Tân Hôn - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 52


trước sau

Advertisement
Edit: Kane

Beta: Cyane

Bác gái kia nói xong thì hung hăng nắm lấy ống quần của Trần Y, bắt đầu khóc lóc vừa cầu xin vừa phóng đại. Gì mà Quan Thế Âm Bồ Tát hạ phàm, vừa nhìn đã biết cô là người tốt, mẹ con chúng tôi ở Hội Thành kiếm sống không dễ dàng. Thằng bé còn nhỏ, cho nó một cơ hội đi, cầu xin cô.

Bà ta vừa nói vừa nhìn Trần Y, ý đồ dùng nước mắt để cảm hóa Trần Y.

Như Mộng ở một bên thấy thế cũng thán phục, rốt cục cô ấy đã hiểu vì sao bác gái này lại năm lần bảy lượt lén lút trốn ở chỗ tối nhìn trộm Trần Y.

Xem ra ngoại trừ muốn cầu xin thương tình thì còn âm thầm quan sát Trần Y nữa.

Quả nhiên, bác gái này nói tiếp: “Cô là một người tốt như vậy, lại là luật sư, đã gặp rất nhiều người đau khổ như vậy, nhất định có thể thông cảm cho chúng tôi đúng không?”

Như Mộng thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Xem ra vẫn chưa quan sát hết được, bỏ qua chữ kế toán trước văn phòng công ty kế toán, trực tiếp xem phu nhân là luật sư. Người xung quanh cũng tụ tập ngày càng nhiều, bất kể là cửa hàng hay người qua đường xem kịch vui hay bàn luận đều có đủ. Trần Y thì bị nhìn và bị cầu xin cũng cảm thấy xấu hổ, bác gái kia còn dùng sức nắm chặt ống quần của cô.

Hôm nay cô có hơi hối hận vì đã mặc quần, cô lùi lại rồi nhìn Văn Trạch Tân. Văn Trạch Tân cũng nhìn ra bác gái này có tính toán mà đến đây, xem ra là cố ý cầu xin Trần Y ở trước mặt anh.

Anh đút hai tay vào túi quần, đối mặt với đôi mắt của vợ mình.

Cô hướng ánh mắt cầu cứu anh.

Đôi mắt đẹp như vậy, rõ ràng chỉ là một chút bối rối nhưng mang theo ánh nước trong suốt, đẹp đến mức động lòng người. Lúc này tâm trạng của Văn Trạch Tân ngược lại đã khá hơn, đầu ngón tay anh gãi lông mày.

Trần Y không ngờ mình nhìn anh lâu như vậy, vậy mà anh vẫn không tới giải vây. Hơn nữa chuyện nghiêm trọng như vậy, tại sao anh lại càng ngày càng thích thú vậy chứ.

Trần Y không nhịn được mà liên tục rụt chân mình lại: “Dì ơi, dì đừng như vậy. Dì cầu xin tôi cũng vô dụng, chuyện này không phải do tôi làm, dì phải tìm anh ấy.”

Sao mà cô không nghe ra tin tức từ trong miệng bác gái này được. Bác gái này tuy rằng nói năng lộn xộn, nhưng rất rõ ràng là để ý tới cô, nói không chừng bác gái này chờ đến hôm nay để diễn kịch ở trước mặt nhiều người như vậy.

Trần Y nghĩ tới đây, lại nói: “Dì cầu xin tôi cũng vô dụng thôi.”

“Cô không phải là vợ của cậu ta sao?” Tiếng khóc của bác gái dừng lại, đột nhiên hét lên.

Trần Y: “Vâng, nhưng cũng có người vợ không quản được chồng…”

“Quản được.” Giọng nói quen thuộc mà trầm thấp kia truyền tới, lời nói đến miệng của Trần Y dừng lại, cô không dám tin ngẩng đầu nhìn Văn Trạch Tân.

Có thể phá đám như vậy à?

Văn Trạch Tân giơ tay nới lỏng cổ áo, có hơi nóng, giọng điệu anh lạnh lùng, nói: “Dì cầu xin cô ấy, cầu xin đến khi tôi cảm thấy vui vẻ thì tôi có thể cân nhắc buông tha cho con trai dì ”

Trần Y khiếp sợ: “Văn Trạch Tân.”

Bác gái kia càng hăng hái hơn, dựa vào gần Trần Y hơn. Con trai nói không sai, người đàn ông này vì người phụ nữ kia mà trèo qua lan can, còn thiếu chút nữa trực tiếp xông qua mấy chiếc xe máy, dáng vẻ liều mạng kia khẳng định rất coi trọng người phụ nữ này. Đêm đó xuống lầu còn đưa theo người phụ nữ này, đó là do sợ cô ấy gặp chuyện không may.

Mà khi con trai bị đánh ngã xuống đất đã nhìn thấy người đàn ông này lại lập tức trở về nắm tay người phụ nữ này, cho nên người phụ nữ này nhất định không tầm thường.

Vậy nên cầu xin cô ấy là được rồi.

Trần Y sắp phát điên rồi, bác gái này khóc rất giống thật, đúng là không cần mặt mũi nữa. Điều khiến Trần Y xấu hổ nhất còn có những giọng nói bàn luận kia, gần như khiến cô một giây sau sẽ mềm lòng.

Nhưng xe máy đêm đó gây nên hoảng loạn khiến Trần Y đột nhiên tỉnh táo, cô cắn răng lạnh lùng nhìn người phụ nữ trên mặt đất: “Đầu năm, con trai dì lái xe máy đâm vào một đứa trẻ bốn tuổi khiến đứa trẻ bị gãy chân, chuyện này dì còn nhớ không?”

Bác gái đó ngừng lại.

Trần Y không đợi bà ấy mở miệng, cô nói tiếp: “Tôi sẽ không mềm lòng, đêm đó nếu không phải chồng tôi báo cảnh sát, chỉ sợ sẽ có nhiều người bị thương hơn nữa. Con trai dì ngăn cản tài xế nhà chúng tôi, chẳng lẽ không phải vì dụ chồng tôi xuống, sau đó đánh anh ấy hả?”

Đôi môi khô nứt của bác gái kia hơi mở ra.

Trần Y hung hăng nhấc chân lên.

Nhưng bác gái kia vẫn không chịu buông tay.

Chồng tôi.

Chồng tôi.

Nghe thấy chữ này hai lần, Văn Trạch Tân có chút sững sờ nhìn vợ mình. Một giây sau, anh vội thu lại sự sung sướng, lập tức giơ tay ra hiệu Như Mộng hỗ trợ.

Như Mộng và Đường Lập tiến lên, kéo bác gái đó ra khỏi ống quần của Trần Y.

Trần Y vội vàng lui về phía sau.

Văn Trạch Tân cũng đi tới, nắm lấy cổ tay cô, nói với Như Mộng: “Đưa dì ấy đến bệnh viện, để dì ấy và con trai gặp nhau.”

“Vâng.” Như mộng đáp.

Trần Y hất tay Văn Trạch Tân ra, sải bước lên lầu. Văn Trạch Tân đi theo, quay đầu lại dặn dò Đường Lập: “Thức ăn trong xe lấy xuống, đợi lát nữa đưa lên lầu.”

Đường Lập: “Vâng.”

Trần Y đã tới cửa, lấy chìa khóa ra muốn mở cửa.

Chìa khóa cắm vào lỗ, nhưng không lập tức mở ra, cô xoay người nhìn về phía Văn Trạch Tân.

Văn Trạch Tân tay đút trong túi quần, đứng ở bậc thang tiếp theo nhìn cô. Trần Y cắn răng: “Vừa rồi em cầu cứu nhiều lần như vậy, tại sao anh lại không phản ứng gì hết vậy?”

Văn Trạch Tân: “Anh muốn xem thử em có thành công hay không thôi.”

Nói đến đây, Trần Y càng tức giận: “Nếu em nhất thời mềm lòng, thật sự đồng ý thì chẳng lẽ anh thật sự sẽ buông tha cho dì ấy à?”

“Đúng vậy.”

Văn Trạch Tân đi lên bậc thang, dồn Trần Y đến cửa, rũ mắt nhìn cô: “Cầu xin em quả thật hữu dụng, anh không nghe theo ai, nhưng chỉ nghe lời em.”

Trần Y dựa lưng vào cửa, không nói tiếng nào.

Hồi lâu, cô nói: “Thần kinh.”

Dứt lời, Văn Trạch Tân liền cúi người chặn môi cô lại, hơn nữa lợi dụng chiều cao đi thêm hai bước về phía Trần Y. Trần Y bị ép phải ngửa đầu.

Không có khoảng trống giữa hai người, mà anh còn cúi đầu ghì chặt cô.

Đầu lưỡi Trần Y ê ẩm, cô lấy chìa khóa ra, không nhịn được mà cào vào cổ anh. Chìa khóa bén nhọn đâm vào da thịt anh, Văn Trạch Tân chỉ dừng lại một giây, dáng vẻ giống như không sợ chết, ngón tay nâng cằm cô lên, lại một lần nữa ghì chặt lấy cô. Cô đang bao lấy đầu lưỡi của anh.

Tay Trần Y đột nhiên có hơi run rẩy, sắp trượt xuống. Văn Trạch Tân cầm cổ tay cô, sau đó hướng xuống ấn vào ngực anh. Đôi môi mỏng của anh dời đi, dịch đến bên tai cô, vẫn thở dốc, thấp giọng nói: “Vợ à, muốn giết người thì phải tìm đúng chỗ.”

Ngực Trần Y phập phồng, tay run rẩy.

Văn Trạch Tân đặt tay lên trán cô, nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô. Vài giây sau, năm ngón tay Trần Y buông lỏng, Văn Trạch Tân nắm cổ tay cô, sau đó đưa đến bên môi, hôn một cái rồi nói: “Vào nhà thôi, nấu cơm cho em.”

*

Sau khi vào nhà.

Trần Y vào toilet rửa mặt, nước lạnh khiến cô tỉnh táo rất nhiều. Vừa rồi bị một câu nói của anh mê hoặc, sau đó khi anh hôn cô, cô nhớ tới tật xấu của người này, cô thật sự rất muốn dùng chìa khóa giải quyết anh.

Văn Trạch Tân phỏng chừng là đoán được, cho nên còn tìm trái tim cho cô. Đồ điên.

Rửa mặt xong đi ra.

Đường Lập vừa lúc xách đồ ăn lên, Văn Trạch Tân nhận lấy rồi đóng cửa lại. Anh liếc mắt nhìn Trần Y: “Buổi tối ăn bít tết nhé?”

Trần Y bật tivi lên, cũng liếc mắt nhìn anh: “Anh biết nấu không?”

“Em ngồi đó đi.”

Văn Trạch Tân nói xong rồi đi vào phòng bếp, một giây sau lại đi ra, cởi áo vest ném lên lưng ghế sô pha. Tiếp đó anh cởi đồng hồ và nhẫn cưới ra rồi đặt lên bàn trà.

Trần Y liếc mắt nhìn nhẫn cưới.

Anh xắn tay áo lên và đi vào nhà bếp một lần nữa. Trần Y gác chân, chống cằm xem tivi. Tivi trong căn nhà này cũng hơi cũ, nếu gặp phải hình ảnh màu đỏ thì sẽ biến thành màu đen, chỉ nhìn thấy bóng người lắc lư. Trần Y nhìn một hồi thì không thấy hứng thú nữa, cô cầm lấy quyển sách trên bàn trà tựa vào tay vịn sofa lật xem.

Tất cả đều là tài liệu để chuẩn bị cho kỳ thi vào năm tới.

Năm tới cô dự định thi bốn môn cùng một lúc.

Trong phòng bếp truyền đến một vài tiếng động, bóng người cao lớn của anh đi lại trong phòng bếp, thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn đồng hồ bấm giờ bày trên mặt bàn, cổ áo hơi mở.

Chỉ chốc lát sau, mùi thơm bay ra.

Trần Y hít mũi.

Người đàn ông này… Thật sự biết nấu cơm à?

Cô lấy điện thoại di động ra, vừa vặn nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Tuyền gửi tới.

Thẩm Tuyền: [Không sao chứ? Mình mới nghe nói ở Hội thành xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy.]

Trần Y: [Không sao đâu.]

Thẩm Tuyền: [Mình đột nhiên có hơi hối hận vì đã không khuyên cậu ở lại.]

Trần Y: [Chỗ này rất tốt, thật đấy.]

Trần Y: [Ừm, đúng rồi, đại thiếu có biết nấu cơm không?]

Thẩm Lội: [Nấu cơm? Chậc, nếu anh ấy biết nấu cơm thì mình còn thấy thương một chút.]

Trần Y: [… Ồ.]

Thẩm Tuyền: [Chẳng lẽ Văn Trạch Tân biết nấu cơm à?]

Trần Y: [… Hình như là vậy.]

Thẩm Tuyền: [Thật hả? Không phải ngay cả việc con trai mình biết nấu cơm mẹ cũng không biết à? Hôm qua cả nhà ăn tối, mẹ còn nói hai đứa con trai mình còn không phân biệt ngũ cốc được nữa.]

Thẩm Tuyền: [Văn Trạch Tân giấu kỹ thật đó nha.]

Hai người trò chuyện một lát, cửa bị gõ, Trần Y buông điện thoại di động và tài liệu xuống đứng dậy ra mở cửa. Ngoài cửa là Như Mộng, cô ấy cười tủm tỉm đưa cho Trần Y một chai rượu vang đỏ.

“Sếp bảo tôi mua, buổi tối hai người ăn một bữa thịnh soạn à?”

Trần Y nhận lấy, dừng một chút rồi hỏi: “Hai người ăn chưa?” 

“Không cần để ý chúng tôi, chúng tôi sẽ tự mình giải quyết.” Nói xong, Như Mộng rất thức thời xoay người xuống lầu, Trần Y đành phải đóng cửa lại.

Văn Trạch Tân đã bưng bít tết đi ra, tiện tay đặt ở trên bàn ăn.

Trần Y vội vàng liếc mắt nhìn.

Trong dĩa có trứng ốp-la, mì ý, bông cải xanh và một miếng ngô nhỏ. Bít tết vừa chín tới, rất tinh tế.

Văn Trạch Tân dùng nĩa xiên một miếng bông cải xanh, đặt ở bên môi cô: “Thử xem.”

Trần Y nhìn anh, há miệng ăn.

Văn Trạch Tân cầm lấy rượu vang đỏ trong tay cô, hỏi: “Nước sốt ớt đen hay cà chua?” 

Trần Y nuốt bông cải xanh, đáp: “Ớt đen đi.”

Bụp.

Rượu vang đỏ mở ra. Văn Trạch Tân cầm lấy hai cái ly trong suốt, rót mỗi người một ly, sau đó lập tức cầm cái bình nhỏ bên cạnh lên, rưới nước sốt ớt đen lên bít tết.

Sau khi chuẩn bị xong, anh kéo ghế ra bảo Trần Y ngồi xuống.

Trần Y mím môi rồi ngồi xuống, không thể không nói bít tết trước mắt trông rất ngon.

Văn Trạch Tân thì không vội vàng ngồi xuống, anh đi tới bên bàn trà, sau đó cầm lấy đồng hồ rồi đeo lên, lại đeo nhẫn cưới lên ngón áp út bên tay trái. Sau khi chuẩn bị xong thì anh buông tay áo xuống, đi tới bàn rồi kéo ghế ngồi xuống.

Trần Y cầm lấy dao và nĩa, ngón tay trắng nõn lại trống rỗng.

Văn Trạch Tân liếc mắt nhìn đầu ngón tay cô, lập tức dời tầm mắt, hỏi: “Có ngon không?”

Bít tết trong dĩa của Trần Y đã được cắt ra, cô ăn một miếng, nhìn về phía anh. Hương vị trong miệng rất ngon, cô cũng không hẹp hòi mà trả lời: “Ngon lắm.”

Khóe môi Văn Trạch Tân nhếch lên. Anh cầm lấy dao nĩa, cũng ăn một miếng.

Sau đó anh nâng chén rượu lên, hướng về phía Trần Y.

Trần Y cũng vội vàng nâng lên, cùng anh cụng ly.

Văn Trạch Tân nhìn cô, hỏi: “Em cảm thấy đồ ăn anh nấu ngon hơn hay là chú Lâm nấu ngon hơn?”

Trần Y đang chuẩn bị uống thì sửng sốt một chút, đôi mắt nhìn anh.

Văn Trạch Tân nhướng mày, chờ cô trả lời.

Trần Y: “Chú Lâm nấu đồ ăn Trung Quốc, anh nấu đồ Tây. Em thích đồ Ăn Trung Quốc, cho nên…”

“Biết rồi.” Văn Trạch Tân ngắt lời cô.

Trần Y: “…”

Vài giây sau, giọng điệu của Văn Trạch Tân lạnh nhạt: “Anh không biết nấu đồ ăn Trung Quốc.”

Trần Y à một tiếng, gật đầu: “Không sao.”

Văn Trạch Tân: “…”

Lúc này cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa, Trần Y buông nĩa xuống, đứng dậy đi mở cửa. Ngoài cửa là Như Mộng, cô ấy cười nói: “Vừa rồi Lâm Par của văn phòng công ty gọi điện thoại cho tôi nói có chuyển phát nhanh của cô, cho nên tôi đã thuận tiện đưa tới đây, chỉ là có hơi nhiều.”

Trần Y sửng sốt: “Tôi không mua gì cả.”

“Hình như là nhà họ Văn ở thủ đô bên kia gửi tới.”

Trần Y suy nghĩ một chút, đang muốn hỏi có phải Lâm Tiếu Nhi hay không thì giọng nói của Văn Trạch Tân ở phía sau vang lên: “Đưa vào đây.”

Như Mộng cười tủm tỉm nói: “Vâng.”

Lúc này Trần Y mới phát hiện Đường Lập ôm hai cái thùng, dưới chân Như Mộng cũng có một cái, xem ra là ôm mệt rồi nên để xuống nghỉ ngơi. Trần Y vội vàng lui về phía sau để Như Mộng và Đường Lập vào cửa.

Tổng cộng có ba thùng lớn.

Trần Y nhìn về phía Văn Trạch Tân: “Anh gửi à?”

Văn Trạch Tân buông ly rượu xuống, lau khóe môi: “Không phải.”

“Vậy thì là?”

Văn Trạch Tân: “Có thể là mẹ anh.”

Anh nói với Đường Lập: “Mở nó ra.”

Đường Lập lập tức khom lưng, cầm kéo rạch ra. Sau khi ba thùng lớn được mở ra, không gian yên tĩnh, nhất là Như Mộng và Trần Y đang ngơ ngác nhìn sầu riêng trong thùng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện