Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

Làm ra chuyện xấu


trước sau

Trên đường lái xe đi làm, Tần Liệt Dương mở luôn các tin nhắn còn lại của Lê Dạ lên nghe luôn. Người này kể mọi thứ từ ăn cơm cho đến hôm nay ở bệnh viện làm gì, mấy cái cuối cùng còn lẫn vào giọng nói của Trác Á Minh, y vào phòng kiểm tra, nói Lê Dạ đã nói nhiều lắm rồi, nên nghỉ ngơi. Lê Dạ nói muốn nhắn thêm một tin cuối cùng.

Sau đó nghe Trác Á Minh nói: “Tay của anh không nên nâng trong thời gian dài như vậy, chỉ một tin thôi, không được thêm nữa.”

Lê Dạ chính là như vậy, cho dù có bị đuối lý đi nữa thì thái độ vẫn rất tốt. Tần Liệt Dương nghe anh bảo đảm, xong nghe anh nói: “À đúng rồi, anh quên mất việc chính, anh muốn xin lỗi cậu. Bác sĩ Trác đã nói với anh nhiều lần, khuyên anh không nên đề cập việc này với cậu, y nói cậu nghe xong nhất định sẽ tức giận. Nhưng anh vẫn thấy mình nên nói ra. Trước kia anh không biết, hôm nay đã biết, sao có thể giả bộ như mình không biết? Xin lỗi cậu, nếu Lê Diệu không nói ra, anh không phát hiện thì ra cậu chịu nhiều oan ức như vậy, khiến cậu chịu khổ rồi.”

Không hiểu tại sao, Tần Liệt Dương thấy tim mình như thắt lại. Nhưng rất nhanh hắn lại cực đoan nghĩ, xin lỗi làm con khỉ gì! Cũng đem hắn bán! Nói nghe hay như vậy, chẳng qua chỉ vì bây giờ hắn đã là kim chủ mà thôi. Nghĩ như vậy khiến hắn thấy rất buồn bực, tắt WeChat luôn.

Cũng may hắn là người có vẻ ngoài nặng lệ khí, cho dù bình thường không tức giận nhìn cũng đã rất hung hãn. Cho nên hôm nay rõ ràng đã ngủ đủ, khi vào công ty hắn vẫn luôn có vẻ không vui, người khác đều nghĩ đây là trạng thái bình thường của hắn, chỉ có người thân thiết như Ninh Trạch Huy mới nhìn được sự khác biệt, tên này đang không vui.

Ninh Trạch Huy cảm thấy gần đây cuộc sống của mình thật khó khăn, không chỉ phải giải quyết việc lớn việc nhỏ trong công ty, còn phải trông coi vấn đề tâm tình của boss, nhất định phải đề nghị tăng lương thôi. Chẳng qua hôm qua xảy ra nhiều chuyện, gã chỉ là nghĩ chơi thôi. Vẫn như cũ đi theo Tần Liệt Dương báo cáo công việc hằng ngày, nhưng khúc cuối hai người lại nói cùng lúc.

Tần Liệt Dương: “Trạch Huy, nói với phòng kỹ thuật, lắp đặt một cái thang máy riêng biệt cho tầng mười hai, tìm một người chuyên trông coi, ngoại trừ người của tầng mười hai, không ai được đi thang máy đó.”

Ninh Trạch Huy: “Mới nãy Vương Ninh bên phòng nhân sự tới báo, nói sáng sớm bà chủ gọi cho ông ta, muốn an bài một người vào bộ phận thiết kế, là Đường Đỉnh Hân.”

Vương Ninh phòng nhân sự là người của Tần Liệt Dương, có chuyện gì cũng sẽ báo cho hắn đầu tiên. Nhưng chuyện này thật quá con mẹ nó phá hoại, phòng thiết kế là nơi có thể tùy tiện xếp người vào sao? Tần Liệt Dương nhịn không được chửi một câu, mấy năm nay tính tình của hắn ngày một tốt hơn, nếu đổi lại là lúc hắn vừa mới về nhà, khẳng định phải đập bàn.

Khi đó Phương Mai luôn đối xử bất công, luôn nhắm vào hắn, lúc hắn mới về, Tần Chấn thì xa lạ, hơn nữa, hai năm đó Tần Phù ở nhà là con trai độc nhất, được cưng chiều vô bờ bến, ngay cả Tần Chấn là người nghiêm túc, cậu vẫn có thể tự nhiên ôm tay Tần Chấn lăn qua lăn lại.

Nhìn thấy hết những cái này khiến Tần Liệt Dương suy nghĩ rất nhiều, mẹ đã không còn là mẹ của năm xưa, ai biết được ba hắn có còn là ba của lúc trước không?

Hắn không thể nói, cho dù không thích thì ngoài mặt cũng không để lộ, chỉ có thể nhịn. Thế nhưng bản tính hắn lại không chịu được, hận đến cắn răng chảy máu, mỗi buổi tối đều đến phòng tập thể dục luyện tập mấy tiếng, nói là rèn luyện thân thể, trên thực tế là để phát hỏa mà thôi, Tần Phù khi đó vẫn còn ngây thơ nói: “Không phải anh muốn làm quyền thủ chuyên nghiệp chứ.”

Ninh Trạch Huy hỏi: “Hôm đó cậu rời tiệc sớm, không lẽ bọn họ đã tự quyết định với nhau?”

“Sẽ không, ba tôi sẽ không đồng ý. Đó chắc chắn là ý của mẹ, hôm qua tôi không để cho Tần Phù cáo trạng, bà ta thấy tức trong lòng thôi!” Tần Liệt Dương đối với chuyện này trong lòng rõ ràng, muốn làm con trưởng thừa kế gia nghiệp, ít nhất hiện tại chính là ý này, ba hắn sẽ không mặc kệ tình cảm của hắn mà quyết định hôn sự này.

Chỉ là Đường Đỉnh Hân có chút kì lạ, trông bộ dạng cô ta không phải là người biết kiếm chế, chưa kể ngày đó còn tức giận như vậy, sao bây giờ lại đồng ý nghe theo sắp xếp của Phương Mai vào làm ở Tần thị?! Hắn nhân tiện đề cập với Ninh Trạch Huy: “Đi điều tra động tĩnh gần đây của nhà họ Đường đi.”

Hai bên ngấm ngầm đấu đá đã một năm, những chuyện thế này to nhỏ nhiều không nhớ nổi, đã sớm thấy biến không sờn. Ninh Trạch Huy rất hiểu: “Được. Đường Đỉnh Hân nhiều lắm cũng chỉ là thực tập sinh, anh yên tâm. Vương Ninh sẽ biết sắp xếp cô ta đến vị trí thích hợp.”

Sau đó Ninh Trạch Huy bắt đầu đổi sang nói chuyện riêng: “Đúng rồi, bác sĩ tâm lý tôi đã hỏi xong, mai hoặc mốt khi nào anh có thời gian rãnh, tôi giúp anh xếp lịch?”

Nhắc tới chuyện này khiến Tần Liệt Dương nhớ đến giấc ngủ trọn đêm hiếm hoi tối qua, cảm thấy không cần đặc biệt điều trị nữa, hơn nữa, trước đây hắn cũng đã thử đi gặp bác sĩ tâm lý mấy lần, lần nào cũng muốn hắn phải kể lại quá khứ tồi tệ trước kia một lần, nếu như nói hôm qua hắn cảm thấy quá bế tắc nên muốn đi thử, thì giờ cảm thấy không cần nữa.

Hắn phất phất tay nói: “Tạm thời không cần.”

Ninh Trạch Huy nhìn tới nhìn lui mặt hắn nửa ngày, xong nói: “Hôm nay nhìn anh rất có tinh thần, ăn tiên đan hả?” Tần Liệt Dương liếc gã, “Đi làm đi!”

Nhưng mà những chuyện cẩu huyết thường khó dự đoán trước. Bình thường Tần thị đúng chín giờ bắt đầu làm việc, đồng hồ vừa điểm tám giờ năm mươi phút, khoảng thời gian này là lúc náo nhiệt nhất ở Tần thị. Ai ngờ hôm nay còn đặc biệt náo nhiệt hơn thường ngày, lúc tám giờ bốn mươi lăm phút, một chiếc Mercedes-Benz dừng ngay cửa lớn của Tần thị. Ai chẳng biết, xe của nhân viên phải chạy thẳng vào bãi đỗ xe ở tầng hầm, còn cửa chính chỉ dành cho ông chủ hoặc tiếp đón khách cao cấp.

Không ít người dừng lại, len lén nhìn xem là ai?

Không ngờ, người đầu tiên bước xuống là tài xế của Phương Mai, sau đó chạy đi mở cửa xe, ai cũng tưởng là vợ Chủ tịch. Nghe nói tầng mười hai được cấp riêng để Tần Phù mở công ty, hẳn là tới thị sát.

Nhưng chưa chờ bọn họ bỏ đi, một cô gái trẻ từ trên xe bước xuống, nhìn khoảng hai ba hai bốn tuổi, vẻ ngoài ngọt ngào, mặc một bộ đầm ren bó sát người, dáng người siêu cấp nuột. Là ai nha? Không ít người đứng lại nhìn. Thấy cô sau khi bước xuống xe thì nhìn xung quanh một chút, sau đó lại quay sang đỡ một người từ

trong xe ra, ngược lại thì người này ai ai cũng biết, chính là vợ Chủ tịch Phương Mai.

Phương Mai và cô gái kia nhìn có vẻ rất thân thiết, hai người nói cười, còn tay trong tay vào đại sảnh. Sau đó nhìn thấy giám đốc phòng nhân sự Vương Ninh, không biết đã đứng chờ trong đại sảnh từ lúc nào, nhìn Phương Mai nói: “Bà chủ, đã sắp xếp xong hết, phòng thiết kế ở tầng mười tám, để tôi dẫn cô Đường đi lên.”

Phương Mai từ chối: “Không cần, tôi đưa Đỉnh Hân lên được rồi, cậu dẫn đường.”

Vì có Phương Mai đi cùng, bọn họ trực tiếp dùng thang máy chuyên dụng, chờ cửa thang máy đóng lại, mọi người lập tức bàn tán, phòng thiết kế là bộ phận chủ chốt của QUEEN, giám đốc phòng thiết kế tính tình quái dị, toàn bộ nhân viên lẫn thực tập sinh đều phải do chính tay giám đốc tuyển, cho dù Tần Chấn cũng chưa từng xếp người nào vào, cô Đường là ai? Có mặt mũi lớn vậy?

Huống chi, tầng mười hai đang lắp đặt trang thiết bị rầm rộ như vậy, mọi người hít một hơi, sau đó bắt đầu đi làm việc.

Nhân viên đắc lực như Ninh Trạch Huy tất nhiên nắm hết mọi chuyện trong công ty, xe của Phương Mai vừa dừng trước cửa công ty, Tần Liệt Dương đã biết. Khi nhóm người Phương Mai đang thảo luận cười đùa từ thang máy bước ra, thấy Tần Liệt Dương đã chờ sẵn bên ngoài thang máy. Có lẽ vì chuyện ăn cơm hai ngày trước Tần Liệt Dương khiến Đường Đỉnh Hân cảm thấy mất mặt, nhưng Phương Mai nháy mắt ra hiệu cho cô, cô mới chủ động chào một tiếng: “Anh Tần, đã lâu không gặp.”

Cho dù không nể mặt của Đường Kiệt Dân, cũng phải vì mặt ngoài mẫu từ tử hiếu, Tần Liệt Dương cũng không thể thể hiện điều gì khác thường, hắn cười cười, bắt chuyện vài câu, xong quay sang nói với Phương Mai: “Mẹ ghé qua nên nói với con trước một tiếng, để con chuẩn bị.”

“Thế này mới cho con niềm vui bất ngờ chứ?” Phương Mai cười vô cùng thân thiết, còn tiến lên vuốt nếp gấp trên tay áo của hắn, “Đỉnh Hân đến đây rồi, sau này hai con gặp mặt cũng tiện hơn, đúng rồi Đỉnh Hân, cơm trưa ở Tần thị khá ngon, sau này còn có thể ăn chung với Liệt Dương.” Lời này của bà nói với bọn họ không khác gì xem bọn họ là bạn bè thông thường, nhưng lại càng thêm mập mờ.

Tần Liệt Dương biết, tối qua hắn cố chơi xấu Tần Phù, hôm nay Phương Mai rõ ràng là muốn chơi xấu chết hắn. Ninh Trạch Huy vốn là không muốn Tần Liệt Dương xuất hiện, nhưng mà suy nghĩ lại, nếu thật không ra mặt, mai mốt nói ra ngoài thì lại thành hắn không đúng, khẳng định sẽ có lời ra tiếng vào. Chẳng thà hắn ra mặt vẫn tốt hơn.

Không ngờ Đường Đỉnh Hân lại rất tự nhiên phóng khoáng, ngoan ngoãn nói: “Cũng được, trưa nay em lên tầng 28 tìm anh, anh Tần.”

Tần Liệt Dương cười: “Được.” Xong quay sang nói với mẹ hắn một câu: “Mẹ cứ yên tâm, con làm anh, cho dù là A Phù, hay Đỉnh Hân, hoặc là anh chị em bên nội bên ngoại, đều sẽ chiếu cố tốt. Có điều muốn vào phòng thiết kế cần phải ký một số giấy tờ bảo mật, đây là quy định chết không thể thay đổi, Vương Ninh, cậu dẫn cô Đường đi trước đi, cứ theo quy định ký những cái cần thiết. Mẹ à, con theo mẹ lên trên ngồi nhé?”

Phương Mai cũng không thèm quan tâm, chuyện còn dài! Chỉ cần Đường Đỉnh Hân còn ở đây, có gì không thể thay đổi chứ, huống hồ nha đầu này ở thế tên đã lên dây, không thể không bắn.

Chỉ là cô với Tần Liệt Dương có thể xảy ra cái gì không? Đã mười lăm năm đối đầu gay gắt, làm tốt mặt ngoài cũng chỉ xem mà thôi. Bà cười nói: “Không đi chỗ con nữa, đã ghé nhiều lần rồi. A Phù đang ở tầng mười hai, mẹ đi xem.”

Tần Liệt Dương cũng đóng kịch đến hoàn hảo: “Con tiễn mẹ.”

Mẹ con hai người đi vào thang máy, Ninh Trạch Huy không đi cùng bọn họ, trong thang máy chỉ còn hai người, nhưng vẫn còn camera nên không tiện nói chuyện. Vì dáng người Tần Liệt Dương thật sự rất cao, nửa đường Phương Mai thấy không được tự nhiên nên nhìn xung quanh, từ trong gương thấy được gương mặt của Tần Liệt Dương. Không chút cảm xúc, lạnh lùng nghiêm nghị không gì sánh được, đường chân mày kia nhìn như một thanh đao, bà nhìn sao cũng thấy khó chịu.

Mọi người đều khen bà sinh được một đứa con giỏi giang, nhưng chỉ có bà mới biết, con cái như vầy thà không có còn hơn.

Thang máy tới tầng mười hai rất nhanh, Phương Mai lập tức đi ra, cũng không thèm nhìn Tần Liệt Dương lấy một cái. Tần Liệt Dương không quan tâm, nhấn nút đóng cửa thang máy, về thẳng phòng làm việc, lúc này Ninh Trạch Huy đã chờ sẵn, nhìn thấy hắn thì nói: “Thời gian gấp quá, không điều tra được gì, nhưng nghe nói gần đây anh cả nhà họ Đường đang muốn đấu thầu một miếng đất của chính phủ, có quan hệ thân thiết với công tử của nhà họ Vương.”

Tin đồn công tử của nhà họ Vương là gay như sấm bên tai, Tần Liệt Dương loáng thoáng đoán được lập trường của Đường Đỉnh Hân, gật đầu nói: “Dặn nhà ăn chuẩn bị mấy phần ăn. Tần Lộ đang ở Tuyên Phát phải không? Phương Dương hôm nay có đi công tác không? Đúng rồi, Phương Vĩ đang thay A Phù giám sát thi công ở tầng mười hai phải không? Cậu đi kêu hết bọn họ đến đây, sau đó mời Đường Đỉnh Hân, để bọn họ đều tới.”

Ngược lại hắn muốn nhìn xem, muốn làm bạn bè nam nữ thế nào?

Đại khái do hôm qua ngủ ngon, hôm nay từ sáng đã xảy ra đủ chuyện, hiệu suất làm việc của Tần Liệt Dương vẫn rất cao, mới mười một giờ hai mươi đã xử lý hết tất cả công việc tồn đọng, giờ nghỉ trưa của công ty là từ mười một rưỡi đến một giờ, Tần Liệt Dương luôn tuân theo quy củ nghiêm ngặt, con em trong nhà càng không thể đi trễ về sớm, phải đợi đúng giờ mới có người đến.

Tần Liệt Dương vô thức mở WeChat lên xem tin nhắn, không có tin mới, chỉ có mấy tin nhắn của ngày hôm qua, hắn khẽ nhíu mày, tắt điện thoại.

Không lẽ ngủ chưa dậy! Nhưng giữa trưa rồi.

Hay là chóng mặt? Nhất định là vậy.

Không phải đã sử dụng thuốc đặc trị sao? Không phải thuốc giả chứ? Chẳng lẽ không hiệu quả.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện