[Tầm Tấn] Trả Lại Áo Hoa

Chương 7


trước sau

17.

Sau khi dùng bữa xong, Lục Vi Tầm liền hướng tiểu Hoàng đế cáo lui, Từ Tấn há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ khoát tay một cái. Lục Vi Tầm rời khỏi Trường Minh cung đi thẳng đến thái y viện tìm Cát thái y, "Thế nào rồi?"

Cát thái y không nghĩ rằng nhiếp chính vương này lại nhọc lòng vì an nguy của Hoàng đế đến vậy, "Hồi bẩm Vương gia, thành phần của tro hương này quả thật là có an thần hương, chẳng qua chỉ lẫn lộn một lượng rất nhỏ, không dễ phát hiện, nhưng lại được sử dụng trong một thời gian dài, chắc hẳn đã bắt đầu phát tác tác dụng phụ, ảnh hưởng đến tinh thần của Hoàng thượng, khiến cho người dễ gặp phải ác mộng, hốt hoảng, tâm trạng thất thường."

Ra khỏi Thái y viện, sắc mặt của Lục Vi Tầm càng âm trầm dữ tợn hơn, lần trước khi mà Phương Dự nhìn thấy sắc mặt này của hắn đó là vào ngày hắn đem đại thù tương báo – ngày tiên đế băng hà, "Vương gia..."

"Phái ám vệ điều tra cho kĩ cung nhân trong và bên ngoài Trường Minh cung cho bổn vương, tra từng người một, xem có phải là người từ trong cung của Thục Thái phi điều tới hay không."

"Vâng."

Lục Vi Tầm xuất cung, nhưng không trở về phủ nhiếp chính vương mà là đến phủ Việt Vương.

"Vì sao trễ như vậy rồi mà Vương gia còn đến đây?"

Thục Thái phi ngẩn người, nhưng vẫn nghênh tiếp hắn, Lục Vi Tầm vậy mà lại đi đến trước mặt Từ Di ngồi xuống, dáng vẻ trơ tráo chẳng thèm nở nụ cười của hắn chọc cho lòng Từ Di phát hoảng, khiếp sợ cất tiếng, "Hoàng thúc..."

"Vương gia đã hoàn thành bài tập mà bổn vương giao cho hay chưa?" Lục Vi Tầm hỏi.

"Hoàn thành rồi." Tiểu Vương gia cúi đầu, Lục Vi Tầm vươn tay sờ đầu nó, rồi lại vuốt ve nếp nhăn trên y phục, vỗ một cái, "Nếu như Vương gia nghe lời, tương lai có thể vì Hoàng huynh của ngươi phân ưu, đây dĩ nhiên là một chuyện tốt. Nhưng n ếu như không nghe lời, khiến cho bệ hạ phiền não, vậy là không ngoan."

Thục Thái phi nghe hắn nói, trong lòng cả kinh, nhưng vẫn treo nụ cười trên mặt, "Vương gia nói gì vậy, bệ hạ triệu ngài vào cung là có chuyện gì xảy ra hay sao?"

"Không có gì." Lục Vi Tầm đứng dậy, nhìn về phía Thái phi, bàn tay vẫn còn nắm lấy bả vai của Từ Di, "Đứa trẻ này còn nhỏ, bổn vương sợ nó bướng bỉnh làm trễ nãi việc học, cho nên đặc biệt quay trở lại thăm hỏi một phen."

Thục Thái phi cười, "Di nhi từ trước đến nay vẫn luôn thông minh khôn khéo, sau khi khỏi bệnh đã bắt đầu hiểu chuyện hơn, nhất định sẽ nghiêm túc học tập."

"Thật không? Vậy bài học hôm nay đó chính là phải cư xử một cách cung kính với huynh trưởng, Vương gia phải nhớ nằm lòng, thời thời khắc khắc đều phải ghi nhớ mới được."

Từ Di cúi thấp đầu rồi bất động, không để cho người khác nhìn thấy được sắc mặt, thanh âm của nó lại giống như là đang cật lực kìm nén, bứt rứt thốt ra một câu, "Nhi thần đã biết..."

Lục Vi Tầm thu tay về, xoay người rời đi. Lúc này Từ Di mới ngẩng đầu nhìn bóng lưng đang dần khuất xa, trong mắt rõ ràng thoáng qua vẻ hung ác. Sau khi nhiếp chính vương đi, Thục Thái phi ra sức thở hổn hển, ngồi xổm xuống nhìn nhi tử mới năm tuổi của mình, "Di nhi, bệ hạ đã phát hiện rồi sao?"

Từ Di cắn răng, "Mẫu phi hay là thừa dịp còn chưa muộn thì mau xử lí sạch sẽ đám người kia đi."

Thục Thái phi nóng nảy không thôi, "Giết chúng thì đã sao, nhiếp chính vương sớm muộn gì cũng sẽ tra được cung nữ kia là người của bổn cung sắp xếp đưa vào."

"Hắn biết thì sẽ thế nào, chết không có đối chứng, Hoàng đế không lấy được chứng cớ thì sẽ không hỏi tội chúng ta. Bổn vương chỉ mới năm tuổi, Từ Tấn kia còn có thể hoài nghi tội danh này cho bổn vương sao? Trên khuôn mặt của Từ Di lộ ra nét trầm ổn và độc địa hiển nhiên không phải là của một đứa trẻ năm tuổi.

"Nếu Hoàng thượng không nghi ngờ, nhiếp chính vương rồi sẽ làm cái gì được?"

"Hắn tới phủ chính là để cố ý thử thăm dò mẫu phi, bây giờ chúng ta chỉ cần nắm lấy được cái chuôi của Lục Vi Tầm trước, sau đó nghĩ biện pháp đá hắn xuống đài, Từ Tấn cũng sẽ chẳng thèm để chúng ta vào mắt. Tương lai còn dài, chỉ cần tiêu diệt được Lục Vi Tầm, bổn vương tự nhiên có biện pháp ở sau lưng đâm Hoàng đế một đao."

Thục Thái phi nhìn gương mặt non nớt của Từ Di, không thể tin được, "Di nhi, vì sao con bị bệnh một trận liền thay đổi thành bộ dạng này?"

"Bộ dạng gì?" Từ Di lơ đễnh, "Mẫu phi, người chỉ cần biết, nhi thần rồi sẽ để cho người làm Thái hậu."

Thục Thái phi chầm chậm định thần, "Được..."

Từ Di tiến đến ôm lấy mẫu phi của nó, nhưng trong đáy mắt ẩn hiện dáng vẻ tính toán thâm độc.

Lục Vi Tầm an tọa trên xe ngựa, cả người mệt mỏi không thôi, hắn chống tay lên trán, thở dài một tiếng, "Phương Dự, ngươi tự mình đi một chuyến trở về Kinh Châu, lên núi Lộ Hà, trên núi có một vị đạo nhân, ngươi nói ra danh tính của bổn vương, nhờ hắn xem một quẻ cho bệ hạ, từng câu từng chữ mà tiên sinh nói, ngươi phải nhớ kĩ cho bổn vương."

Phương Dự có chút kinh ngạc, hắn dù sao vẫn là thiếp thân thị vệ, rất hiếm khi được phái đi xa, nhưng khi thấy thần sắc cứng nhắc của chủ tử, hắn vẫn đáp ứng, "Bây giờ Vương gia hồi phủ sao?"

Lục Vi Tầm lắc đầu, "Ngươi tự mình đánh xe ngựa hồi phủ đi, bổn Vương hồi cung."

Phương Dự vẫn còn lo lắng, dừng xe ngựa ở một góc tối, "Vương gia, ngài vì Hoàng thương bôn ba cả một ngày trời, trời đã khuya thế này, chắc là Hoàng thượng đang nghỉ ngơi rồi..."

Lục Vi Tầm xuống khỏi xe ngựa, "Bổn vương muốn đi chính là vì lo lắng ban đêm y ngủ không được an giấc, ngươi mau về đi." Nói xong, hắn vận khinh công hướng về Tử Cấm thành bay đi, Phương Dự làu bàu than thở, trước đây sao không phát hiện ra Vương gia nhà mình là một kẻ thâm tình như vậy chứ?

18.

Lục Vi Tầm vừa mới lẻn được vào trong cung, bất thình lình bị một thanh thủy chủ kề sát ngay cổ, hắn cả kinh, sau đó chậm rãi thở ra một hơi, "Bệ hạ."

Từ Tấn không ngờ người này lại đến, chỉ là do y nghe được tiếng động nên mới cảnh giác, lại giấu thủy chủ xuống dưới gối nằm, "Ngươi tới làm gì?"

Lục Vi Tầm cười nắm lấy cổ tay y, "Còn không phải là do thần lo lắng bệ hạ lại gặp ác mộng nên mới đến hay sao?"

Từ Tấn giận dỗi muốn phản bác lại hắn, Lục Vi Tầm đã tiến đến ôm lấy y từ phía sau, vùi đầu vào hõm vai y, "Bệ hạ, thần mệt rồi, người cũng đừng nóng giận với thần, có được không?"

Cánh tay của Từ Tấn buông thõng, lầm bầm, "Trẫm không có nóng giận..."

Lục Vi Tầm cười trầm thấp, tiếng cười giống như một chiếc lông chim vuốt ve trái tim của Từ Tấn, có chút không được tự nhiên kéo y lên giường nhỏ, Lục Vi Tầm buông tay, xấu xa nhảy lên giường nằm trước, Từ Tấn trừng hắn, "Đây là long tháp của trẫm!"

"Long tháp của người thì sao, ban ngày thần cũng đâu có nằm." Lục Vi Tầm vươn tay bắt lấy tay của y, Từ Tấn nhất thời không chú tâm, bị túm lấy nên ngã xuống, vừa vặn nhào vào lồng ngực của đối phương. Lục Vi Tầm lại cợt nhả đặt một nụ hôn lên trán tiểu Hoàng đế.

"Lục Vi Tầm!" Khuôn mặt của Từ Tấn trong nháy mắt đã đỏ ửng, giãy giụa muốn đứng dậy đuổi hắn xuống khỏi tháp, người nọ vậy mà lại chẳng biết xấu hổ, ôm chặt lấy y không buông.

"Bệ hạ, nhỏ giọng một chút, nếu như để cho cung nữ bên ngoài nghe được, đi vào thấy hai ta y phục xốc xếch lại còn nằm ở trên giường, lời đồn đãi ngoài kia vô luận như thế nào đều cũng sẽ được chứng thực."

Từ Tấn nghe vậy thì không nhúc nhích nữa, nhưng vẫn nhỏ giọng nói với hắn, "Vậy thì ngươi đi xuống đi."

Lục Vi Tầm cười, ôm y xoay nửa vòng nằm nghiêng trên cái tháp nhỏ, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Từ Tấn nhìn ra hắn thật sự mệt mỏi, cho nên cũng không lộn xộn nữa, chỉ vươn tay nắm lấy vạt áo hắn, "Không phải là ngươi đã đi đến chô Việt Vương rồi sao?"

Lục Vi Tầm vuốt ve chơi đùa mái tóc dài sau ót của y, "Bệ hạ đã nắm rõ tung tích của thần trong lòng bàn tay rồi mà còn hỏi."

Hắn dừng lại, cúi đầu vuốt ve cần cổ của tiểu Hoàng đế, sau đó buông lỏng tay mở mắt ngồi dậy, Từ Tấn cũng bật dậy theo kéo ống tay áo của hắn, vội vàng giải thích, "Không phải là trẫm cố ý phái người theo dõi ngươi, chỉ là hỏi thăm thị vệ đóng cổng cung một chút, hắn nói phương hướng của xe ngựa ngược đường với phủ nhiếp chính vương nên trẫm đoán được thôi..."

Lục Vi Tầm nhướn mày, thích thú nhìn tiểu Hoàng đế tâm cao khí ngạo cúi đầu giải thích, thậm chí còn muốn trêu chọc y thêm một lát, "Vậy vì sao bệ hạ lại đi hỏi thị vệ ở cổng cung mấy chuyện này chứ?"

Ánh mắt của Từ Tấn như muốn tránh né hắn, "Trẫm chỉ là... chỉ là..." Chỉ là muốn để ý vì sao hắn dùng vãn thiện xong đã liền cáo từ mà thôi.

"Được rồi." Lục Vi Tầm nắm lấy bàn tay nhỏ đang kéo tay áo hắn, ngồi xuống bên tháp, hắn biết gần đầy Từ Tấn bị ảnh hưởng bởi an thần hương kia mà trở nên dễ nổi nóng, thích hờn giận, chắc hẳn trong lòng cũng vì hành động kia của mình mà xấu hổ không dứt. Lục Vi Tầm tiến đến hôn lên gò má bên phải của tiểu Hoàng đế, "Không phải thần lại trở về bồi bệ hạ rồi sao?"

Khoảng thời gian này tâm tư của Từ Tấn nhạy cảm cho nên có hơi quá phận, nhưng bi thương đến cùng cực sinh ra vui vẻ, sau khi nhận được sự trấn an y giống như một đứa trẻ nhận được kẹo ngọt, lúc này trở nên quá mức ngoan ngoãn.

Y nhích người vào trong chừa ra một khoảng trống bằng một nửa giường, Lục Vi Tầm cười thành tiếng, đứng dậy khom người nhéo vào hai má đầy thịt của tiểu Hoàng đế, "Vẫn chưa đến lúc đâu, bệ hạ, thần sẽ không nhịn được."

Dứt lời, Lục Vi Tầm xoay người đi đến nhuyễn tháp bên cạnh, cởi ngoại y ra rồi nằm xuống. Từ Tấn sau khi phản ứng được câu nói kia của hắn có ý gì, lập tức ngại ngùng đỏ mặt chui vào trong chăn trốn, tim đập điên loạn không dứt thiếu chút nữa là nhảy ra ngoài. Đợi đến khi tâm tình bình phục, y mới len lén liếc nhìn Lục Vi Tầm, người nọ chỉ đắp một tấm chăn mỏng ngang người, nghĩ tới nghĩ lui một lúc rồi rón ra rón rén bước xuống khỏi tháp, lấy chiếc áo lông chồn dày sụ của mình khoác lên người hắn, sau đó quay trở lại trên tháp của mình an tâm nhắm mắt ngủ.

Trong điện một mảnh đen nhánh, cho nên Từ Tấn không nhìn thấy được độ cong rất nhỏ trên khóe môi của người nọ khi y choàng thêm cho hắn áo lông chồn.

Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, Lục Vi Tầm đã không còn ở đây, áo lông chồn cũng bị trùm lại lên người Từ Tấn, khi Trịnh An vào hầu hạ nhìn thấy liền hỏi một câu, "Hoàng thượng ban đêm bị lạnh à? Có cần nô tài đổi chăn nệm dày hơn một chút hay không?"

Từ Tấn lắc đầu, "Không cần." Y ngừng lại, "Lót thêm mấy lớp chăn nệm dày ở tháp bên kia là được."

"Vâng." Trịnh An đáp ứng, lại bẩm báo thêm, "Hôm qua nhiếp chính vương muốn nô tài dò xét kĩ người trong cung, sáng sớm hôm nay cung nữ quét dọn trên thiên điện đã nhảy giếng tự sát."

"Nhảy giếng tự sát?" Từ Tấn nhíu mày, "Là người từ cung nào tới?"

"Bẩm Hoàng thượng, là người cũ trong cung của Thục Thái phi."

Thục Thái phi, Việt Vương... Từ Tấn lạnh mặt, "Báo tin này đến phủ nhiếp chính vương đi."

"Vâng."

Từ dạo đó về sau, suốt một thời gian dài Lục Vi Tầm cứ lẻn vào Trường Minh Cung vào ban đêm bồi tiểu Hoàng đế, Từ Tấn còn cười hắn, "Đường đường là nhiếp chính vương, lại mỗi đêm leo tường vào cung sợ là sẽ gây ảnh hưởng xấu đó."

"Đây chẳng phải đều là vì bệ hạ hết à?" Lục Vi Tầm vui cười hớn hở trả lời, "Đã uống thuốc chưa?"

Từ Tấn rúc đầu vào trong chăn, "Uống rồi."

Y không hỏi thêm, kể từ khi Lục Vi Tầm đến đây trong nom, những cơn ác mộng kia quả thực chưa từng phát sinh thêm một lần nào nữa.

19.

Bất tri bất giác đã đến Tết Nguyên Tiêu, cả nước rộn ràng, hiếm khi Từ Tấn có nhã hứng mặc thường phục thoải mái đến nhân gian tham gia lễ hội thả đèn, Trịnh An liền sắp xếp xe ngựa để cho Hoàng đế xuất cung. Lục Vi Tầm vốn cũng đã định đưa Từ Tấn đi xem náo nhiệt, mới vừa ra khỏi phủ đã thấy tiểu Hoàng đế mặc y phục trắng toát, eo buộc ngọc quan từ trong xe ló đầu vươn tay về phía hắn vẫy vẫy, "Lục Vi Tầm!"

Lục Vi Tầm khẽ cười, cất bước ra ngoài nghênh đón y.

Thuở nhỏ, Từ Tấn sau khi ra khỏi lãnh cung đã phải vào quân doanh ở, bị cuộc sống dầm mưa dĩa nắng gian khổ bủa vây. Khi cùng các hoàng huynh hoàng đệ đều đến học phủ, y chọn chỗ ngồi ở tận sâu trong góc, mỗi lần nghe tiên sinh thuyết giảng về sách thánh hiền liền cảm thấy vô cùng buồn chán, trốn học chạy ra ngoài vũ đao lộng thương. Dù gì y cũng là một hoàng tử không được cưng chiều mấy, cũng không có thể lực mẫu tộc, bởi vì quá tự tại cho nên thường bị những hoàng tử khác cười nhạo, nói y sống cứ như một thị vệ trong hoàng cung.

Bất luận là làm một Vương gia hay một vị Hoàng đế, Từ Tấn cũng không đế ý đến những đồ vật tùy thân quý giá này, y không tận lực tiết kiệm, cũng không quá mức phung phí xa xỉ. Trái lại, Lục Vi Tầm thích treo những thứ châu báu ngọc thạch này lên người Từ Tấn, hắn nuôi tiểu Hoàng đế tròn trịa như ngọc, răng trắng sáng môi đỏ mọng, mặc cẩm phục thuần trắng trông cực kì giống tiểu công tử quý báu của một thế gia hiển hách.

"Bệ hạ hình như có thần giao cách cảm với thần, cũng muốn đi xem hội đèn thì phải?"

Từ Tấn gật đầu một cái, Lục Vi Tầm vén vạt áo bước lên ngồi trên xe ngựa của tiểu Hoàng đế, Hứa gia đánh xe về phía phố phường nhộn nhịp.

Bên trong xe ngựa, Từ Tấn liếc trộm nam nhân ngồi bên cạnh, "Ngươi không hỏi trẫm vì sao lại muốn đi xem đèn hoa đăng sao?"

Lục Vi Tầm rất bình thản, "Thần còn biết bệ hạ muốn đi đến sông hộ thành để thả đèn hoa nữa mà."

Từ Tấn kinh ngạc, "Làm sao ngươi biết?" Y hơi nhăn mặt, đôi mắt hạnh tròn trịa xinh đẹp trừng hắn, "Có phải trước đây ngươi phái người điều tra trẫm hay không?"

Khi còn tại thế, Tết Nguyên Tiêu hằng năm Nhược tần vẫn luôn làm một ngọn đèn hoa treo bên ngoài cửa cung, trước kia cũng chính bởi vì nàng có thể làm được đèn hoa đăng tinh xảo cho nên mới nhận được sủng ái từ tiên đế. Sau khi phong vương vào phủ, Từ Tấn cũng sẽ thường đến sông hộ thành thả đèn hoa mỗi độ Tết Nguyên Tiêu, nếu như y không ở vương phủ quản gia cũng sẽ sắp xếp người đi làm chuyện này, đây dần trở thành một thông lệ ở phủ Túc Vương.

"Cũng có thể coi là vậy." Lục Vi Tầm khẽ nhướn mày, Từ Tấn vẫn nghi ngờ nhìn hắn nhưng không tiếp tục tra hỏi, y vén màn xe nhìn ra bên ngoài, nhà nhà giăng đèn kết hoa, không khí vui vẻ thuận hòa, khóe môi không nhịn được vẽ lên nụ cười.

Lục Vi Tầm chống trán nhìn nụ cười rạng rỡ của tiểu Hoàng đế, ánh mắt của y đẹp đẽ, vừa sáng vừa trong, khiến cho mi mắt của hắn không tự chủ được trở nên dịu dàng hơn.

Xe ngựa dừng lại bên sông hộ thành, hai người cùng nhau xuống xe, Hứa gia đi theo sau bọ họ một khoảng. Từ Tấn đi tới trước cửa tiệm bán đèn hoa, Lục Vi Tầm đứng phía sau y, hắn cao hơn y một đoạn, vươn tay lấy ngọn đèn hoa sen tinh xảo từ vị trí treo cao nhất xuống, "Giá của ngọn đèn này như thế nào?"

Từ Tấn hốt hoảng chớp mắt, cầm lấy đèn hoa sen từ trong tay hắn, nghĩ thầm đối phương điều tra cũng thật cẩn thận, năm đó tiên đế nhìn trúng Nhược tần chính là vì ngọn đèn hoa sen này, cho nên từ đó về sau bên ngoài cửa cung Nhược tần cũng chỉ treo đèn hoa sen, cả ngày lẫn đêm đều mong đợi, chờ cho tiên đế có thể đến nhìn một lần để nhớ về cố nhân trong cung là nàng.

"Là vị công tử nào muốn thả đèn?"

Từ Tấn lấy lại tinh thần, móc một thỏi bạc từ trong ngực áo ra để trên bàn, cô nương bán đèn hoa nhìn hai vị công tử dáng vẻ khí phách áo mũ hoa lệ trước mặt, nhận lấy bạc rồi khom người mở sổ sách ra, "Không biết... Công tử tên họ là gì?"

Từ Tấn chớp mắt, rồi lại rũ mắt, mua một chiếc đèn hoa còn phải lưu lại tên họ sao?

"Họ Lục."

Trong ánh mắt Lục Vi Tầm tràn ngập sự kinh ngạc, hắn nghiêng đầu nhìn thấy vẻ giảo hoạt lóe lên trong đôi con ngươi của tiểu Hoàng đế.

Cô nương này hiển nhiên không nghĩ tới đương kim nhiếp chính vương cũng là người mang họ Lục, cho nên nàng ngẫm lại một lúc mới hỏi lại, "Lục công tử, vậy ngài chính là họ hàng với vị quan gia ở thành nam mới vừa vào thành đây sao?"

"Không sai." Từ Tấn trộm cong môi cười, cô nương lại hỏi Lục Vi Tầm có muốn mua một ngọn đèn luôn hay không, đối phương chỉ lắc đầu, dắt theo tiểu công tử bên người rời đi.

"Bệ hạ." Lục Vi Tầm dựa sát vào bên người Từ tấn, nghiêng đầu đến bên tai y nhỏ giọng rầm rì, "Mang họ của một người khác, trong nhân gian chỉ có một loại tình huống, bệ hạ có biết là gì không?"

Từ Tấn ngẩng đầu nhìn người trong ánh mắt tự tiếu phi tiếu, được hoàng thất ban họ cho là chuyện thường tình, huống chi Lục Vi Tầm theo họ của cha ruột hắn, nhưng trên thực tế cũng là họ mà tiên đế ban cho. Mà trong nhân gian không dễ gì đổi họ, chỉ có một loại tình huống, đó chính là con gái đã xuất giá lấy họ theo nhà chồng.

Tiểu Hoàng đế sau khi nhận ra điều này thì đỏ mặt, rút tay hất vai Lục Vi Tầm ra, ôm đèn hoa chạy về phía bờ sông, ý cười của Lục Vi Tầm càng đậm, chắp tay sau lưng rồi đi phía sau y, còn nói với theo, "Lục công tử, chạy chậm một chút, coi chừng ngã."

Tiểu Hoàng đế nghe vậy, quay đầu hung dữ trợn mắt với hắn, dù gì trước đây ta cũng là thống soái tướng quân đã kinh qua trăm trận trên chiến trường, ngươi xem thường ai đó?

Lòng vừa mới oán thầm một câu như vậy, lúc quay đầu lại Từ Tấn không để ý phía dưới, cho nên trượt chân trên mảng đá bị nước sông làm ướt, lúc này còn phải che chở cho đèn hoa đăng ở trong ngực, bên cạnh đó lại có mấy đứa trẻ đang nghịch nước ngay bờ sông, y theo bản năng cố gắng kìm nén sức lực, vững vàng đáp mông xuống mặt đất.

Lục Vi Tầm giật mình, vội vàng chạy thật nhanh tới, Hứa gia chứng kiến toàn bộ quá trình lặng lẽ dời mắt đi nơi khác, nhiếp chính vương thật đúng là... Một lời thành sấm!

Sau cú ngã Từ Tấn không còn mặt mũi nào để nhìn người khác nữa, dứt khoát ôm lấy đèn hoa ngồi dưới đất che mặt không lên tiếng. Lục Vi Tầm ngồi trước mặt y, mấy đứa con nít ở bên cạnh không biết xấu hổ mà chê cười y, "Ca ca ngã dập mông rồi, ca ca thật ngốc!"

Từ Tấn cảm thấy Hoàng đế như mình ở cái nơi này chỉ là mặt rồng quét sân, y nhịn lại ủy khuất, âm thanh rầu rĩ, "Trẫm không có ngốc mà..."

Lục Vi Tầm giơ tay che miệng cười một trận, cười đến mức tiểu Hoàng đế đưa chân lên đạp hắn mới cố nín cười, cầm lấy đèn hoa sen trong ngực người nọ, "Được rồi, thần sai rồi, thần không nên... Không nên nói lời xui xẻo."

Từ Tấn tròn mắt nhìn hắn, "Là do đá ở bờ sông này quá trơn."

Lục Vi Tầm nhịn cười, đỡ cánh tay của Từ Tấn giúp y đứng dậy, "Vâng, công tử nói cái gì cũng đúng."

Từ Tấn sau khi được đỡ dậy vẫn còn bực bội, đoạt lấy đèn hoa trong tay hắn, phủi mấy giọt nước đọng trên y phục rồi đi đến bên bờ sông ngồi xuống thả đèn. Đèn hoa theo dòng sông trôi đi, lúc này đèn đuốc của vạn nhà đều ánh lên trên mặt sông hộ thành, Lục Vi Tầm đứng phía sau tiểu Hoàng đế, cũng đang ngắm nhìn khung cảnh chợ đêm sầm uất, "Bệ hạ có tài trị nước, cho nên hiện tại mới có thể chứng kiến thái bình thịnh thế, quốc thái dân an."

Từ Tấn đứng dậy phủi bụi đất trên người, "Hoàng đế lên ngôi chưa được bao lâu, tâng bốc cái gì chứ?"

Lục Vi Tầm cười, biểu cảm nghiêm túc không giống như là đang nói lời đùa giỡn, "Trị quốc là trị ở trong lòng, lòng thần hướng quân, tâm quân hướng dân, nếu đổi lại là một vị Hoàng đế khác, nhất định thiên địa này sẽ không trở nên giống như hôm nay."

Từ Tấn làm như không nghe thấy những lời ách mê* kia của hắn, nhưng bên cạnh lại có người phụ họa, "Vị công tử đây nói rất đúng, tân đế đúng thật là một người trị quốc lương quân."

*ách mê: bí hiểm, ví với vấn đề khó có thể đoán ra được.

"Đúng vậy đúng vậy, Hoàng thược tu sửa quan đạo, hạ giá muối, còn giảm thuế, một lòng vì dân, Đại Ngu đã bao nhiêu đời không xuất hiện một vị hiền quân như ngài rồi."

"Hoàng thượng hiền đức, Hoàng thượng anh minh."

"Hoàng thượng hiền đức, Hoàng thượng anh minh."

"..."

Từ Tấn lúng ta lúng túng nhìn bách tính xung quanh đều quỳ xuống bên bờ sông, lại nghĩ đến mọi người đều đang hướng về hoàng cung bờ bên kia sông hộ thành mà dập đầu hành lễ, nước mắt đã dâng lên một tầng. Lục Vi Tầm bước đến bên y, thấp giọng nói, "Bệ hạ, lựa chọn của thần, sẽ không bao giờ sai."

Hắn vươn tay lau giọt lệ đã rơi xuống trên má của Từ Tấn, "Thần biết bệ hạ sẽ là một quân vương tốt."

Từ Tấn xoay người, tựa vào bả vai của đối phương, một lúc lâu sau mới buồn bực kêu hắn, "Lục Vi Tầm..."

"Sao thế?" Lục Vi Tầm giơ tay xoa đầu tiểu Hoàng đế, "Trước khi đi thần đã an bài trong phủ chuẩn bị chè trôi nước, bệ hạ có muốn ăn không?"

Từ Tấn ngẩng đầu, đôi mắt ướt đẫm bị ánh trăng chiếu sáng lấp lánh trông lại càng đáng thương, chớp chớp nhìn về phía hắn, nhìn Lục Vi Tầm đến mức tim hắn muốn tan ra đến nơi.

"Muốn..." Giọng nói của tiểu Hoàng đế nghèn nghẹt âm mũi, Lục Vi Tầm cứ như vậy nắm tay y trở lại xe ngựa, Hứa gia đứng cách đó không gia, nhìn thấy như vậy không khỏi cảm động, đánh xe ngựa quay trở về phủ.

Trong xe ngựa, Từ Tấn tựa đầu vào vai Lục Vi Tầm ngẩn người, suy nghĩ rất lâu mới hỏi hắn, "Trong kinh thành cũng có thể nhìn thấy pháo hoa sao?"

Lục Vi Tầm gật đầu, "Tết Nguyên Tiêu năm nào trong thành cũng sẽ bắn pháo hoa, bệ hạ chưa từng xem qua à?"

"Ừ, năm nào cũng bắn, chỉ là trẫm không thích tham gia náo nhiệt." Y kéo ống tay áo của Lục Vi Tầm, "Năm nay ngươi ngắm cùng với trẫm được không?"

"Được." Lục Vi Tầm đáp ứng, ôm người trong lòng chặt thêm một chút nữa.

20.

Tại phủ nhiếp chính vương, Từ Tấn lấp đầy cái bụng nhỏ bằng chè trôi nước, lại uống thêm một chút rượu, hai gò má đỏ ửng, Lục Vi Tầm cười đem cái bánh trôi cuối cùng gắp vào trong bát của tiểu Hoàng đế, "Nhìn xem, trông nó có giống bệ hạ không?"

Từ Tấn nghe hắn nói xong, có chút không vui buông đũa, "Ngươi chê trẫm béo!"

"Đâu nào." Lục Vi Tầm thở dài, cũng đặt chén đũa xuống, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của tiểu Hoàng đế lên nắn bóp. "Thần nào có chê bai bệ hạ bao giờ đâu."

Hoàng đế lạnh lùng hừ một tiếng, lại kéo lấy tay áo của hắn, "Muốn xem pháo hoa..."

Lục Vi Tầm nhận lấy canh giải rượu mà hạ nhân mang tới, "Bệ hạ uống cái này đã, sau đó thần liền đưa người đi xem pháo hoa."

Từ Tấn chớp mắt, chỉ cần một hớp đã uống hết canh giải rượu, Lục Vi Tầm cho tất cả mọi người lui xuống, bao gồm cả ám vệ thân cận, sau đó ôm tiểu Hoàng đế thi triển khinh công nhảy lên nóc nhà, đối diện với đỉnh nóc cao nhất của hoàng cung. Từ Tấn vậy mà hơi lim dim, Lục Vi Tầm ghẹo y, "Bệ hạ buồn ngủ rồi sao?"

"Ừ..." So với đêm trung thu thì hôm nay Từ Tấn uống ít rượu hơn, huống chi vừa rồi còn mới uống canh giải rượu, gió lạnh thổi tới khiến cho y thanh tỉnh hơn nhiều, chỉ là hơi mơ màng híp mắt, sau đó nhích gần về phía trước một chút, lặng lẽ, nhẹ nhàng dán môi lên gò má Lục Vi Tầm.

Trong nháy mắt cả người Lục Vi Tầm cứng đờ, nghiêng đầu nhìn thấy nét cười trong mắt tiểu Hoàng đế, không thể kiềm chế bản thân mình nữa, hắn đỡ lấy gáy của Từ Tấn, một tay ôm lấy eo y, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang hé mở. Lục Vi Tầm mút mát cánh môi mềm mại của đối phương, đầu lưỡi vươn vào trong, câu phải lưỡi của Từ Tấn, cùng y triền miên đảo quanh, giữa răng môi còn lưu lại vị đắng chát của canh giải rượu, nhưng càng nếm lại càng thấy ngọt.

Cuối cùng Từ Tấn vì không thở nổi mà đưa tay đẩy hắn ra, thế nhưng Lục Vi Tầm lại lưu luyến không nỡ rời khỏi, dùng sống mũi cao cạ vào chóp mũi của y, âm thanh vừa khàn vừa trầm thấp chọc cho đáy lòng người ngứa ngáy, "Nói bệ hạ giống như bánh trôi nước quả là không sai, bên ngoài mềm dẻo, bên trong ngọt ngào."

Từ Tấn ngượng ngùng né tránh ánh mắt nóng rực của đối phương, ngón tay vẫn siết chặt lấy vạt áo hắn, "Cái đó... Làm gì có..."

Cách đó không xa truyền đến tiếng nổ vang, những bông pháo từ trong màn đêm đen nhánh tung ra, Từ Tấn thích thú nhìn chằm chằm ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, ánh mắt không rời nhưng tay đã kéo lấy tay Lục Vi Tầm, "Mau nhìn xem, đẹp không?"

Lục Vi Tầm lười biếng gác hai cánh tay lên mái ngói, ánh mắt chỉ chăm chăm hướng thẳng về phía tiểu Hoàng đế trên mặt để lộ dáng vẻ vui thích mà nhìn, ánh lửa và khói mù đều ánh lên trên khuôn mặt y, chiếu rọi khiến cho đôi mắt của y sáng rực.

"Ngươi đã nhìn thấy hay chưa, có đẹp không?" Từ Tấn không nhận được lời hồi đáp, ão não quay đầu, đối mặt với ánh nhìn vừa thâm tình lại chân thành của Lục Vi Tầm, nhất thời pháo hoa trên nền trời kia đã bị y bỏ quên lại phía sau lưng.

Lục Vi Tầm thẳng người, nghiêng về phía trước hôn lên mắt của người trong lòng, "Thần thấy rồi, rất đẹp!"

Từ Tấn nhắm hai mắt lại, trái tim loạn nhịp.

tbc.

==

Lời editor: chap này gặm đường chớ mấy chap sau là toàn xô máo choá thui ᕦ(ò_óˇ)ᕤ nhớ đội nón bảo hiểm!!!

Truyện convert hay : Nghịch Thiên Chí Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện