Tàn Bạo Vương Gia, Vương Phi Lại Chạy Rồi

Bản Vương Rồi Sẽ Phế Nàng Ta


trước sau

Advertisement
Ai nghĩ đến, một giây sau Đoạn Hành lại đẩy Cẩm Sắt đang leo lên ở trên người hắn, ngữ khí lạnh lùng: "Cẩm Sắt, nàng lại chống đối rồi"

Cẩm Sắt co rúm trở lại, trên mặt mang vẻ mảy may cười: "Vương gia thứ tội, Cẩm Sắt không dám nữa"

Đoạn hành đối với Cẩm Sắt vốn sợ hãi nhưng lại cố gắng trấn tĩnh lại dáng vẻ càng hài lòng, hắn lại ôm nàng ta vào trong ngực: "Cẩm Sắt đang sợ cái gì?"

Cẩm Sắt đương nhiên không dám nói là sợ hắn. Vương gia hỉ nộ vô thường này, phàm là nữ nhân chọc giận hắn, đều sẽ bị hủy đi dung mạo, ném tới quân doanh làm quân kỹ.

Nàng ta là nữ nhân thông minh, rất biết xem xét thời thế: "Có vương gia, Cẩm Sắt cái gì cũng không sợ."

Đoạn Hành cười nhẹ hai tiếng, ôm Cẩm Sắt một hồi lâu. Khóe mắt của hắn lại chú ý sang Cố Hiểu Hiểu, chỉ là nàng không biểu hiện gì trên mặt, phấn dày hơn nữa cũng không che được mặt mũi tiều tụy.

Hắn nhíu mày, chỗ sâu trong mắt cất giấu mấy phần đùa cợt.

Không bao lâu sau, xe ngựa đã đến tướng phủ.

Cố Hiểu Hiểu cơ hồ là đếm thời gian chờ đến lúc xuống xe.

Phụ mẫu nàng đang đợi trước cửa Tướng Phủ, nước mắt nàng liền tuôn rơi, nhào vào trong ngực Cố phu nhân, tựa như nhiều năm không gặp: "Mẫu thân......"

Cố phu nhân ôm lấy Cố Hiểu Hiểu, đương nhiên không thể hành lễ, bà có chút khó khăn nhìn qua Đoạn Hành, Đoạn Hành ngược lại không giống như muốn truy cứu, khoát khoát tay, người đang quỳ liền đứng dậy theo, hắn cũng tiến vào tướng phủ.

Cố phu nhân kéo Cố Hiểu Hiểu vào khuê phòng, Đoạn Hành thì đi theo Cố lão tướng quân vào thư phòng. Chỉ có Cấm Sắt không người chào hỏi, chỉ có thể theo một tiểu nha hoàn đi lung tung.

Tướng phủ là ngự tứ dinh thự, rường cột chạm trổ, giả sơn kỳ hoa, tinh xảo khắp nơi. Cẩm Sắt lòng tràn đầy đố kỵ, Cố Hiểu Hiểu thật là tốt số, chưa gả đã là tiểu thư tướng phủ, gả rồi thì làm Tần Vương chính phi, không có một ngày nào phải chịu khổ.

......

Mà Cố Hiểu Hiểu bên này.

Cố phu nhân là người thông minh, không cần Cố Hiểu Hiểu nhiều lời, đã thấy rõ tình cảnh của nàng, mới là lúc đầu chính phi lại mặt, nào có đạo lí mang cả tiểu thiếp?

Người sáng suốt xem xét đều biết là Vương gia ra oai phủ đầu, nhưng việc đã đến nước này, bà ngoại trừ căn dặn Cố Hiểu Hiểu làm vừa lòng Tần Vương, giữ gìn hạnh phúc của mình, giờ cái gì cũng không làm được, gia môn đã sớm không còn vinh quang như ngày xưa.

Cố Hiểu Hiểu mím chặt môi, ngược lại còn cười trấn an Cố phu nhân, Cố phu nhân vuốt tóc của nàng, lại một lần nữa căn dặn: "Hiểu Hiểu, nhất định phải giữ chặt vương gia, chỉ có hắn có thể bảo vệ con".

Cố Hiểu Hiểu từ trong phòng đi ra, tùy ý dạo bước, nỗi lòng hỗn loạn.

Giữ chặt đoạn hành sao, nhưng nàng hiện tại tới tư cách lại gần hắn cũng không có, giữ chặt như thế nào?

Bất tri bất giác đã đi đến thư phòng, đợi nàng ý thức được, trong phòng đã vang lên tiếng phụ thân nàng: "Vương gia, xin gài mau cứu Phán Phán đi, nó sắp bị hoàng hậu hành hạ đến chết rồi......"

A, năm đó nàng ta tham mộ hư vinh, bây giờ rơi xuống tình cảnh này, tất cả đều là nàng ta gieo gió gặt bão!

"Vương gia, ngài hiểu lầm Phán Phán! Nó không biết suy nghĩ nhiều chỉ muốn gả cho người, chỉ là hoàng mệnh khó trái, không dám không nghe. Phán Phán là vì cứu chúng ta, lo cho gia môn, đổi cả đời mình. Vương gia, cầu ngài, ngài mau cứu nó đi......"

Cố lão tướng quân nói đến phần sau, đã khóc không thành tiếng. Cố Hiểu Hiểu nắm chặt nắm tay, móng tay in sâu vào lòng bàn tay lại không hề hay biết.

Nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy phụ thân nàng ăn nói khép nép như thế, ngày xưa Đại Sở oai phong lẫm liệt đại tướng quân, giờ lại rơi xuống tình cảnh như vậy.

Lúc này, âm thanh lạnh lẽo đến cực điểm của Đoạn Hành truyền ra:

"Đủ rồi, là nàng chán ghét thấp hèn,từ hôn với bản vương để có vinh hoa phú quý, ngươi cũng thế, vì bảo đảm tiền đồ mà phản bội bản vương, đáng tiếc không được coi trọng, bây giờ nghĩ quay lại leo lên người bản vương sao, a, Cố thừa tướng, bản vương không thèm cỏ đầu tường, hiểu không?"

Còn Cố Hiểu Hiểu kia, ngươi cho rằng đưa nàng ta tới thì không sao sao? Đợi bản vương thành sự, bản vương lập tức phế đi nàng!"

Cố Hiểu Hiểu thân thể rét run, vốn dĩ trong lòng Đoạn Hành chí hướng chưa diệt, hắn hàng đêm sênh ca chỉ vì qua mặt Hoàng đế, ngược lại càng thêm cơ trí, chỉ là nàng không nghĩ tới, hắn là không dung được nàng nữa......

"Vương gia, đều là thần sai, Phán Phán vô tội, Hiểu Hiểu càng vô tội hơn, xin ngài giơ cao đánh khẽ, chớ có tổn thương tỷ muội nó....."

"A, bản vương càng muốn tra tấn tỷ muội các nàng, giày vò từ từ rồi giết chết!" Đoạn hành thanh âm vẫn lãnh khốc tuyệt tình như cũ.

Cố Hiểu Hiểu hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên, nàng không muốn nghe tiếp, nhẹ nhàng đi ra, ngồi ở trong hậu hoa viên.

Hiểu Hiểu...... giọng nam ôn nhu lại cẩn thận lọt vào tai, tựa như sợ hù đến nàng.

Cố Hiểu Hiểu đột nhiên ngẩng đầu, thấy rõ nam tử tuấn lãng xuất trần trước mắt, sắc mặt hơi đổi: "Biểu ca? làm sao...... Ta, ta đi trước......"

Nàng đứng dậy muốn đi, Thẩm Hoài An lại bắt được cánh tay của nàng: "Muội khóc? Hiểu Hiểu, có phải là hắn đối xử với muội không tốt?"

Cố Hiểu Hiểu tránh thoát khỏi hắn:"Biểu ca, ta đã sớm muốn nói với ngươi, ngươi tội gì phải khổ như thế? Với lại, ta hiện tại là Tần Vương phi, chúng ta vẫn là không nên tùy ý gặp mặt sẽ tốt hơn."

"Hiểu Hiểu, ta lập tức sẽ đi, ta chỉ là muốn...... cùng muội nói lời từ biệt".

Thẩm Hoài An chủ động lui lại một bước kéo dài khoảng cách, căn dặn nàng chăm sóc thật tốt cho mình, sau đó liền đem một mảnh ngọc bội giao đặt trong tay nàng.

"Chớ vội cự tuyệt, nói không chừng muội cần dùng đến nó. Về sau nếu như gặp việc khó gì, mang theo ngọc bội tới Vạn Thông Tiền Trang, sẽ có người tới giúp muội......"

Nói xong, hắn liền quay người rời đi.

Cố Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm ngọc bội sững sờ, thần sắc hờ hững, nhìn không ra tâm tình gì.

"Tiểu thư, sao lại ở chỗ này, nô tỳ tìm người rất lâu". Bão Càm vội chạy tới, nhìn không chút vui vẻ.

Cố Hiểu Hiểu hướng mắt nhìn lại: "Sao thế?"

Bão Càm quệt môi, mày nhíu lại làm một đường: "Vương gia đi rồi!"

"Đi rồi?"

"Đúng vậy, có người nhìn thấy hắn xanh mặt xuất phủ, mang theo Cấm Sắt rời đi, cũng không đợi tiểu thư".

Cố Hiểu Hiểu đứng người lên, thanh thản sửa lại váy sam: "Không sao. Đi thôi, chúng ta đi dùng cơm trưa, mẫu thân phân phó người làm một bàn đồ ăn ngon, chớ phụ tâm ý của người".

Đoạn Hành không đáng tin cậy, nàng cũng không thể từ bỏ thân phận Tần Vương phi, muốn cùng hắn ở chung, phải học được cách không quan tâm hơn thua, lạnh nhạt với mọi sự.

Khả năng thích ứng cuả Cố Hiểu Hiểu từ trước đến nay đều rất mạnh, dù là nàng dùng xong bữa trưa, trở về Tần Vương phủ lại bị ngăn ở bên ngoài, cũng không nhao nhao làm loạn.

"Vương gia có lệnh, Vương phi hồi phủ không được cho vào, kẻ nào vi phạm, nghiêm trị không tha!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện