[Tam Tiếu] Đá Mọc Mầm

7: Học Tỷem Rất Ghét Chị


trước sau

Advertisement


Bên ngoài ký túc xá bỗng nhiên xảy ra một hiện tượng lạ, một vài bông tuyết bám vào hiên cửa sổ.

Mùa đông năm nay có vẻ đến sớm hơn mọi năm, Phùng Tân Đoá chỉ vừa mở một cánh cửa, gió lạnh từ bên ngoài đã khiến ba người còn lại trong phòng đều phải đem chăn chùm kín cả người.

" Đoá tỷ lạnh chết rồi, mau đóng cửa lại đi " Tôn Nhuế lúc ngủ cũng không thích mặc áo dài tay, ngọn gió vừa rồi mang theo hơi lạnh đem lông tơ đều dựng đứng.

" Trời lạnh như vậy em thức sớm quá làm gì? " Không chỉ Tôn Nhuế cảm thấy nhất thời bị lạnh sắp chết mất, ngay cả Lục Đình bình thường luôn là người thể lực tốt nhất phòng, xém một chút còn trụ không nổi.

" Cứ nằm chùm chăn như vậy cũng không phải là cách đâu, bốn người chúng ta ra ngoài chạy bộ làm ấm cơ thể còn hơn " Tuy rằng bên ngoài thời tiết rất lạnh, nhưng Phùng Tân Đoá cảm thấy việc vận động giúp tiết mồ hôi sẽ giống như làm nóng cơ thể, còn hơn bây giờ chẳng khác nào những con rùa gục cổ.

Mặc kệ Phùng Tân Đoá sáng sớm thần kinh không bình thường, ai nấy đều không mấy quan tâm lời đề nghị đó của cô ấy.

Chỉ có người ở giường đối diện Tôn Nhuế, nhất thời đem tấm chăn của mình trút xuống, quyết định cùng Phùng Tân Đoá ra ngoài chạy bộ.

" Học tỷ, chị đừng có nghe chị ấy xúi dại mà.

Ra ngoài bây giờ sẽ biến thành que kem mất, tuyết rơi mỗi lúc một dày "
Sở dĩ hôm nay có thể ngủ nướng đến giờ này, chính vì tiết học ngoài trời bị hủy bỏ bởi vì tuyết năm nay rơi sớm hơn dự định.

Ngay cả thể dục lão sư còn không muốn để sinh viên tập luyện ở thời tiết này, lý nào hai chị ấy lại đột nhiên muốn ra ngoài chạy bộ.

" Chị không quen nằm một chỗ lâu như vậy, chỉ đi đến phòng tập chạy bộ trên máy thôi " Đương nhiên Khổng Tiếu Ngâm cũng không có một cơ thể thép để chạy ngoài trời vào lúc này, bất quá cùng Phùng Tân Đoá đến phòng tập cách ký túc xá một đoạn vẫn là việc có thể làm.

Tối hôm qua Tôn Nhuế thức cả một đêm xem phim, hiện tại mắt cũng không trụ nổi bao nhiêu phút nữa.

Nói được vài câu liền ngủ thiếp đi, ngay cả Khổng Tiếu Ngâm chính thức rời khỏi vào lúc nào cũng không biết nữa.

Phòng tập của trường cách ký túc xá tầm 500m, cũng không tính là quá xa.

Nhưng hiện tại với loại thời tiết này, việc dùng chính đôi chân của mình di chuyển đến đó cũng là một loại mệt mỏi.

Chiếc ô che trên đỉnh đầu càng lúc càng nặng trĩu, xem ra tuyết đã bắt đầu rơi càng lúc càng nhiều hơn.

" Tiểu Khổng, mình nghĩ mình có chuyện cần nói với cậu " Đối với loại chuyện này thật ra Phùng Tân Đoá luôn cảm thấy rất không đúng, nhưng tính đến chuyện lâu dài về sau này không muốn giấu nữa.


" Nét mặt của cậu có chút nghiêm túc rồi Đoá Đoá " Trước giờ tính tình của Phùng Tân Đoá luôn đặc biệt thích trêu đùa người khác, vì thế bộ dạng nghiêm túc lúc này làm cho nàng có một chút không biết có nên tin tưởng hay không?
Chính là hôm trước Phùng Tân Đoá trong lúc làm bài tập, laptop lại nhiễm virut không thể khởi động được.

Thời hạn nộp bài chỉ còn tính bằng vài chục phút, lúc đó Lục Đình và Khổng Tiếu Ngâm đều không có trong phòng, laptop của họ cũng đem đi mất, chỉ còn duy nhất một mình Tôn Nhuế.

Tiểu Tôn Nhuế đích thị đem máy cho Phùng Tân Đoá mượn tạm, trong lúc vô tình click nhầm vào một thư mục, thật sự khiến cho Phùng Tân Đoá thất kinh hồn vía.

Bên trong đều là ảnh của Khổng Tiếu Ngâm, từ hai năm trước cho đến hiện tại.

Số lượng nhiều đến không xuể, hoàn toàn bất thường.

" Tôn Nhuế rất thích nhiếp ảnh, có thể em ấy chỉ xem mình như một mẫu ảnh bất đắc dĩ thôi " Chính vì có một lần nhìn thấy Tôn Nhuế chụp khắp nơi, Khổng Tiếu Ngâm hỏi ra mới biết nếu như không học ngành Y, cô sẽ trở thành một nhiếp ảnh gia.

" Nếu nó xem cậu là mẫu ảnh, nó phải nói với cậu.

Cũng đồng thời chọn phong cảnh, chọn thời điểm để chụp.

Đằng này rõ ràng nó chụp cậu đều là góc máy lén lút, từ lúc học ngoại khoá cho đến trực bệnh viện " Dù sao mà nói có thân thiết cách mấy cũng không thể như vậy, chẳng khác nào xâm phạm sự riêng tư của người khác.

" Còn nữa, hôm qua mình nhìn thấy nó xem phim tâm lý tội phạm đến sáng, thật đáng sợ " Phùng Tân Đoá cho rằng tâm lý của Tôn Nhuế có vấn đề, trước sau vẫn nên đặc biệt đề phòng, nhất là người liên tục bị lọt vào trong khung hình.

Mãi mê nói chuyện cũng đi đến phòng tập, trong suốt quá trình chạy bộ trên máy, đầu óc của nàng đều không ngừng suy nghĩ đến lời nói của Phùng Tân Đoá.

Nhớ lại lần đó Tôn Nhuế lén lút quay phim ở nhà xác, nhưng bình thường luôn ra vẻ rất sợ ma.

Rốt cuộc em ấy chỉ muốn đùa cợt nàng hay thật chất bị tâm thần phân liệt?
" Tiểu Khổng, Tiểu Khổng " Phùng Tân Đoá nhìn thấy Khổng Tiếu Ngâm hồn phách vô định, liền hết mực gọi lớn tiếng.

Chính bởi vì gọi quá lớn tiếng lại biến thành phản tác dụng, khiến Khổng Tiếu Ngâm vô thức nhấn vào nút tăng tốc.

Trong nhất thời thích nghi không kịp, không bao lâu chợt chân té ngã, một bên đầu gối đập mạnh vào chân máy tạo thành một vùng tím đen.

- ---------
Thật sự không nghĩ đến chỉ vừa để học tỷ rời khỏi tầm mắt một buổi, lúc quay trở về đã mình đầy thương tích.


Tiểu Nhuế nếu như không sợ Lục Đình đánh chết mình, nhất định không dễ dàng bỏ qua cho Đoá Tỷ.

" Bất cẩn quá đi, ngồi yên đó đợi em một chút "
Còn nhớ hôm đó soạn đồ lên trường, Lục Trác Kỳ đem vali lớn vali nhỏ cho Tôn Nhuế.

Bên trong chứa rất nhiều thứ linh tinh, hiện tại lại cảm thấy nó vô cùng hữu dụng, chính xác là chai rượu xoa bóp gia truyền đang cầm trên tay.

" Để chị tự làm là được rồi " Trước đây nàng đối với Tôn Nhuế đều có thể vô cùng tự nhiên, nhưng nghe Phùng Tân Đoá nói trong lap của Tôn Nhuế đều là hình của nàng, không tránh khỏi việc nhất thời có chút bất an.

" Chị xoa như vậy không được, học tỷ ngoan một chút " Nhìn bộ dạng của nàng xem, thoa rượu thuốc cũng phải kết hợp với xoa bóp mới mau tan máu bầm, đằng này lại chỉ thoa vào như thoa dầu bình thường làm sao được.

Một bên chân của Khổng Tiếu Ngâm rất nhanh được đặt lên gối tiểu học muội, bộ dạng xoa bóp đó vô cùng nghiêm túc khiến Khổng Tiếu Ngâm có chút tức cười.

Có vẻ như nàng và Phùng Tân Đoá suy nghĩ quá nhiều rồi, Tôn Nhuế như thế nào lại giống những bệnh nhân có triệu chứng tâm lý biến thái chứ.

Trước đây Tôn Nhuế cũng có nói qua bản thân luôn xem nàng là thần tượng, chính vì nàng nên mới quyết định thi vào ngành y.

Có một số người khi đặc biệt yêu thích một hình mẫu nào đó, cũng sẽ lưu không ít hình về họ.

Xem ra đợi một lúc nào thích hợp, Khổng Tiếu Ngâm sẽ nghiêm túc hỏi Tôn Nhuế về vấn đề này.

" Học tỷ, tay của chị? "
Thoa xong rượu thuốc nơi đầu gối, Tôn Nhuế cẩn thận đem hai bên cánh tay Khổng Tiếu Ngâm xem thử có còn chỗ nào nữa hay không? Có điều hai bên cánh tay không có vết thương do té ngã tạo thành, nhưng hai lòng bàn tay của Khổng Tiếu Ngâm lại có một chút khô ráp ửng đỏ, trái ngược hoàn toàn với sự mềm mại hồng hào như thường lệ.

" Cơ địa không thích hợp với mùa đông, chỉ cần thời tiết trở lạnh tay của chị sẽ bị như vậy " Chẳng những da ở lòng bàn tay, vài hôm nữa ngay cả môi của nàng có khi cũng sẽ bong tróc một chút.

" Học tỷ, chị dùng cái này đi " Cũng là trong vali đồ linh tinh, Tôn Nhuế tìm ra được tube kem dưỡng ẩm liền đem nó đưa cho Khổng Tiếu Ngâm, bình thường những thứ này đều không phải những món đồ Tôn Nhuế hay dùng.
" Em cho chị mấy thứ đắt tiền này, lỡ như sau này chị học hư không thể sử dụng được tube rẻ tiền, lại không mua nổi nó phải làm sao? " Khổng Tiếu Ngâm tuy không biết giá của sản phẩm mình cầm trên tay, nhưng trước giờ Phùng Tân Đoá luôn nói Tôn Nhuế sử dụng đều là những sản phẩm có tiếng trên thị trường, hàng nhập khẩu.

" Vậy sau này nói ba mẹ chị gả chị cho em đi, cái gì cũng không cần mua nữa " Xuất phát bên trong lời nói đều là mưu mô đen tối, nhưng Tôn Nhuế biết một khi Khổng Tiếu Ngâm nghe qua cái gì cũng không nghĩ đến.

Đời này nếu như đối với Tôn Nhuế có đề phòng, Khổng Tiếu Ngâm chỉ bởi vì nghe theo sự dẫn dắt của Phùng Tân Đoá nói tiểu học muội có bệnh.


Nàng một khắc cũng không nghĩ đến việc Tôn Nhuế đối với mình tồn tại loại tình cảm đó, dù sao đứa nhỏ này vẫn còn khái niệm kỳ thị người đồng tính.

" Chị sợ gả cho em, em cũng không dám lấy " Tay của nàng quả thật bắt đầu nứt nẻ rồi, hiện tại tube kem dưỡng ẩm cũng đã hết, chỉ có thể mượn một ít từ tube Tôn Nhuế đưa đến.

" Dám gả dám lấy, không gả cũng lấy "
" Gả cái đầu em, ba mẹ Khổng nếu muốn gả Tiểu Khổng, em ở Thạch Gia Trang xếp hàng đến cuối ngõ cũng không được ngó tới " Lục Đình nghe không lọt tay chất giọng tuyên ngôn hùng hồn vừa rồi, có ý muốn dập tắt niềm hy vọng của tiểu học muội chưa bước ra đời trải nghiệm.

Người ta cũng biết việc này không thể nói có thể trải qua dễ dàng, ngay cả việc có thể công khai nói yêu thích học tỷ cũng là một việc vô cùng khó, nói chi đến có thể nhận được sự gả con danh chính ngôn thuận từ phía Khổng Gia.

Có điều vạn sự khởi đầu nan, làm được hay không cũng không thể bị giết từ trong trứng vì câu nói của Lục Đình.

- ----------
Có đôi khi chất lượng của hàng nhập khẩu giải thích rất rõ giá tiền của nó, kể từ ngày sử dụng tube thuốc của tiểu học muội, Khổng Tiếu Ngâm hai lòng bàn tay đã không còn cảm giác khô ráp như trước đây nữa.

Có điều hôm nay Tôn Nhuế lại đem đến cho nàng một đôi găng tay, nói rằng nên bao vào bảo vệ một chút gió tuyết bên ngoài lại gây tổn hại.

Buổi chiều Khổng Tiếu Ngâm có một tiết học ở trường, Tôn Nhuế lại không muốn ở trong phòng một mình buồn chán chết được.

Mặc kệ bên ngoài thời tiết lạnh cách mấy cũng đi đến căn tin trường, chờ đến lúc học tỷ đến giờ giải lao liền có thể gặp được chị ấy.

Có điều lại quên mất chân của nàng hiện tại vẫn không ổn, vì thế đến giờ giải lao cũng không xuống căn tin như thường lệ.

Một nhóm học tỷ bước xuống, Tôn Nhuế nhìn thấy họ liền từ trong đó tìm Khổng Tiếu Ngâm, nhưng ai cũng đông đủ chỉ thiếu duy nhất một mình nàng.

" Cậu xem đôi găng tay này có đẹp không? " Đặng Thiếu Linh từ trong balo lấy một đôi găng tay, đối với loại găng tay phiên bản giới hạn này đặc biệt cảm thấy nên có chút phô trương.

" Loại này hôm trước tớ có nhìn thấy, nhưng là mua không được "
" Đâu phải mình mua, là Tiểu Khổng nhìn thấy mình thích nên mới đem tặng mình đó chứ "
Tôn Nhuế thật sự nghe không nổi nữa, những học tỷ này chính là nhóm bạn khá thân của Khổng Tiếu Ngâm ngoại trừ hai người ở ký túc xá.

Đặng Tiểu Linh cùng với Vương Thiên Hựu đều là những đồng học thân thiết nhất, chị ấy mấy lần trước cũng đưa Tôn Nhuế giới thiệu qua họ.

Đặng Tiểu Linh còn nói học tỷ thường hay tặng quà cho mình, lúc là kẹp tóc, lúc khác lại khăn choàng tự đan.

Dù sao bọn họ chính là từ cấp hai học chung lên đến đại học, đến Bắc Kinh chỉ có thể dựa vào nhau giúp đỡ qua lại như đồng hương.

Nhưng lần này đôi găng tay rõ ràng là của mình tặng cho chị ấy, chị ấy lại đem tặng cho người khác.

" Ủa Tôn Nhuế, qua đây ngồi chung với mấy chị đi " Đặng Thiếu Linh nhìn thấy Tôn Nhuế đi đến, nhiệt tình kéo một chiếc ghế đặt cạnh mình.


" Găng tay này của chị đẹp quá, em muốn chia lại có được không? " Rõ ràng màu sắc và thương hiệu điều là cái cô tặng Khổng Tiếu Ngâm, cửa hàng cô đặt mua loại này chuyển về Bắc Kinh cũng chỉ còn một đôi.

" Cái này là của Tiểu Khổng tặng cho chị, quà của người khác tặng mình đâu thể tùy tiện vậy được "
Câu nói này càng khiến cho Tôn Nhuế bốc hoả, muốn đi tìm Khổng Tiếu Ngâm ngay lập tức.

Ngay cả Đặng Thiếu Linh cũng biết quà của người khác không thể tùy tiện như vậy, nhưng Khổng Tiếu Ngâm lại không xem mình ra gì đi tặng lại cho người khác.

" Nè Tôn Nhuế, Tôn Nhuế "
Không hiểu sao đứa nhỏ đó lại đột nhiên bốc hoả thế nhỉ? Cũng đúng lúc này bạn trai của Đặng Thiếu Linh nhắn một tin cho cô ấy, hỏi rằng có nhận được món quà anh gởi hay không? Đương nhiên Thiếu Linh cũng quên mất vụ việc của Tôn Nhuế vừa rồi, nhắn lại cho anh ấy: Tiểu Khổng, người ta nhận được rồi, thật đẹp.

Tôn Nhuế đi được một lúc lại quay lại căn tin, vừa rồi quên hỏi hôm nay bọn họ học ở phòng mấy.

Sau khi xác định được địa điểm liền một mực đi tìm Khổng Tiếu Ngâm, vốn dĩ đã rất cố gắng bình ổn tâm trạng, nhưng lại một màn nhìn thấy chị ấy đang cùng Vương Thiên Hựu vui vẻ trò chuyện.

" Học tỷ, em có chuyện muốn nói với chị " Thật chướng mắt, lúc tặng quà cho nữ nhân, lúc lại cùng nam nhân vui vẻ như vậy, còn em chị bỏ đi đâu mới được đây?
"Tôn Nhuế, vào bên trong nói chuyện đi, bên ngoài đều là gió tuyết " Vương Thiên Hựu tốt bụng hướng về Tôn Nhuế đề nghị, nhưng không bao lâu đã nhận được ánh mắt không hề thiện cảm đến từ vị trí đó.

" Em chỉ muốn nói chuyện với học tỷ "
Nhìn thấy tiểu học muội có chuyện muốn nói riêng với mình, Khổng Tiếu Ngâm tuy rằng có chút không hài lòng với thái độ vừa rồi, nhưng vẫn thuận theo bước ra bên ngoài.

Ngay sau khi đến bên cạnh Tôn Nhuế, liền trực tiếp đem sự bất mãn vừa rồi ra giáo huấn.

" Dù sao Thiên Hựu cũng là học trưởng, thái độ vừa rồi của em quả thật rất tệ " Bình thường Tôn Nhuế có vẻ như luôn không thích cùng một chỗ với Thiên Hựu, lúc đầu Khổng Tiếu Ngâm còn cho rằng bất quá chỉ là sự ngại ngùng của thiếu nữ.

Nhưng dần dần nhận ra đối với cậu ấy, Tôn Nhuế đích thị bài xích chứ không hẳn như lúc đầu vẫn nghĩ.

" Em không thích anh ta nhiều chuyện như vậy, em chỉ muốn chị " Tâm trạng hiện tại rất tệ rồi, không đủ bình tĩnh phân biệt cần đối nhân xử thế ra sao?
" Em không thể nói một câu không thích liền tỏ rõ thái độ..." Bình thường Tôn Nhuế rất nghe lời nàng, nhưng hôm nay ngay khi Khổng Tiếu Ngâm còn chưa nói xong, đã lập tức phản biện.

" Em chính là như vậy, không thích liền nói không thích.

Nhưng học tỷ chị thì khác, ngoài mặt nói rất thích món quà em tặng chị, nhưng quay đi lại đem tặng nó cho người ta "
Nói được giữa chừng, lại nhìn thấy lão sư từ hành lang phía cầu thang đi đến.

Tôn Nhuế biết bộ dạng của mình lúc này thật khó coi, mặc nhiên nói xong liền ủy khuất rời khỏi, cái gì cũng không muốn nghe nữa.

" Em ghét chị lắm, học tỷ "
——
TBC.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện