Tân Nương Khó Làm

Thế công mạnh mẽ


trước sau

Advertisement
Việc Văn đại nhân Văn Yển Chi lần này về nhà rất kỳ lạ. Sau này Ngọc Chi mới biết ông bị người ta buộc tội nên bị tịch thu quan ấn, hiện đang về phủ chờ lệnh. Nói như vậy, sự việc xem ra cũng nghiêm trọng.

Từ khi về phủ ông cũng không thường xuất hiện, bình thường đều chỉ quanh quẩn trong viện của mình. Trái lại Văn Chiêu Lăng bị ông gọi sang hai lần, lúc trở về sắc mặt cũng hơi nặng nề. Có một lần Ngọc Chi hỏi chàng, Văn Chiêu Lăng nói phụ thân vẫn như cũ hi vọng chàng ra ngoài tìm một chức quan nào đó, hơn nữa còn hỏi chuyện của Quý Lễ.

Đêm đó sau khi Ngọc Chi dò hỏi thì Văn Chiêu Lăng cũng không giấu nàng nữa. Nếu đôi bên đã tin tưởng lẫn nhau, vậy thì không nên có điều che giấu. Văn Chiêu Lăng đem chuyện thân thế của Ngô Quý Lễ nói cho Ngọc Chi, ngoại trừ kinh ngạc thì nàng hoàn toàn chẳng thể thốt lên được lời nào. Nàng thật sự không ngờ người bạn chơi cùng mình những năm tháng ấu thơ lại là nhi tử của Văn gia.

Mùa hạ năm nay bởi vì chuyện Văn lão gia bất ngờ về phủ mà trở nên có phần trầm lắng. Trên thực tế, người biết ông hồi kinh cũng không nhiều, ngoại trừ phu thê Văn đại nhân và phu thê Văn Chiêu Lăng thì không ai khác biết. Thậm chí đến phu phụ Văn Chiêu Dã, Văn phu nhân kỳ thực cũng không yên tâm, sợ họ không giữ mồm giữ miệng để lộ tới chỗ Thái phu nhân. Về phía Thái phu nhân thì không dám báo cáo sự thật, đứa con trai Văn Yển Chi này trước giờ luôn là niềm kiêu hãnh nhất của bà, nếu nói với bà chuyện này, e là sẽ khiến lão nhân gia nộ hỏa công tâm.

Tóm lại, từ khi Văn đại nhân hồi kinh và Ngô Quý Lễ rời đi, toàn bộ Văn gia đều có gì đó khang khác. A Cần ngày trước thường tới tìm Ngọc Chi cũng không xuất hiện nữa, giống như bỗng chốc trở thành khuê tú nhà quyền quý, chỉ là cả người không còn thần thái của ngày xưa, Ngọc Chi nói với Văn Chiêu Lăng: “E rằng tâm bệnh thật sự vẫn cần tới tâm dược.”

Lúc Ngọc Chi nói lời này, nàng đang đứng trước cửa thư phòng. Văn Chiêu Lăng ngồi trong phòng đọc thư, ngẩng lên nhìn nàng rồi lại lắc đầu thở dài. Sau khi nhanh chóng gấp thư lại, chàng bỗng nói với Ngọc Chi: “Nàng biết sắp tới thi Hương rồi chứ?”

Ngọc Chi sửng sốt, “Tới thi Hương thì sao? Chàng cũng đâu muốn lấy công danh.”

Văn Chiêu Lăng mỉm cười, đứng dậy bước tới ôm nàng, “Ta không muốn đi thi lấy công danh, nhưng Quý Lễ thì muốn đó.”

Lúc này Ngọc Chi mới nhớ ra, Quý Lễ đích thực muốn đỗ đạt công danh. Một thời gian dài không gặp, cũng không biết huynh ấy hiện giờ ra sao.

Nàng có hơi tò mò nhìn Văn Chiêu Lăng, “Sao chàng lại đột nhiên chắc chuyện này.”

“Không có gì, chỉ là ta chợt nghĩ phụ thân trước giờ luôn đốc thúc ta ra ngoài mưu cầu quan tước, vậy thì sao không dứt khoát nhận Quý Lễ, đón vào phủ bồi dưỡng thật tốt chứ.”

“Nói vậy phụ thân đã biết Quý Lễ là con của người rồi?”

“Đương nhiên phụ thân biết, có lẽ trước giờ vẫn luôn biết.” Văn Chiêu Lăng ngước mắt nhìn một khóm hoa cỏ trong viện, khẽ buông tiếng thở dài.

Xa xa bên ngoài viện, Văn phu nhân bưng một chén canh đến viện của Văn đại nhân.

Khoảng thời gian quay về này Văn Yển Chi cũng chưa từng nghỉ ngơi thật tốt, đã trình lên mấy lượt tấu chương nhưng vẫn không có hồi âm. Hiện giờ Thánh thượng không hề nói gì, chỉ bảo ông ở trong phủ chờ lệnh, thực sự khó dò Thánh ý, càng khiến người ta tâm tư bất an. Văn phu nhân nghe nói mấy đêm liền ông ngủ không an giấc, thân là thê tử, tóm lại cần phải tận trách một chút.

Đi vào trong viện, Văn Yển Chi không ở trong phòng chờ như mọi khi, trái lại đang chắp tay sau lưng đứng trong vườn hoa, mắt nhìn chăm chăm mấy nhánh cúc sắp nở.

Văn phu nhân cho Phúc Cầm vẫn luôn theo sau lưng bà lui ra, tự mình bưng chén canh đi qua.

“Phu quân.”

Văn Yển Chi xoay người thoáng nhìn bà, lại nhìn đồ vật trong tay bà, “Phu nhân đang làm gì?”

“Không có gì, chỉ là một chén canh bồi bổ sức khỏe cho phu quân mà thôi.”

Văn Yển Chi nhíu mày, “Ta không thích uống thứ này.”

Văn phu nhân thoáng nhìn ông, “Thiếp bưng vào phòng cho phu quân.”

Văn Yển Chi nhìn bóng lưng bà đi vào trong phòng, đầu mày càng nhíu chặt hơn.

Không lâu sau, Văn phu nhân lại từ trong phòng bước ra, vững vàng đứng trước mặt ông, vuốt vuốt xiêm y nói: “Phu quân biết sắp tới thi Hương rồi chứ?”

“Tới thì sao chứ, Bá Ngọc và Trọng Hòa đều không muốn thi công danh, nói chuyện này làm gì?”

Văn phu nhân mím môi do dự một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Đứa trẻ kia năm nay sẽ tham gia thi Hương.”

Chờ đợi hồi lâu vẫn không có lời đáp lại, Văn phu nhân hơi ngạc nhiên ngẩng lên, nhưng Văn Yển Chi lại quay đi nhìn khóm cúc kia.

“Phu nhân, ta nhớ trước đây Thúc Toàn thích nhất là chăm hoa làm cỏ, bụi hoa cúc này hình như là do nó tự tay trồng.”

Giọng ông không lạnh băng như mọi khi, trái lại có phần dịu dàng.

Văn phu nhân bước tới cạnh ông nhìn bụi hoa cúc, nhưng rất nhanh đã dời ánh mắt: “Có phải Thúc Toàn trồng hay không thiếp đã không còn nhớ nữa. Phu quân, chàng hà cớ gì cứ mãi nhắc tới Thúc Toàn, lần nào nói tới thằng bé cũng chỉ khiến người khác khổ sở mà thôi.”

Văn Yển Chi ngoảnh đầu lại, nhìn gương mặt tái nhợt và hàng mi đang rũ xuống của Văn phu nhân, trái tim ông bỗng trở nên mềm mại, thở dài một tiếng, “Có thể vì nó là đứa nghe lời nhất. Phu nhân cũng biết, trong ba đứa con, ta thương nhất là Bá Ngọc, nhưng nó từ nhỏ tâm tư cẩn mật lại không thích gần gũi với ta, Trọng Hòa ngang bướng hiển nhiên không cần nói, chỉ có Thúc Toàn là thân thiết nhất, nhưng lại bạc phúc nhất.”

Văn phu nhân khẽ nhướn mi, thoáng nhìn ông, “Chàng còn có đứa thứ tư.”

Sắc mặt Văn Yển Chi trở nên có chút khó coi, lời nói cũng lấy lại vẻ lạnh lẽo, “Ta đương nhiên biết, phu nhân không cần nhắc mãi như thế, nếu đứa trẻ này có lòng muốn lấy công danh, vậy thì xem thử bản lĩnh nó thế nào.”

Văn phu nhân hơi nhạc nhiên, “Phu quân không định nhận nó sao?”

“Ta tự có tính toán, phu nhân không cần bận tâm.” Văn Yển Chi dường như mất kiên nhẫn, phất tay áo trở về phòng.

Văn phu nhân ngơ ngẩn nhìn theo bóng ông rồi đành quay người rời đi. Nhành cúc sau lưng lặng lẽ hé nụ trong gió thu, đung đưa theo gió.

Thu sang, công việc cũng nhiều hơn. Đầu tiên là thi Hương, còn có tiết trung thu.

Trung thu năm nay hơi khác với mọi năm. Thúc thúc của Văn Chiêu Lăng là Văn Yển Tề bỗng viết thư về nói ông muốn hồi phủ cùng người nhà đón trung thu. Lúc mọi người cùng nhau dùng cơm, Văn Yển Chi báo nội dung trong thư với mẫu thân, Thái phu nhân liền hùng hùng hổ hổ: “Ai cần đứa con bất hiếu như nó chứ? Không cần nó tới!”

Văn Yển Chi thở dài, “Mẫu thân, dù sao đệ ấy vẫn là con của người, trước đây không tới năm mới thì sẽ không về, năm nay khó khăn lắm trung thư mới trở về một chuyến, người hà tất phải tức giận đến thế chứ?”

Văn phu nhân ở bên cạnh nhanh chóng bổ sung một câu: “Mẫu thân, nghe nói lần này thúc thúc định dẫn con út về cùng.”

Ánh mắt Thái phu nhân sáng lên, nhưng ngay lập tức lại hùng hổ: “Thế nó nói ngày mấy thì về?”

Văn Yển Chi nhịn cười đáp: “Vẫn chưa quyết định thời gian, từ Tô Châu đến kinh thành đường xá xa xôi, đến nơi e là cũng sắp tới trung thu rồi.”

Thái phu nhân hừ hừ hai tiếng, xem như đã biết.

Văn Yển Chi nói với Văn Chiêu Lăng: “Bá Ngọc, con sắp xếp một chút, tới lúc đó cùng ta xuất thành đón thúc thúc con và đường đệ.”

Văn Chiêu Lăng vâng lời, chuyện này coi như đã quyết. Ngọc Chi thoáng quan sát nét mặt chàng, không biết lần này thúc thúc chàng đột ngột trở về liệu có phải đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng hay không, nói cách khác chính là có liên quan tới chàng.

Buổi tối quay về phòng, Văn Chiêu Lăng cầm một tờ giấy đưa cho nàng, “Ngọc Chi, nàng xem thử đi, Quý Lễ đã đậu tú tài rồi.”

Đột nhiên nhắc tới Quý Lễ khiến Ngọc Chi có hơi khó hiểu, nhận lấy tờ giấy, lúc này mới biết thì ra là danh sách đỗ tú tài trong cuộc thi Hương, hơn nữa Ngô Quý Lễ còn đứng đầu danh sách. Hiện giờ hắn cũng không phải một tú tài bình thường, mà đích thực chính là giải nguyên lang rồi.

Văn Chiêu Lăng ngồi xuống bàn, hớp một ngụm trà, “Nghe nói lần này văn chương của Quý Lễ nhận được rất nhiều lời tán thưởng, thậm chí có người nói đệ ấy có thể đủ năng lực giành được tam nguyên nữa.”

Ngọc Chi bước tới trước mặt chàng, ngồi xuống: “Chàng đang hâm mộ sao?”

Văn Chiêu Lăng bật cười, “Không phải, mỗi người mỗi chí hướng, nói gì tới khiến người hâm mộ hay không hâm mộ, chỉ là……” Chàng ngừng lại, đưa tay phủ lên bàn tay Ngọc Chi, “Ngọc Chi, đệ ấy khí thế ngút trời như vậy, có lẽ một phần là vì nàng.”

Sắc mặt Ngọc Chi cứng ngắc, “Sao có thể chứ?”

Văn Chiêu Lăng cười lắc đầu, “Cũng có thể là ta nghĩ nhiều, tóm lại ngày mai vẫn nên chuẩn bị chút lễ vật gửi tặng.”

Ngọc Chi im lặng gật đầu. Văn Chiêu Lăng thấy nàng tràn đầy tâm sự như vậy, đứng dậy bước tới sau lưng, ôm nàng vào lòng, “Sao thế, lời ta khiến nàng phải bận tâm à?”

Ngọc Chi vùi vào ngực chàng, “Bá Ngọc, chàng nói xem chúng ta gửi lễ vật gì cho huynh ấy thì được?”

Văn Chiêu Lăng ngẫm nghĩ, “Lúc trước Cố thúc thúc có đưa cho ta một nghiên mực tốt, ta vẫn chưa dùng, chi bằng tặng cho đệ ấy đi, cũng coi như kiếm tốt tặng anh hùng*.”

*Nguyên văn: đầu kỳ sở hảo, ý chỉ hợp với sở thích

Ngọc Chi khẽ “ừm” một tiếng.

Văn Chiêu Lăng thấy nàng vẫn như cũ có chút không vui, cúi đầu hôn lên khóe môi nàng, “Nàng sao thế?”

Ngọc Chi trở tay ôm lấy eo chàng, “Bá Ngọc, thật ra lời huynh ấy nói với thiếp hôm ấy là….” Nàng cắn môi, “Huynh ấy hỏi thiếp thời gian bốn năm thiếp và huynh ấy cùng nhau trải qua có thể sánh với mấy tháng thiếp ở cùng chàng không.”

Văn Chiêu Lăng nhíu mày, “Thế nàng nói sao?”

“Thiếp không nói gì cả, thiếp bỏ chạy quay về.”

Văn Chiêu Lăng sửng sốt một lúc, sau đó thì bật cười, “Ngọc Chi ơi là Ngọc Chi, nàng đúng thật là……..”Chàng vừa cười vừa lắc đầu.

Ngọc Chi rúc trong lòng chàng ủ ê một trận, Văn Chiêu Lăng đang định thân mật một chút với nàng thì nàng bỗng nhiên nhớ ra điều gì, “Ui chao” hô lên một tiếng: “Thiếp quên mất đã dặn Thước Nha Nhi nấu thuốc cho chàng, thiếp đi bảo nàng ấy bưng tới.”

Văn Chiêu Lăng thất vọng thở dài, “Gần đây sức khỏe ta rất tốt, sao phải uống thuốc gì cơ chứ?”

Ngọc Chi đứng dậy, đem chàng ấn ngồi xuống ghế, “Chàng đừng động, tóm lại là thuốc Cố thúc thúc cho người mang tới, chung quy sẽ có chỗ tốt cho sức khỏe của chàng, thiếp bưng tới cho chàng.”

Văn Chiêu Lăng giữ nàng lại, “Không cần đâu, ta thật sự không muốn uống thuốc, để ta thư thả một thời gian rồi lại uống nhé.”

Ngọc Chi vuốt ve tay chàng, trừng mắt, “Không được, nhất định phải uống!”

Văn Chiêu Lăng bất đắc dĩ lắc đầu, “Được rồi, uống thì uống.”

Lúc này Ngọc Chi mới hài lòng bước ra cửa bưng thuốc tới.

Đến khi thuốc đặt vào tay Văn Chiêu Lăng, chàng cụp mắt nhìn nhìn, như thể nghĩ tới việc gì, lại bưng lên ngửi thử, nháy mắt có chút dở khóc dở cười, “Cố thúc thúc cũng thật là……..” Chàng lắc đầu, “Thúc ấy đúng là suy nghĩ cho ta mà.”

Ngọc Chi mù mờ nhìn chàng, “Sao vậy? Thuốc này có vấn đề gì sao?”

Văn Chiêu Lăng chậm rãi hớp từng ngụm một, cười gian, “Không phải thuốc có vấn đề, ta sợ thuốc này uống nhiều rồi thì không phải nàng có vấn đề thì chính là ta có vấn đề.”

“Hả? Ý là sao?”

Văn Chiêu Lăng đặt chén thuốc xuống, cười nói: “Ý đại khái chính là, thuốc này có công dụng bổ thận tráng dương.”

“……………” Ngọc Chi tức giận nói: “Cố thúc thúc cũng là một người lớn mà không đứng đắn!”

“Cũng?” Văn Chiêu Lăng không hiểu, “Còn có ai không đứng đắn sao?”

Ngọc Chi nguýt chàng: “Chàng!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện