết rồi!"
"Vị đại ca này... ta là dân khu Ngũ Hoàn, thuế chỗ đó nặng, ta đều đã nộp phí bảo kê cho anh Thiên rồi." Người đàn ông lịch sự nho nhã, còn đeo thêm một cái mắt kính, chỉ là đầu tóc hắn che hết non nửa khuôn mặt, xanh xao vàng vọt, nhìn chẳng ra gì.
Chẳng qua trong hoàn cảnh này, một thân trên dưới chỉ có ba mảnh vá, cũng được coi là không tồi rồi.
"Anh Thiên ơi là anh Thiên, người nộp phí bảo kê cho ổng thì tao không dám đụng, nhưng mày rơi vào tay tụi tao rồi, không đổ chút máu thì e là không chịu khai!" Gã cao lớn lộ ra khuôn mặt hàm hậu giản dị, nhưng vài phần xảo trá trong mắt hắn ta đã phá hủy cảm giác đó.
"Không biết vị đại ca này muốn nhiều ít?" Người đàn ông đeo mắt kính âm thầm hối hận vì đi đường tắt. Nhưng mắt kính của anh đã nứt quá nhiều, anh nhớ rõ gần đây có một tiệm mắt kính, lúc này mới gom đủ dũng khí ra khỏi cửa. Không ngờ vận khí của anh lại tệ tới mức này, sợ là phân nửa thu hoạch của tháng này phải ngâm nước nóng rồi.
"Tụi tao chỉ có năm người, cũng không cần gì nhiều." Gã cao lớn cười dữ tợn "Mười cân trái cây, năm mươi quả trứng gà!"
Người đàn ông đeo mắt kính bị công phu sư tử ngoạm của hắn làm cho hoảng sợ: "Nhiều, nhiều như vậy... tôi lấy... lấy đâu ra."
Còn nhiều hơn gấp đôi so với phí bảo kê của anh Thiên!
Gã cao lớn đưa mắt, hai kẻ đang giữ người đàn ông đeo mắt kính dùng khuỷu tay đánh vào mắt anh, khiến anh đau tới cong eo.
"Đại ca tao đang nói chuyện, mà mày còn muốn xen vào?"
"Không dạy dỗ mày cho tốt thì mày lại cho là tụi tao ăn chay!"
"Khụ, khụ." Nam nhân bị đánh phun ra một bãi nước bọt, trong đó còn ẩn ẩn màu máu.
"Tao cũng đâu phải không biết lý lẽ." Gã cao lớn thương hại đỡ người đàn ông đeo mắt kính lên "Bảo mày lấy nhiêu đó đồ trong thời gian ngắn đúng là làm khó mày rồi. Tao cho mày một tuần từ từ gom đủ. Bảy ngày sau tụi tao tới nhà mày, đồ đủ thì tụi tao đi. Mà mày cũng đừng nghĩ tìm anh Thiên nhờ hỗ trợ, tép riu như mày mà vào được mắt ổng à, hiểu chưa?"
Người đàn ông đeo mắt kính còn định nói gì đó, bấy giờ không cần gã cao lớn ra hiệu, ba tên đàn em đã đi lên cho người đàn ông đeo mắt kính thêm một trận.
Giờ mà không đánh thì chỉ sợ nửa chữ cũng không lọt vào tai thằng này.
"Cứu..." Người đàn ông đeo mắt kính cuộn tròn thân thể, dùng sức bảo vệ đầu và bụng, giọng nói cũng dần yếu ớt đi.
"Không chịu à? Không sao, không chịu thì tụi tao cột mày ở đây vài giờ, đợi mặt trời đen từ từ mọc..." Gã cao lớn đứng bên cạnh nói, nội dung lời nói khiến người đàn ông đeo mắt kính khiếp sợ không thôi.
Không!
Tuyệt đối không thể!
Đúng lúc anh sắp chịu không nổi mà xin tha, thì một giọng nói đột nhiên vang lên.
"Dừng tay!"
"Ai?" Gã cao lớn nghe được âm thanh này, phản ứng đầu tiên là đen mặt, gã xoay lưng ra sau nhưng không thấy ai.
"Đại... đại ca, ở trên!" Thanh niên gầy nhẳng run rẩy chỉ lên không trung.
Gã cao lớn ngẩng đầu, chỉ thấy một thân ảnh mạnh mẽ nhảy xuống từ nóc nhà cao hai ba mươi mét, một chút tro bụi cũng không thấy.
Đây không phải hành động mà người bình thường có thể làm được.
"Là...... Là Dương Tuyển Giả, chạy, chạy mau!"
Gã cao lớn hô lên một tiếng rồi lập tức xoay người bỏ chạy, bọn đàn em giống như cũng nhớ tới gì đó, bất chấp tất cả chạy theo ra ngoài.
Người đàn ông đeo mắt kính không khỏi run lên, nhưng anh đứng dậy không nổi, chỉ có thể bò trên mặt đất để nhanh chóng rời khỏi nơi này.
"Anh không sao chứ?" Yến Thừa Cựu đi đến trước mặt người đàn ông đeo mắt kính, duỗi tay muốn đỡ anh lên.
Người đàn ông đeo mắt kính như nhìn thấy quỷ, vội vàng xua tay Yến Thừa Cựu ra, liên tục lắc đầu "Thật xin lỗi, thật xin lỗi,... xin ngài tha cho tôi."
"Tôi không phải người xấu..."
"Thôi được rồi, tôi không qua, anh đứng dậy được chứ?"
Yến Thừa Cựu còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn bộ dạng có thể lập tức té xỉu bất cứ lúc nào của người đàn ông đeo mắt kính, đành phải lùi ra sau hai bước, "Anh có ổn không đó?" Cậu khó khăn lắm mới tìm được một người sống, cũng không thể để anh chạy thoát dễ dàng như thế được.
Người đàn ông đeo mắt kính phảng phất nhận ra Yến Thừa Cựu đã lùi ra sau, tâm tình cũng trở nên bình tĩnh hơn một chút.
Anh cố gom hết dũng khí ngẩng đầu lên, thấy trước mặt là một thiếu niên tuấn tú bình thường, lại nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, lo lắng trong lòng cũng tức khắc buông lỏng.
Không phải là mắt vàng.
Không phải là Dương Tuyển giả!
Tâm tình của người đàn ông đeo mắt kính đỡ hơn không ít, anh chờ thân thể chậm rãi khôi phục, mới phát hiện thiếu niên này chưa từng có ý gì với mình, mặt không khỏi đỏ lên. Đối phương cứu mình nhưng lại bị mình hiểu lầm ngược lại, thật sự rất mất mặt.
"Cảm tạ ơn cứu mạng của cậu." Người đàn ông đeo mắt kính đỡ vách tường, chật vật đứng lên "Vừa rồi tôi nghe những người đó nói, còn tưởng cậu là Dương Tuyển giả, hiểu lầm rồi, thành thật xin lỗi."
Yến Thừa Cựu nghi hoặc nhìn người trước mắt, "Dương Tuyển giả là gì?"
Người đàn ông đeo mắt kính sửng sốt, "Cậu không biết Dương Tuyển giả?"
Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên bị bóng tối che phủ, người đàn ông đeo mắt kính ngẩng đầu lên theo bản năng, thấy mây đen đã che hết không trung, thần sắc trở nên hoảng loạn, "Không ổn rồi, mặt trời đen sắp xuất hiện!"
"Chạy mau!" Người đàn ông đeo mắt kính lảo đảo hai bước nắm lấy tay Yến Thừa Cựu, "Mau rời khỏi nơi này!" Sau đó, dường như người đàn ông đeo mắt kính nghĩ tới gì đó, sắc mặt xấu đi "Mười phút, không, chạy cần ít nhất hai mươi phút, không, không kịp rồi."
Yến Thừa Cựu không hiểu tại sao, nhưng cũng không ngăn cản người đàn ông đeo mắt kính suy sụp.
Cậu tiến lên một bước, trực tiếp khiêng hắn lên, "Nói đi, chạy tới đâu?"
Người đàn ông đeo mắt kính sửng sốt một hồi lâu, không ngờ một thiếu niên tuấn tú lại mang sức mạnh hùng dũng thế này, "Chạy, chạy dọc theo đường cái, ra đến ngoại thành sẽ thấy những tòa nhà màu trắng, đến đó là được."
"Được, anh chú ý một chút."
Nói xong, Yến Thừa Cựu yên lặng dẫn dắt nội lực trong cơ thể, một tay khiêng người đàn ông đeo mắt kính, dùng tốc độ khiến anh há hốc mồm chạy ra ngoài.
Đạp lên vô số bụi đất.
Người đàn ông đeo mắt kính chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc, hoảng hốt nhớ tới thời gian mình đua xe trong núi.
Chỉ là dù cho xe có êm cách mấy thì đường núi vẫn toàn là đất đá.
Xóc nảy quá đi mất.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện