Tâm Ma - Tiếu Kì

Cô Nương Có Bệnh!


trước sau

Trong phòng ăn, giữa hàng ngàn con mắt đang nhìn mình, A Du vẫn hoàn toàn chăm chú vào món ăn của mình. Đó là một trạng thái tập trung tuyệt đối mà không phải ai cũng có thể đạt được.

Lý Vũ tuy không có đam mê với việc nấu nướng, nhưng nhìn A Du phô diễn kỹ năng tuyệt đỉnh với con dao làm bếp, hắn nhất thời không thể rời mắt đi nơi khác, dù chỉ trong khoảnh khắc.

Từng loại rau củ đều được A Du xử lý vô cùng gọn gàng, từ băm nhỏ, cắt mỏng, cho đến thái sợi, không hề có bất kỳ sai sót. Nhưng sau một hồi quan sát, Lý Vũ cảm thấy nàng ta phối trộn hơi nhiều thứ chẳng liên quan gì với nhau.

Cầm cái muôi khuấy cho nước đục ngầu, A Du vớt một miếng cá, lấy ngón tay ấn nhẹ vài cái rồi thả xuống, tiếp tục khuấy mạnh như thợ xây trộn hồ. Nàng hết khuấy từ trái sang phải, sau đó lại từ phải sang trái, đủ bảy bảy bốn mươi chín vòng mới thôi.

Thò tay vào cái rổ đặt dưới bàn, A Du cầm lấy một thứ sần sùi màu xanh lục ném lên cao, vung vẩy con dao qua lại trước mặt. Theo đó, từng miếng khổ qua to bằng hai ngón tay thi nhau rơi xuống, bắn lên những tia nước nóng hổi.

“Cô nương, sao lại cho khổ qua vào chứ?” Lý Vũ há hốc mồm, bắt đầu không hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Theo hắn nhẩm tính, nàng đã sử dụng hơn năm mươi loại nguyên liệu khác nhau, vậy mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

A Du không trả lời, bởi toàn bộ tâm trí của nàng lúc này đã không còn quan tâm đến bất kỳ việc nào khác. Sau khi chém liên tiếp rất nhiều khổ qua cho vào nồi, nàng lại cúi xuống, lấy ra một vật đầy gai góc lởm chởm.

A Du vung tay một cái, quả sầu riêng tươi xanh mơn mởn xoay vài vòng trên tấm thớt, tự động tách ra thành nhiều phần. Hai mắt long lanh khẽ chớp, nàng dùng đũa gắp một miếng nhỏ, đưa lên miệng nếm thử.

Liếm liếm môi, A Du gật nhẹ đầu, dứt khoát biến quả sầu riêng, cả vỏ lẫn ruột, trở thành một phần của món canh. Điều này Lý Vũ đã nghĩ đến nhưng vẫn không thể tin nổi, bởi vì thật sự quá hoang đường.

“Món ăn này có tên song thiên cố sự.” A Du nói, hai mi mắt cụp xuống, nụ cười nhàn nhạt, như đang tự nhủ với chính mình. “Thiên thứ nhất, lý ngư vượt long môn, đã xong. Thiên thứ hai, nê trung xuất liên hoa, bắt đầu.”

(Tạm dịch: cá chép vượt long môn, hoa sen nở trong bùn.)

Lý Vũ nhíu chặt chân mày, hiểu rằng món ăn của A Du mới chỉ chế biến được một nửa. Nhưng một nửa đã kinh khủng như vậy, nếu hoàn thành thì càng khủng bố đến mức nào.

“Trong đầm gì đẹp bằng sen.” A Du khẽ lẩm bẩm.

Nàng không để Lý Vũ đợi lâu, lập tức lấy ra vài đóa hoa sen, tươi như vừa mới được hái. Những bông hoa tội nghiệp, cứ tưởng thoát khỏi kiếp bùn đất là may mắn, nào ngờ đâu kết cục lại trở nên bi thảm như vậy.

Nhìn từng đóa hoa sen bị ném vào nồi, Lý Vũ cảm thấy trí tuệ của mình không đủ để giải thích việc này. Nhưng hắn cũng đồng thời thông suốt được một điều, đó là ở chân giới, chuyện quái dị nào cũng có thể xảy ra.

Lý Vũ thật sự không muốn chứng kiến cảnh tượng tiếp theo, nhưng vì tò mò, hắn chỉ đưa tay che đi con mắt bên trái. Đáp lại sự tò mò của hắn, A Du tiếp tục đem hai chiếc nồi đất đặt lên bàn.

Nắp nồi vừa mở, một mùi nặng nề tràn ra, khiến cho những ai đứng gần đều phải che hai lỗ mũi lại. Quả thật là cả hai chiếc nồi này đều vô cùng đặc sắc, bởi một bên được lấp đầy đậu hũ thối, bên kia thì mang mùi đặc trưng của mắm ruốc.

“Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.” A Du đọc nốt câu thơ còn lại.

“Cô nương! Đừng!” Lý Vũ cảm thấy miệng lưỡi đắng ngắt, suýt nữa mắc nghẹn vì nuốt phải nước miếng của chính mình.

Nhưng chuyện gì đến cũng phải đến, A Du nâng hai nồi đất lên, trút hết tất cả vào nồi canh rồi khuấy đều. Càng khuấy, hơi nước bốc lên càng nhiều, cho đến khi thứ trong chiếc nồi lớn bắt đầu biến thành dạng sền sệt.

“Mẹ từng nói, cho nước mắm vào ngay trước khi tắt bếp.”

Nói là làm, A Du lại múc một muỗng nước mắm rót vào. Nhưng cảm thấy vẫn chưa đủ, nàng lại múc thêm một muỗng, một muỗng, rồi lại một muỗng, cho đến khi hũ mắm gần như cạn sạch.

Băm nhỏ một nắm lớn hành lá bỏ vào nồi lớn, A Du phóng con dao lên xoay tròn giữa không trung rồi tắt bếp. Bếp vừa tắt, con dao cũng vừa rơi xuống, cắm chặt trên tấm thớt gỗ, không ngừng run rẩy.

Lý Vũ chỉ đứng bên ngoài quan sát, tuy nhiên tinh thần cũng không kém phần căng thẳng. Mắt thấy A Du đã chế biến xong món ăn kỳ quái kia, hắn mới dãn một chút đôi chân mày của mình, nghiêm túc nhìn thiếu nữ nói:

“A Du cô nương, cô nương có bệnh!”

Lời này vừa ra, toàn bộ phòng ăn liền trở nên yên tĩnh, lớp lớp ánh mắt hướng về phía Lý Vũ như đang nhìn một kẻ điên. Bởi vì người bình thường, không ai dám nói với A Du những lời thế này.

Đám đệ tử ngoại môn thầm gọi A Du là Thực Đường Ma Nữ, không phải chỉ vì cách nấu ăn quái dị, mà còn bởi tính cách của nàng. Nhìn vẻ bề ngoài, nàng như một nữ tử thuần khiết đáng yêu, nhưng thực chất lại hỉ nộ vô thường, khó lường hơn cả A Hạ gấp ngàn lần.

“Hơn nữa, bệnh của cô nương cũng không hề nhẹ.”

Lý Vũ cảm nhận được không khí xung quanh có sự biến hóa, nhưng vẫn tiếp tục nói. Là một người mang trọng trách chữa bệnh cứu người, hắn không thể nhắm mắt làm ngơ.

“Bệnh của cô nương không phải ở trên thân thể, mà là ở trong tâm.”

“Theo như ta quan sát, lúc cô nương nấu ăn rất tập trung, hoàn toàn không để ý đến những gì xảy ra xung quanh. Điều này có nghĩa là cô nương rất thích nấu ăn, xem việc nấu ăn như chính bản thân mình.”

“Vì vậy, chỉ cần nhìn cách cô nương tạo ra món ăn này, có thể hiểu được phần nào suy nghĩ trong lòng cô nương.” Lý Vũ không ngần ngại khẳng định.

Kiếp trước, mặc dù chuyên ngành không phải là tâm lý học, nhưng Lý Vũ cũng có nghiên cứu đôi chút về lĩnh vực này. Tuy nhiên, chỉ đôi chút như vậy vẫn đủ để hắn nhìn ra được vấn đề của A Du.

“Ngay từ cái tên của món ăn là Song thiên cố sự đã nói lên trong lòng cô nương có tâm sự.” Lý Vũ lại nói. “Nhưng vì không thể nói ra cùng ai, nên chỉ có thể trút vào công việc yêu thích của mình.”

“Cách cô nương chế biến nguyên liệu, nhìn sơ qua, đao pháp có vẻ như rất nhanh nhẹn thanh thoát, nhưng thực chất lại vô cùng rối loạn, giống như không phải đang cắt gọt rau củ, mà muốn chém đứt thứ gì đó.”

“Chưa kể đến việc cô nương ném những thứ nguyên liệu kia vào trong nồi, rất giống như muốn ném đi những tâm sự không thể giãi bày. Nhưng cô nương không nỡ làm việc đó, cuối cùng chỉ có thể giữ lại ở trong lòng.”

“Lý ngư vượt long môn, nê trung xuất liên hoa, hai cố sự này chắc chắn có liên quan tới tâm bệnh của cô nương, còn cụ thể như thế nào, chỉ cô nương mới hiểu được.”

“Món ăn này của cô nương, có thể nói là vô cùng hỗn tạp, rối rắm, không cách nào nuốt trôi.” Lý Vũ hít sâu một hơi, giọng nói trở nên quyết liệt. “Đừng nói cho người ăn, ngay cả chó lợn cũng không thể ngửi nổi.”

Vẻ mặt hắn điềm tĩnh, hoàn toàn không bị những ánh mắt kinh ngạc xung quanh làm cho xao động tinh thần. Hắn cũng biết những lời của mình có tính đả kích rất lớn đối với A Du, nhưng thuốc đắng dã tật, hắn nhất định phải nói ra.

“Cô nương không phải đang nấu ăn, mà đang muốn hủy hoại thức ăn. Nhưng nấu ăn là sở thích của cô nương, là chính cô nương. Vì vậy, hủy hoại nó, chẳng khác nào cô nương đang hủy hoại bản thân mình.”

“Đủ rồi!” Một tiếng quát vang lên, nhưng người mở miệng lại là A Hạ.

Trước những phân tích của Lý Vũ, sắc mặt của A Du mỗi lúc một biến xấu đi. Làm tỷ muội thân thiết nhiều năm với A Du, nàng cảm thấy cần phải ngăn tên thiếu niên kia, không thể để hắn tiếp tục khua môi múa mép.

“Hộ hoa sứ! Mau bắt hắn ăn hết chỗ này.”

“Rõ!” Bốn mươi nữ tử có thân hình vạm vỡ lập tức siết chặt vòng vây.

Những người ở đây đều rõ ràng, đám hộ hoa sứ kia là tinh anh trong số ngoại môn đệ tử, tin chắc Lý Vũ có mọc cánh cũng khó mà bay. Rất nhiều tiếng cười hả hê vang lên, xen lẫn với đó là không ít tiếng thở dài.

Riêng Lý Vũ không biết sức lực của những nữ tử này như thế nào, chỉ biết rằng ai nấy đều cao to gấp rưỡi mình. Hắn đảo mắt một vòng, bên ngoài bình tĩnh, nhưng bên trong thì nóng như lửa đốt.

Chạy không được, mà ở lại thì cũng không xong. Hắn nhìn chiếc nồi lớn, dù là sơn hào hải vị cũng không cách nào tiêu hóa hết được, nói gì đến thứ mà “chó lợn cũng không thể ngửi nổi”.

“Dừng lại!” Tưởng như kết cục của Lý Vũ đã được an bài, nhưng đúng lúc này, A Du bất ngờ lên tiếng. “Để hắn đi!”

“Không được!” A Hạ phản đối. “Hắn năm lần bảy lượt xúc phạm ta với ngươi, không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.”

“Ta biết ngươi đang có chuyện không vui, nhưng cũng không nên vì thế mà giận cá chém thớt chứ.” A Du lạnh lùng nói. “Vả lại, món ăn này là do ta làm ra, nên xử lý như thế nào cũng sẽ do ta quyết định.”

“Ngươi…” A Hạ nhìn người tỷ muội tốt bao nhiêu năm, vì một tên lạ mặt mà tỏ thái độ với mình. Nàng cắn chặt môi, cởi bỏ chiếc tạp dề trên người rồi ném xuống đất, sau đó xoay người bước đi.

“Ở đây không có việc của các ngươi nữa, mau giải tán đi.” A Du đảo mắt một vòng, nhàn nhạt mở miệng. Đợi khi xung quanh không còn ai, nàng tiến đến trước mặt Lý Vũ, nở một nụ cười vui vẻ:

“Ta tên Lâm Du Du, còn ngươi?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện