Tâm Nhãn

Chương 20: Ăn Gì Cũng Ngon gửi lời mời kết bạn


trước sau

Ứng Tiểu Quỳnh ôm vai Kiều Uyển Lâm tìm một bàn trống, ngồi xuống ghế, hắn rung đùi, thấy Kiều Uyển Lâm còn ngẩn ngơ, vì thế chuyển sang rung trên diện rộng, rung hết cả người, mặt đầy đắc ý.

Kiều Uyển Lâm nhăn mày hỏi: “Anh là quản lý thật à?”

“Sao, nhóc tưởng anh là đại ca xã hội đen chắc?” Ứng Tiểu Quỳnh nói, “Quán nhậu này là chị anh mở ra đó, anh làm quản lý, gọi là xí nghiệp gia tộc đó có hiểu không.”

Kiều Uyển Lâm vẫn còn hoài nghi: “Vậy đàn em của anh thì sao, là tay đấm nhảy qua cửa sổ bắt tôi đó.”

Ứng Tiểu Quỳnh nghĩ một lát: “Tay đấm? Nhóc nói lão Tứ á hả?”

Trong bạt che là phía sau bếp đang sục sôi khói lửa, Ứng Tiểu Quỳnh giơ tay đặt bên mép, hô vào trong, không lâu sau, lão Tứ đi xuyên qua đám người xuất hiện trước mặt họ.

Hoàn toàn khác với hình tượng hung dữ lần trước, lão Tứ lúc này quấn một cái tạp dề, đeo bao tay cao su, tay cầm một cái vợt to, hoàn toàn là một người dân lao động chăm chỉ.

Gã rầy: “Đang bận vớt cua cho bàn số mười chín, gọi cái gì?”

Kiều Uyển Lâm ngây ra như phỗng, tay đấm mà cậu đã nghĩ vậy mà lại là nhân viên phục vụ ư?

“Nhìn thấy chưa?” Ứng Tiểu Quỳnh nói thao thao bất tuyệt, “Lão Tứ là người trong nghề, phụ trách nhập hàng và chọn lựa hải sản. Ba nó bán thủy sản, ông nội nó là thuyền trưởng tàu cá, tổ tiên nhà nó từng là cướp biển vùng Ca-ri-bê đấy.”

Kiều Uyển Lâm: “…”

Ứng Tiểu Quỳnh: “Giờ tin chưa?”

Kiều Uyển Lâm muốn làm rõ chuyện mấu chốt nhất, liền hỏi: “Chuyện trên đảo Lĩnh Hải rốt cuộc là như thế nào, việc nghĩa mà anh nói là sao?”

Ứng Tiểu Quỳnh nói: “Dò la miễn phí à, trả tiền trước đi.”

Kiều Uyển Lâm suýt nữa quên mất mình tới để ăn, nói: “Một phần cơm rang tôm nõn, thêm một hộp sữa đậu nành.”

Ứng Tiểu Quỳnh chần chừ một thoáng, số đơn Lương Thừa đặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, nên hắn vẫn còn nhớ: “Có một lần Lương Thừa ở đây, trước khi đi đã gói mang về cơm rang và sữa đậu, chẳng lẽ là mang cho nhóc à?”

Kiều Uyển Lâm cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân vì sao Lương Thừa có thể đưa đến trong hai mươi phút, cậu cấp thiết nói: “Tôi gọi xong rồi, anh nói được chưa?”

Chuyện đã qua nửa tháng, sóng gió đã bình yên, Ứng Tiểu Quỳnh nói: “Nói cho nhóc biết cũng được ——”

“Đám bọn anh tóm trên đảo là hai anh em ruột, Liễu Nghị và Liễu Cương. Hai anh em nó ở Bình Hải lừa tiền lên đến triệu bạc, ngày hai mươi tám định từ Lĩnh Hải chạy trốn.”

Kiều Uyển Lâm kinh ngạc: “Bọn chúng là kẻ lừa đảo ư?”

Nhớ lại ngày đó, phản ứng của Liễu Nghị và Liễu Cương khi đối diện với cảnh sát quả thật rất thâm sâu, khi đó Kiều Uyển Lâm đã thấy kỳ quái, nhưng không tìm hiểu kĩ.

Cậu hỏi: “Lừa nhiều tiền như thế, là góp vốn phi pháp phải không?”

Ứng Tiểu Quỳnh cười nói: “Nhóc cũng biết góp vốn phi pháp à?”

Nhưng mà còn thiếu đạo đức hơn cả góp vốn phi pháp, trước đó Liễu Nghị kinh doanh nhỏ, mở trang web, thuê nhà trọ ngắn ngày, hai năm nay cải trang thành người trí thức, thành lập một học viện bổ túc. Liễu Cương là tài xế, lái xe cho lãnh đạo ở bộ giáo dục.

Bây giờ cạnh tranh quyết liệt, các phụ huynh đều hy vọng con em mình được học ở một trường tốt, nếu như điểm số không đủ thì cũng chấp nhận móc ra một khoản tiền kếch xù để làm “phí chọn trường” (*) đổi lấy một cái chỉ tiêu nhập học.

(*) phí chọn trường: cũng dạng như đút lót á, mỗi trường mỗi giá khác nhau

Nhưng chính sách rất nghiêm, về cơ bản là có tiền cũng không làm được, hơn nữa nếu nói đến trung học số Bảy khó vào nhất, chỉ cần không đủ điểm thôi thì tất cả những chuyện khác cũng khỏi cần bàn.

Liễu Nghị liền lợi dụng nhu cầu này của phụ huynh, khoác lác mình có quan hệ trong bộ giáo dục, có thể lấy được chỉ tiêu nhập học, hợp tác với Liễu Cương lừa gạt phí chọn trường. Từ tiểu học lên cấp hai là mấy vạn đến mười mấy vạn không hạn chế, giá vào trường cấp ba thì lên tới bốn mươi vạn.

Ứng Tiểu Quỳnh liếc mắt nhìn đồ hàng hiệu trên người Kiều Uyển Lâm, sợ nhóc thiếu gia này không biết khó khăn của nhân gian, nên hắn nói: “Đừng nghĩ là ít, cả gia sản tích góp của một gia đình bình thường đấy.”

Không ngờ, Kiều Uyển Lâm suy nghĩ đến khía cạnh nghiêm trọng hơn, nói: “Đây không chỉ là chuyện tiền bạc, những phụ huynh kia đã tin tưởng hắn ta, tưởng rằng đưa tiền là có thể chắc một suất rồi, đến lúc đó bỏ lỡ báo danh vào những trường khác, như vậy con cái chẳng có cơ hội mà đi học nữa.”

Ứng Tiểu Quỳnh nói: “Chuyện này không phải thiểu số đâu.”

Kiều Uyển Lâm hỏi: “Đã báo cảnh sát chưa?”

“Đương nhiên.” Ứng Tiểu Quỳnh trả lời, “Nhưng mà người bị hại quá nhiều, từ khi phát hiện bị hại đến lúc liên hợp, rồi đến cùng báo cảnh sát lập án, thì Liễu Nghị và Liễu Cương đã trốn mất tiêu rồi.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Nếu đã báo cảnh sát vậy các anh còn tham dự vào làm gì?”

Ứng Tiểu Quỳnh nói: “Nhóc còn nhỏ, không hiểu được cảm giác bị người ta lừa mấy vạn, mấy chục vạn, càng không hiểu được sự căm phẫn khi con cái không được đi học, những phụ huynh đó sẽ dùng tất cả mọi cách để tìm được kẻ lừa đảo đó.”

Kiều Uyển Lâm: “Cho nên…”

“Cho nên bọn họ mới tìm đến anh.” Ứng Tiểu Quỳnh vỗ lồng ngực, “Mỗi người bỏ ra ít tiền, ủy thác cho anh tóm Liễu Nghị và Liễu Cương.”

Vấn đề quay về điểm xuất phát, Kiều Uyển Lâm nghi hoặc nói: “Anh chỉ là quản lý quán nhậu thôi mà, tại sao lại ủy thác cho anh?”

Ứng Tiểu Quỳnh đáp: “Anh đây nghề chính là kinh doanh ẩm thực, nghề phụ là đòi nợ. Chỉ cần có tiền là thần tiên yêu quái trên cái đất Bình Hải này anh đều có thể tóm được cho nhóc.”

Kiều Uyển Lâm vẫn ở lì trong sự chấn động này.

Ứng Tiểu Quỳnh khoác tay lên lưng ghế cậu, nói nhỏ: “Đầu tiên là báo cảnh sát, sau đó phát lệnh truy nã, đây gọi là cảnh sát và nhân dân cùng hợp tác. Hôm đó nhóc không báo cảnh sát thì bọn anh cũng sẽ dẫn Liễu Nghị và Liễu Cương về đồn công an nội thành.”

Kiều Uyển Lâm thì thầm: “Bởi vì các anh…”

“Ừm, đúng thật rất giống như tụ tập đánh nhau, hơi bạo lực một chút. Cứ xem như đánh giùm những người bị hại, huống hồ Liễu Cương còn móc dao găm ra, chẳng lẽ lại đi nói chuyện phải trái với chúng.”

Kiều Uyển Lâm giống như bước nhầm vào một địa phận xa lạ, những người ở đây, những chuyện đã xảy ra, trong khói lửa nồng nặc có khí chất giang hồ mãnh liệt.

Cậu chợt hoảng hốt, dao găm không phải của Lương Thừa, chuyện ngày hai mươi tám cũng không phải bắt cóc tống tiền, chân tướng mà cậu đã nghĩ khác một trời một vực với sự thật.

Nhưng mà sắc trời đã tối muộn rồi, rất muộn rồi.

Não và xương đầu của Kiều Uyển Lâm ngay lập tức trở nên gỉ sét, vừa bế tắc vừa chặt cứng, hốc mắt cũng khô khốc. Cậu hoang mang trợn tròn mắt, nhìn ra hồ nước và lan can bạch ngọc, những dải đèn rực rỡ, những két bia, và những khuôn mặt đỏ ửng vì say rượu.

Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy chiếc mô tô đậu ở trong góc.

Kiều Uyển Lâm như bị thiêu đốt, bàn tay đè lên đầu gối siết thành nắm đấm, các đốt ngón tay trắng bệch, cậu nhìn Ứng Tiểu Quỳnh liền nảy ra một câu hỏi chen chúc chui ra khỏi kẽ răng, có mím môi cũng không nhịn được.

“Có phải… Lương Thừa ở chỗ này không?”

Ứng Tiểu Quỳnh trả lời: “Nó không ở đây, xe cũng không cần nữa.”

Kiều Uyển Lâm nhìn quanh đám người, càng không tìm được lại càng không tin: “Các anh là bạn mà, các anh ở đây thì anh ấy nhất định cũng ở đây.”

Ứng Tiểu Quỳnh nói thầm: “Quán nhậu nhà ai lại đi mời học sinh giỏi về làm việc, phí của giời.”

Kiều Uyển Lâm không nghe rõ, cậu sốt ruột nhìn kĩ từng người một, nhưng không có ai là Lương Thừa cả, cậu tự an ủi mình, nghĩ đến điều tốt: “Lương Thừa về nhà rồi phải không.”

Ứng Tiểu Quỳnh lại nói: “Nó làm gì có nhà.”

Kiều Uyển Lâm bị câu nói này quất thẳng vào mặt, cay xè, cậu hỏi: “Có thể nói cho tôi biết anh ấy đi đâu không?”

“Được chứ.” Ứng Tiểu Quỳnh nói, “Lát anh nhắn WeChat hỏi giùm nhóc.”

Kiều Uyển Lâm nghe ra được đối phương đang cười nhạo mình, nhưng đành chịu. Cậu là người hiểu lầm trước, là người gây sự trước, bây giờ có nói thêm ngoại trừ giảm bớt sự hổ
thẹn của bản thân thì cũng chẳng có ích gì.

Cậu rời khỏi quán nhậu, cơm rang và sữa đậu nành gói mang về một nóng một lạnh, y như cảm xúc hoang mang rối loạn của cậu lúc này.

Xe taxi chạy xa khỏi chợ đêm, đi vào phố thương mại, phồn hoa nối gót liền mạch, Kiều Uyển Lâm thẫn thờ suốt nửa đường, mặt tì lên cửa sổ lóng lánh đủ màu sắc.

Điện thoại thỉnh thoảng vang lên, ngày mai xuất phát đi du xuân rồi, các bạn học đang trò chuyện sôi nổi trong nhóm chat.

Kiều Uyển Lâm đặt thông báo ở chế độ “Không làm phiền”, thế giới lại yên tĩnh rồi. Cậu nhìn chằm chằm ảnh đại diện cây xương rồng trong danh sách, vươn tay ra, do dự, giống như thật sự sợ gai xương rồng sẽ đâm vào vậy.

Đi qua hai con phố, cậu mở ảnh đại diện Lương Thừa ra, lúc gõ chữ cậu chột dạ đến nỗi sắp quên mất bính âm Hán ngữ luôn.

Kiều Uyển Lâm: Anh chuyển đi đâu thế?

Ấn gửi đi, trước câu này có một nhắc nhở màu đỏ. Hệ thống phần mềm thông báo, đối phương từ chối nhận tin nhắn của cậu.

Lương Thừa đã xóa cậu mất rồi.

Kiều Uyển Lâm bẽ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, đường phố quen thuộc, tiệm ăn Tứ Xuyên Lão Hồ thoáng qua, xe taxi rẽ đến phố Trường Lâm, cửa hàng tiện lợi, tiệm ăn sáng Ngô Ký, tất cả những nơi đã đi qua đều chỉ còn lại hồi ức.

Cậu xuống xe, đi thẳng đến cây cột điện, xé bỏ tờ quảng cáo che mất mã QR Siêu Nhân.

Ở chỗ tối có một đốm lửa màu đỏ cam, đột nhiên tắt lịm. Bóng đen dán sát vào bờ tường từ đầu ngõ rẽ ra đường lớn, nhả ra một hơi khói cuối cùng, đồng thời quay đầu nhìn bóng lưng Kiều Uyển Lâm đang quét mã QR.

Lương Thừa ở trong khách sạn đọc sách, điện thoại rung lên, màn hình hiển thị số điện thoại bản địa xa lạ.

Anh nghe máy: “Alo?”

“Lương Thừa.” Là Trình Lập Nghiệp.

Lương Thừa đóng sách lại, đoán rất chuẩn: “Lại đi theo dõi tôi à?”

Trình Lập Nghiệp đi đến đầu đường: “Không theo dõi, hủy rồi.”

Lương Thừa nói: “Không cần tốn công phí sức thế đâu.”

Trình Lập Nghiệp làm thinh giây lát, nói: “Tên nhóc con không dây dưa chút nào, chưa gì đã chạy rồi.”

Mặt Lương Thừa ảm đạm, nói: “Tôi không có tội, cũng không cần phải chạy.”

“Ý chú không phải như thế.” Trình Lập Nghiệp do đã quen dùng từ như vậy, liền giải thích với anh, “Ý chú là, con chuyển đi rồi sao?”

Lương Thừa biết nguyên tắc của Trình Lập Nghiệp, sẽ không lợi dụng chức quyền mà tùy ý điều tra tin tức của anh, anh trả lời: “Phải, cho nên đừng đi tìm tôi nữa.”

Trình Lập Nghiệp cảm nhận được sự mệt mỏi và bất đắc dĩ đan xen vào nhau, đành thỏa hiệp: “Lương Thừa, chú không nói với mẹ con, không nói một chữ nào hết, bà ấy cũng sẽ không chủ động tới tìm con. Chú bảo đảm, bảo đảm sẽ không quấy rầy con nữa, con ổn định lại được không?”

Lương Thừa miết góc sách đã quăn lại, cố gắng miết cho phẳng, nhưng lại càng quăn hơn. Một trang giấy cũng có thể quật cường như thế, huống chi là một người.

Anh không nói gì, Trình Lập Nghiệp gọi mấy tiếng: “Lương Thừa… Lương Thừa, con chuyển đi đâu vậy? Con có còn ở Bình Hải không?”

Giọng điệu than thở chui vào lỗ tai, Lương Thừa theo bản năng dời điện thoại xa ra, rồi cúp máy, anh không muốn nhận bất kì cuộc điện thoại nào nữa nên dứt khoát tắt máy.

Sáng sớm hôm sau, một chiếc Kim Bôi đậu trước khách sạn, Lương Thừa xử lý xong thủ tục trả phòng thì đi ra, cửa sổ xe hạ xuống, Ứng Tiểu Quỳnh vẫy tay với anh.

Phía sau xe còn có hai người, một là lão Tứ, người còn lại là nàng thơ xinh đẹp quyến rũ, nổi tiếng nhất phố, Ứng Tiểu Ngọc.

Xe đi về phía ga tàu lửa, Lương Thừa nói: “Chị Ngọc, chị cũng tới à.”

Ứng Tiểu Ngọc nói: “Tiểu Quỳnh nói em sắp đi, nên cùng đến tiễn em. Sau này định làm gì?”

Lương Thừa đáp: “Chưa nghĩ đến.”

“Em là một người có chính kiến.” Ứng Tiểu Ngọc nói, “Em không giống với bọn chị, em nhất định sẽ có một tương lai xán lạn.”

Lương Thừa nhếch khóe miệng, trong cảnh ngộ này, anh chưa từng nghĩ tới tương lai và sự nghiệp gì, để tránh phải mơ mộng ban ngày, khi tỉnh giấc chỉ còn lại hư vô.

Ứng Tiểu Ngọc lấy ra một bao lì xì, dặn dò: “Nhiều thì em không lấy, chỉ có hai trăm tệ thôi, lên tàu mua cơm với đồ ăn vặt, còn xem chị là chị thì ngoan ngoãn nhận lấy đi.”

Lương Thừa nhận lấy: “Cám ơn chị Ngọc.”

Lão Tứ nói: “Đến chỗ mới thì thường xuyên liên lạc nhé, lần sau đi du lịch còn tới tìm mày chơi.”

“Được.” Lương Thừa nói, “Nhưng anh đừng mặc như thùng tương đậu nữa.”

Lão Tứ đột nhiên cởi dây nịt ra, rất là nhạy cảm: “Mày mới nhắc nhở anh đấy, tối qua mới nói là mày đi, không có thời gian mua quà cho mày. Cái dây nịt này anh tặng mày, Louis Vuitton đấy nhé!”

Lương Thừa: “Anh cứ giữ lấy mà dùng đi.”

Ứng Tiểu Quỳnh chuyên tâm lái xe, đến ga tàu lửa, hắn bắt đúng thời cơ vượt qua một chiếc xe buýt, chiếm trước vị trí cuối cùng còn sót lại trong bãi đậu xe.

Xe buýt phanh gấp, tài xế phẫn nộ ấn còi, không có kết quả, đành phải đi tìm chỗ đậu xe khác.

Tập thể học sinh trên xe đều bổ nhào về phía trước, đầu Kiều Uyển Lâm đụng vào lưng ghế phía trước, cậu tỉnh ngủ. Tối qua cậu cầm điện thoại đợi tới ba giờ rưỡi, bây giờ buồn ngủ đến nỗi muốn đổi sang vé giường nằm.

Bãi đậu xe tạm thời không thể đỗ lâu được, Ứng Tiểu Quỳnh không tắt máy, quay đầu nhìn Lương Thừa.

Lương Thừa cầm balo, tạm biệt ngắn gọn: “Anh Ứng, bảo trọng.”

“Chăm sóc tốt cho bản thân.” Ứng Tiểu Quỳnh nói, “Đến thì gọi điện thoại cho anh.”

Lương Thừa kéo mở cửa xe, Ứng Tiểu Quỳnh gọi anh lại hỏi: “Suýt nữa thì quên, nhóc chủ nhà xinh giai của mày tên gì đấy?”

Lương Thừa hơi giật mình, nói: “Kiều Uyển Lâm.”

“Trùng hợp ghê, bạn nhỏ Tiểu Kiều hôm qua đến quán ăn cơm, anh kể hết chuyện trên đảo cho nhóc ấy nghe rồi đấy.”

Lương Thừa nhìn đồng hồ, chẳng có ích gì nữa, anh sắp phải đi rồi.

Xuống xe, Lương Thừa đi về phía sảnh soát vé, điện thoại vẫn còn tắt, anh móc ra mở máy lên, tin nhắn WeChat không kịp đợi mà vang lên.

Là tin nhắn từ mười tiếng trước ——

“Ăn Gì Cũng Ngon” gửi lời mời kết bạn.

Lí do quanh co lòng vòng đến tận mười tám khúc cua đèo, cậu viết: Bài tập mà đáp án là B đó, anh giảng cho tôi được không?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện