Tận thế chi huyễn ma trùng sinh

Chương 2: Không Đỉnh Sơn


trước sau

Advertisement

Máy chiếu đã sửa xong, giờ giải lao nhanh cũng kết thúc.

Đám sinh viên lại một lần nửa ùa vào lớp. Một nhóm người đi vào, đứa dẫn đầu là Mục Thiên, con nhà quan chức lớn. Một đám lẽo đẽo theo sau xưng hắn làm đại ca. Trong lớp một tên chạy tới nói nhỏ vào tai hắn cái gì đó, chính là tên quan sát Sở Hàn vừa nãy. Mục Thiên quay đầu lại nhìn Sở Hàn đầy khiêu khích, đưa tay lên làm hành động cắt cổ.

Sở Hàn cười nhạt, căn bản không để ý. Mục Thiên theo đuổi Lý Như Yên đã lâu, gây sự với Sở Hàn đã không ít. Trùng sinh lại Sở Hàn không chú ý tới đã may cho hắn, nếu còn gây sự thì hắn cũng không cần nhẹ tay.

Giờ học bắt đầu, Sở Hàn loại tiếp tục việc luyện thể.

Buổi học nhanh chóng kết thúc, Sở Hàn cũng kết thúc luyện thể tầng 1. Sức lực hắn có thể so với 4 5 người trưởng thành.

Giảng viên vừa bước ra khỏi lớp, Sở Hàn vừa đứng lên chuẩn bị về thì một bóng hình chắn trước mặt hắn, không ai khác chính là Mục Thiên

"Tự vả mặt mười cái tao cho mày đi "

Lý Như Yên cũng nhìn thấy, biết chuyện gì xảy ra chạy tới ngăn cản.

"Nè cậu làm gì vậy?"

"Không có gì đâu chuyện của đàn ông, em tránh qua một bên đi"

Lý Như Yên thực sự rất chán ghét tên công tử này, nhưng do gia thế của hắn nên cũng không muốn day dưa.

"Bỏ đi, tui với Sở Hàn không có gì hết "

"Thôi được rồi nể tình Như Yên, mày vả mặt hai cái "

"Mày nói gì?" Giọng Sở Hàn trở nên lạnh ngắt, tràn đầy sát ý.

Mục Thiên cùng đám đàn em rùng mình một cái, nhưng cấp tốc lấy lại bình tĩnh, quát lớn

"Tao nói tự vả....ặt"

Còn chưa nói xong, một cánh tay mạnh mẽ nắm chặt đầu hắn đập xuống bàn, không có chút sức phản kháng nào.

"Mày nói gì?" Sở Hàn gằn giọng một lần nữa.

Máu tươi văng đỏ bàn, Mục Thiên đau đớn gào thét

"Thằng chó mày dám đánh tao, tụi bây xử nó "

Mấy thằng đàn em lúc này mới hiểu chuyện gì, muốn lao vào cứu Mục Thiên. Với sức của Sở Hàn, xử lí đám tôm tép này quá đơn giản. Một cước đá chúng ra, văng dính tường, vài tên gãy xương, vài tên sợ hãi không dám lên chiến.

Mục Thiên run sợ nhìn cảnh này, định bỏ chạy thì bị Sở Hàn nắm cổ nhấc lên

"Từ..từ nói.. chuyện"

Mục Thiên sợ thật rồi, không dám nói gì nữa. Sở Hàn ném hắn qua một bên, bây giờ vẫn không thể giết người được, hắn có sức đánh người nhưng không chống lại súng đạn được. Trước hạo kiếp thì vẫn nên kìm chế.

Lý Như Yên từ đầu tới cuối ngơ ngác đứng nhìn, không tin vào mắt mình.

"Hắn thay đổi ".

- -------

Sở Hàn căn bản không có thời gian, trong ba ngày này hắn phải khai thác tối đa ưu thế trùng sinh của mình.

Ghé qua cửa hàng tiện lợi, mua vài chai nước suối, lại thêm chút thức ăn dự trữ để vào balo.

Thanh toán xong, nhìn lại ví tiền để Sở Hàn có chút không biết nói gì. Hắn căn bản không quan tâm tiền bạc, nhưng lúc này trọng sinh không quan tâm cũng không được. Hắn hết tiền. Có thể sau ba ngày nữa không cần tiền bạc nhưng ba ngay này phải chuẩn bị rất nhiều, cần có tiền mới thực hiện.

Sở Hàn lắc đầu một cái, gác chuyện tiền bạc ra sau chuẩn bị tiến về Không Đỉnh sơn. Ở đó có một vật trọng yếu cần phải có.

Không Đỉnh sơn nằm ở vùng ngoại ô của thành phố, là một ngọn núi hết sức bình thường, chỉ có phần đỉnh là gần như bằng phẳng, giống bị thứ gì đó cắt ngang nên được gọi là Không Đỉnh sơn.

Leo lên xe buýt, một lần nữa nhắm mắt dưỡng thần hấp thu linh khí. Sở Hàn phải tối đa hóa thực lực của mình trước khi hạo kiếp xảy ra, ít nhất phải chống lại được súng đạn.

"Xe sắp đến trạm Không Đỉnh sơn, quý khách vui lòng nhấn chuông và bước ra cửa "

Âm thanh thông báo kéo Sở Hàn tỉnh dậy, bước xuống xe.

Nhìn ngọn núi to lớn trước mắt, Sở Hàn có chút hoài niệm. Đời trước bị đuổi giết tới nơi này, lại may mắn phát hiện đại cơ duyên, mở ra chân chính nhân sinh của hắn.

Không Đỉnh sơn nói lớn không lớn, nhưng cũng không phải nhỏ. Men theo đường mòn, Sở Hàn từng bước leo lên núi. Với thể lực hiện tại của Sở Hàn leo núi không phải vấn đề khó.

Lúc này đã là 7h tối, Sở Hàn leo lên một cây to, tựa người lên một nhánh cây lớn chắc chắn, lấy ra thức ăn cùng nước uống đã chuẩn bị trước.

Chút đồ ăn rẻ tiền có vẻ không ngon miệng lắm, ráng nuốt trôi vài mẫu bánh mì, Sở Hàn quyết định nghỉ ngơi qua đêm. Đường lên núi từ đoạn này không dễ đi nữa, không có ánh sáng thì căn bản là không đi được.

Vừa tu luyện vừa ngủ, chuyện này với hắn đã quá bình thường. Hấp thu linh khí trong lúc ngủ đã trở thành bản năng của hắn.

5h sáng, chút ánh nắng đầu tiên ló dạng. Sở Hàn bật dậy, lại cắn chút bánh mì, uống chút nước chuẩn bị lên đường.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện