Tâm Lý Phạm Tội

Phán Đoán


trước sau

TÂM LÝ PHẠM TỘI

Tác giả: Trường Nhị

Dịch: Mặc Thủy

Phần 2 // Hai Nẻo Đường

Chương 33 // Phán đoán

Lâm Thần không biết nói gì, nhưng cũng chỉ trong một khoảnh khắc mà thôi.

Không cảm khái hay khen ngợi gì, anh trực tiếp giơ tay ra với Hình Tòng Liên: “Đưa tôi điện thoại.”

Còn Hoàng Trạch gần như vừa định cúp máy thì tiếng chuông lại reo vang.

“Hoàng Trạch, còn một việc mà tôi muốn anh làm?”

Nghe thấy giọng nói ôn hòa vang lên trong ống nghe, Hoàng Trạch cảm thấy hơi châm chọc, nhưng sau đó hắn ngạc nhiên phát hiện ra sự yên tâm kỳ lạ, chỉ là đã nhiều năm quen đối đầu với Lâm Thần khiến hắn gần như vô thức thốt ra lời trào phúng: ‘Ồ? Cố vấn Lâm vừa nhậm chức đã muốn ra oai rồi?’

Ngón tay của Lâm Thần vuốt nhè nhẹ lên điện thoại, anh ra hiệu với Hình Tòng Liên rồi mới đi ra ngoài.

“Hoàng Trạch, tôi cần anh làm một việc.”

Lâm Thần nói rất nhỏ, không hề để bụng sự châm chọc của Hoàng Trạch, ngữ điệu vẫn rõ ràng bình lặng như trước.

Trong bãi đậu xe, Hoàng Trạch đứng ngoài đám đông, nghe đến chỗ quan trọng, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía tài xế xe khách vừa được giải cứu.

Vì Hoàng Trạch luôn cúi đầu với vẻ mặt âm trầm, nhưng khi nghe đầu kia điện thoại nói gì đó, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, nên ngay lúc này Khương Triết đã nhanh chóng ý thức được có một vài chuyện gì đó đã xảy ra.

Khương Triết thấy Hoàng Trạch đeo tai nghe bluetooth vẫn cất trong túi áo lên thì vội vàng tiến lên kéo Hoàng Trạch lại: “Thanh tra Hoàng, ngài xem khi nào thì bắt đầu đàm phán?”

Nhìn mái tóc xoăn xù lên rất có phong cách của Khương Triết, Hoàng Trạch chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên sự buồn nôn và chán ngấy khó tả, nhưng có rất đông người của truyền thông có mặt nên hắn bắt buộc phải nhịn: “Khương Triết, vụ án này không cần cậu tham gia nữa.”

“Thanh tra Hoàng, ngài không thể làm vậy, Lâm Thần và Hình Tòng Liên rõ ràng đến để tranh công mà!” Tuy rằng dự cảm được chuyển biến trong thái độ của Hoàng Trạch, nhưng khi nhận được tuyên bố chính thức, Khương Triết chỉ cảm thấy căng thẳng và khủng hoảng.

Hoàng Trạch hất tay Khương Triết ra, đi về phía tài xế xe khách, ông ta đang ngồi uống nước nóng trên một chiếc ghế nhỏ ngoài rìa bãi đậu xe, đồng thời được giới truyền thông phỏng vấn.

Thấy Hoàng Trạch có vẻ quyết tâm nghe theo lời Lâm Thần, Khương Triết đột ngột cất cao giọng: “Ngài đã quên lần trước khi Lâm Thần làm chuyên gia đàm phán đã dẫn đến hậu quả sau cùng là gì sao?”

Y nói rất lớn, không những đã thành công ngăn bước Hoàng Trạch, mà đồng thời còn khiến các phóng viên gần đó thi nhau quay sang.

Hoàng Trạch quay đầu lại, ủng da sáng bóng, cảnh phục phẳng phiu, đáp: “Khương Triết, cậu không cảm thấy tôi đã nghe những lời này quá nhiều rồi sao?”

Hắn nói xong thì bước đến bên tài xế, vỗ vai hai phóng viên ở đó, ra hiệu cho họ tránh mặt đi.

Tài xế ngẩng lên, đối diện với người đã mạo hiểm cả mạng sống để cứu mình, ông ta không thể giấu được sự cảm kích trong mắt: “Ngài cảnh sát, còn vấn đề gì sao?” Ông ta hỏi.

Hoàng Trạch hơi cúi người xuống, ghé đến sát gần người tài xế rồi nói: “Tôi muốn thông báo cho ông một tiếng, cảnh sát đã định vị được kẻ bắt cóc kia, cảnh sát đặc nhiệm đã lên đường rồi, hẳn là sẽ nhanh chóng giải cứu được con tin, mong là ông yên tâm.”

Hoàng Trạch chưa nói hết lời thì tài xế bỗng nhiên trở nên căng thẳng, ngay cả chính Hoàng Trạch cũng có thể nhìn ra sự tránh né trong mắt đối phương.

Người tài xế run run môi, nghĩ nghĩ rồi thấp thỏm hỏi: “Các anh định làm gì cậu nhóc đó?”

“Chúng tôi đã cử đi tay bắn tỉa giỏi nhất trong đội đặc nhiệm, một khi nắm bắt được hướng đi của kẻ bắt cóc là có thể nhanh chóng bắn hạ!” Hoàng Trạch nói rất nhanh, vẻ mặt lại lạnh nhạt.

“Các người đừng tổn thương nó!” Nghe đến đây thì tài xế buột miệng nói.

Hoàng Trạch nhìn vẻ lo âu của tài xế bằng đôi mắt sắc bén, nhưng hắn không nói gì thêm, chỉ đứng thẳng người dậy bước đi vài bước, sau đó mới nhấn vào tai nghe mà hỏi: “Nghe rõ rồi chứ?”

‘Rất rõ.’ Lâm Thần dừng lại, không lập tức cúp điện thoại mà nói: ‘Hoàng Trạch, cảm ơn.’

Hoàng Trạch nghĩ, cảm ơn tôi cái gì chứ.

……

Lâm Thần cúp điện thoại, khi trở về phòng thì bất ngờ thấy Hình Tòng Liên nháy mắt với mình.

Anh nhìn thoáng qua mấy người trong văn phòng, sau cùng dừng lại trên mặt ông Chủ tịch.

“Có chuyện gì sao?” Anh hỏi.

Chủ tịch hội đồng quản trị đập bàn đánh rầm: “Tôi đã nhìn quen tác phong quan liêu của các anh rồi, tranh quyền tranh chức, anh cứ cà kê như vậy là để làm gì, vì sao không gọi ngay cho kẻ bắt cóc?”

Nếu hỏi ai là người lo lắng sự kiện lần này không thể giải quyết hoàn mỹ nhất, vậy thì hẳn không phải ai khác ngoài ông Chủ tịch hội đồng quản trị của cao tốc Hoành Cảnh rồi, dù sao thì ông ta cũng là người phụ trách chính và trực tiếp của cao tốc này, ban đầu thì làm chậm trễ công việc của phía cảnh sát rồi, ngay lúc này ông ta là người sốt ruột hơn ai hết.

Lâm Thần khẽ thở dài, quay người đi rót một ly nước nóng đưa đến trước mặt ông Chủ tịch hội.

Anh nói: “Hãy thả lỏng.”

Có lẽ vì Lâm Thần quá sức trấn tĩnh, hoặc cũng có thể chỉ vì anh bẩm sinh có năng lực trấn an người khác, ông Chủ tịch vô thức đặt trên lên chiếc ly giấy vừa được đưa đến, trên thành ly còn in mấy chữ Cao tốc Hoành Cảnh kỷ niệm, ông ta ngẩng đầu lên, lúc này đã hòa hoãn hơn nhiều.

Lâm Thần nói: “Thật ra, kẻ bắt cóc muốn chúng ta gọi điện là vì hy vọng sau khi trải qua nguy cơ bom hẹn giờ và con tin bị bắt thì chúng ta sẽ trở nên căng thẳng lo âu, dễ bị kiểm soát và đồng ý với điều kiện của hắn ta.” Lâm Thần quay lại chiếc sô pha, Vương Triêu tự giác nhường cho anh một chỗ trống, Lâm Thần nói tiếp, “Nhưng quyền chủ động là rất quan trọng, nếu sau khi phát hiện ra thông tin mà chúng ta lại để hắn biến thành người phải chờ đợi, vậy thì hắn sẽ có những trải nghiệm tương tự như thế.”

Chủ tịch hội đồng quản trị nghe vậy thì hơi ngượng ngùng: “Tôi đã hơi nóng nảy, nhưng dù để cho hắn cảm thấy như chúng ta vậy, thì cũng có chỗ tốt nào đâu, lỡ như trong lúc nóng ruột hắn ra tay làm hại bọn trẻ thì sao?”

Lâm Thần hơi hạ mắt, anh mở khóa điện thoại, nhìn thời gian và lượng pin còn lại rồi đáp: “Thứ nhất, tôi phải chờ hắn lên tiếng trước, thứ hai, hắn sẽ không làm thế.”

Lâm Thần chỉ nói đơn giản thế rồi không giải thích thêm, anh bấm dãy số điện thoại đã thuộc nằm lòng kia, sau đó nhìn sang kỹ thuật viên ngồi cạnh mình.

Vương Triêu nhận chiếc di động, giúp anh mở chức năng ghi âm lên, sau đó kiểm tra lại hệ thống định vị truy vết lần nữa, sau cùng mới đưa cho anh một cái tai nghe.

Lâm Thần gật đầu, chia một đầu tai nghe cho đội trưởng đội cảnh sát hình sự bên cạnh mình.

Dây tai nghe không dài, anh và Hình Tòng Liên phải ghé sát vào nhau, sau đó anh mới đưa micro gắn kèm lên gần môi mình, để thuận tiện, Hình Tòng Liên lại nghiêng đầu sau, thế là khoảng cách càng gần.

Hơi thở ấm nóng phả vào bên má lại phảng phất mùi thuốc lá bạc hà trong veo, Lâm Thần ổn định lại hơi thở rồi nhấn nút gọi.

Tút……Tút……

Âm thanh chờ vang lên hết lần này đến lần khác, vang đến lần thứ năm thì cuộc gọi mới kết nối.

Cả trong lẫn ngoài tai nghe đều yên tĩnh, sau đó mới dần dần vang lên tiếng hít thở vừa nhẹ vừa chậm.

Lâm Thần không nói gì, anh đang chờ.

Thế rồi, kẻ bắt cóc lên tiếng.

Giọng nói kia vừa dịu dàng vừa lễ phép, chẳng khác nào một quý công tử có gia cảnh hiển hách và thái độ tao nhã, không hề có vẻ hung ác mà một kẻ bắt cóc nên có.

Cậu ta nói: ‘Thầy Khương, tôi chờ anh rất lâu rồi.’

Hình Tòng Liên mở to mắt, quay phắt lại nhìn Lâm Thần, ánh mắt tràn ngập vẻ không dám tin, anh đột nhiên hiểu ra vì sao Lâm Thần lại phải chờ đối phương lên tiếng trước. Khi con người phải chờ đợi thì sẽ trở nên căng thẳng và lo âu, mà người đã rơi vào trạng thái đó thì sẽ dễ dàng phạm sai lầm.

Hơi thở của Lâm Thần thậm chí không hề rối loạn chút nào, anh dường như không để tâm đến cách xưng hô mà kẻ bắt cóc vừa lộ ra, anh cũng không thừa nhận hay phủ nhận gì, mà chỉ bóp nhẹ micro trên dây tai nghe, hơi mỉm cười, nói bằng giọng bình thản trong trẻo: “Chào cậu.”

Đầu kia điện thoại vang lên tiếng cười khe khẽ, ‘Tôi chờ anh rất lâu rồi.’

“Trước khi nói chuyện với cậu, tôi cũng cần phải chuẩn bị thật kỹ.” Lâm Thần đơn giản đáp trả lời chất vấn của đối phương, tựa như đang mặt đối mặt thảo luận một vấn đề thường ngày vậy.

‘Hương vị của Sugus thế nào?” Thiếu niên ở đầu kia cười hỏi.

“Tôi còn chưa kịp nếm một miếng thì kẹo đã bị mang đi làm vật chứng rồi.” Lâm Thần cười đáp.

‘Vậy thì thật đáng tiếc, Sugus vị chanh ngon tuyệt cú mèo, tôi nghĩ anh nên nếm thử.’

“Ý kiến này khá hay.” Ngón tay Lâm Thần khẽ quấn lấy dây tai nghe, sau đó mới nói: “Hôm nay hơi lạnh, các cậu ăn trưa chưa?”

‘Ha ha, ăn mấy món ăn vặt mà bọn trẻ mang theo đó.’ Thiếu niên bật cười, nói: ‘Thầy Khương, thật ra anh muốn hỏi chúng tôi đang ở đâu chứ gì?’

“Vậy có tiện nói cho tôi biết không?” Lâm Thần hoàn toàn không quan tâm đến sự khiêu khích nhỏ bé đó, anh vẫn trả lời tự nhiên theo chủ đề.

“Ủa, các anh đàm phán với kẻ bắt cóc mà chẳng lẽ không truy vết điện thoại à, nếu thông qua phép đạc tam giá BSS thì hẳn là anh sẽ nhanh chóng biết được tôi đang ở đâu chứ nhỉ?”

Nghe vậy, Lâm Thần nhìn sang Hình Tòng Liên, Hình Tòng Liên đã ghé sát đến trước màn hành máy tính, sau đó cứ như trông thấy ma vậy, anh xoay màn hình lại cho Lâm Thần xem, trên đó đang hiển thị điểm đỏ truy vết đã ổn định lại, đồng thời hiện rõ vị trí của kẻ bắt cóc lúc này đang ở ngay trong rừng cỏ lau mênh mông bên cạnh cao tốc Hoành Cảnh.

Dù là Lâm Thần cũng phải kinh ngạc, chỉ có điều anh chưa kịp trả lời thì đầu kia vang lên giọng nói non nớt mềm mại như kẹo bông gòn của một bé gái, hình như cô bé đang đọc cái gì đó, giọng lắp ba lắp bắp, nhưng lại rất nghiêm túc và rõ ràng: ‘Chú ơi, hy vọng trong vòng chín mươi phút nữa, các chú sẽ đưa kết quả đến trước mặt cháu.’

Giọng nói dịu ngọt kia vang lên trong tai Lâm Thần, như từng sợi tơ đường mềm mại quấn quýt, Lâm Thần lại quấn thêm một vòng dây tai nghe quanh ngón tay mình, đồng thời không hỏi thêm là kết quả gì, anh nâng micro lên, bình thản nói: “Chúng ta giao ước đi.”

‘Giao ước gì?’

“Tôi sẽ đưa thứ mà cậu muốn đến cho cậu, nhưng xin cậu hãy chắc chắn đảm bảo an toàn cho bọn trẻ.” Lâm Thần nói rất nghiêm túc cũng rất trịnh trọng, nụ cười trên khóe môi đã biết mất.

‘Thầy Khương dường như rất tự tin nhỉ?’ Bên kia vang lên tiếng cười châm chọc.

“Thật ra thì không.” Lâm Thần ngồi thẳng lên, “Nhưng tôi cảm thấy……”

‘Anh cảm thấy cái gì?’ Thiếu niên có lẽ là thấy rất buồn cười nên mới hỏi lại.

“Tôi cảm thấy cậu đang sống rất đau khổ, mà người có lương tri và giới hạn đạo đức thì thường sống đau khổ hơn một chút.”

Thiếu niên kia có vẻ như không ngờ sẽ nghe được một câu trả lời như thế, cậu ta im lặng một lúc mới lên tiếng: ‘Thầy Khương, tôi đột nhiên cảm thấy tôi phải thay đổi cái nhìn về anh rồi.’ Có vẻ là vì muốn giữ mình bình tĩnh lại, cậu ta mở giấy bọc ra rồi lấy kẹo nhét vào miệng mình, vừa nhai vừa nói: ‘Vậy thì sau chín mươi phút nữa, hãy dẫn theo các phóng viên kia cùng đến gặp tôi đi.’

Dứt lời, cậu ta nhẹ nhàng cúp điện thoại, Lâm Thần tưởng như nghe thoáng qua tiếng một nụ hôn gió ở đầu kia.

“Thầy Khương, Khương Triết?” Hình Tòng Liên gỡ tai nghe ra, ngón tay dài gõ nhè nhẹ trên mặt bàn, “Chẳng trách mà hôm nay có đông phóng viên đến vậy.”

“Có lẽ là bị lợi dụng rồi.” Lâm Thần dời tay sang ly nước còn ấm, nhẹ nhàng cảm thán, “Đúng là một đứa trẻ quá thông minh.”

PS: Trong lời thoại của Lâm Thần, có hai cách gọi kẻ bắt cóc là HắnCậu ta, ở đây xin giải thích rõ là cách gọi của anh thay đổi theo đối tượng nghe. Với Hình Tòng Liên, Lâm Thần đã bày tỏ quan điểm rằng anh tin cậu nhóc kia không phải người xấu, trong tiềm thức vẫn luôn tin, nên cách gọi cũng sẽ nhẹ nhàng hơn. Với người ngoài, Lâm Thần không đề cập đến quan điểm riêng của mình nên vẫn sẽ gọi Hắn để tránh gây nghi ngờ.

~*~


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện