Tâm Lý Phạm Tội

Thử Hỏi


trước sau

TÂM LÝ PHẠM TỘI

Tác giả: Trường Nhị

Dịch: Mặc Thủy

Phần 1 // Một Hạt Cát

Chương 17 // Thử hỏi

Giờ cơm tối, người dân thành phố Hoành Cảnh bất ngờ phát hiện ra đoạn phim quảng cáo du lịch phát sóng nửa tháng nay đã thay đổi.

Kèm theo tiếng đàn du dương là hình ảnh trên màn hình tivi dần dần sáng lên, một vùng sông nước màu phỉ thúy chậm rãi xuất hiện.

Trên mặt sông có mấy chú vịt con đang chơi đùa, chúng lắc lắc đầu như đang vội về nhà.

“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy……”

Giọng nói trẻ con non nớt áp đi tiếng đàn thanh thoát, một cụ già dắt theo cháu nhỏ xuất hiện bên chiếc cầu xây bằng đá, đứa bé trai còn chưa bước được vững đang liên thanh đếm số bậc thang, trông rất hào hứng.

Ống kính chuyển sang bên kia cầu, có một người lữ khách khoác balo đứng bên cầu, anh ta sững sờ chốc lát rồi đọc lên đôi câu đối dán hai bên trụ cầu: “Xuân đến đầu thuyền xuôi nước thẳm, thu về bến đỗ ánh tịch dương.”

Giọng nói của lữ khách xa xăm trong sáng, đến nỗi người nghe phải cảm thấy môi lưỡi thoảng hương thơm.

Sau đó, người lữ khách kia càng đi càng xa, ống kính đuổi theo bước chân anh, đến bên bờ sông rộng mênh mông, nước sông muôn hình vạn trạng, cuồn cuộn sóng dồn.

Ống kính quét qua cầu lớn bắc ngang dòng sông, sau cùng rơi xuống ba chữ “Cầu Thái Thiên”.

Nhạc nền dùng lại, gương mặt xinh xắn của nữ phát thanh lại xuất hiện.

‘Tiếp theo là một tin tức khẩn cấp, ngày 10 tháng này, thành phố xảy ra một vụ án giết người nghiêm trọng, nghi phạm là Phùng Bái Lâm, nam, 37 tuổi, cảnh sát khuyến cáo, người này cực kỳ nguy hiểm, nếu bắt gặp người này xin hãy lập tức báo cảnh sát.’

Giọng nói của nữ phát thanh viên nghiêm túc, hình chụp của Phùng Bái Lâm xuất hiện ngay trên màn hình, y cười mỉm như đang châm biếm gì đó.

Đây chính là cái bẫy mà Lâm Thần giăng ra để dụ bắt Phùng Bái Lâm.

Lời giải thích của Lâm Thần là bất cứ kẻ phạm tội nào cũng có “một nơi để thuộc về trong tâm lý”, cũng như khi người ta đi mua hàng đều vô thức chọn địa điểm tiện lợi nhất, nghi phạm gây án cũng sẽ chọn xung quanh vùng an toàn hoặc có ý nghĩa đặc biệt với mình.

Nơi gây án của Phùng Bái Lâm đều nằm trong phạm vi bán kính 1.5km xung quanh trường Tiểu học Thực Nghiệm Thành phố, cầu Thái Thiên vừa vặn ở trong khu vực này.

Điều kỳ diệu hơn ở chỗ bên dưới cầu là nước sông dâng cao, nước đại diện cho sức sống cuộn trào, cũng có liên quan đến ý nghĩa của khay cát.

Để thỏa mãn nghi phạm mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế* với số 7, trong đoạn phim ngắn xuất hiện tổng cộng bảy chú vịt con, cùng với số bảy, tất cả đều nhằm mục đích làm cho Phùng Bái Lâm cảm thấy dễ chịu.

Mà tên cầu Thái Thiên lại có bảy nét, trong tiềm thức của Phùng Bái Lâm, y sẽ cho rằng nơi này rất an toàn.

Nếu nói đoạn phim ngắn bình yên hài hòa là nhằm để gợi lên ký ức tươi đẹp của Phùng Bái Lâm, vậy thì ngay sau đó lại phát ra lệnh truy nã chính là để Phùng Bái Lâm biết được cảnh sát đang đuổi bắt y, như vậy sẽ thúc giục y hành động nhanh hơn.

Dưới tác động của cả ký ức vô thức lẫn áp lực bên ngoài, y nhất định sẽ chọn cầu Thái Thiên.

Nhìn chăm chú vào gương mặt tuấn tú như tái nhợt của Phùng Bái Lâm, có người nâng điều khiển lên tắt tivi.

Màn hình biến đen, chiếc đèn bàn tỏa ra ánh sáng dìu dịu, đương nhiên, vẫn còn một nơi rất sáng.

Đó chính là một đỉnh đầu phản quang.

“Thanh tra Hoàng này, sao lại đột nhiên nhớ đến tìm ông già này uống trà thế?” Trong văn phòng Cục trưởng cục cảnh sát, Cục trưởng già bưng cốc trà lên uống một hớp lớn, không hề nhắc đến đoạn phim quảng cáo trong tin tức vừa rồi.

Hoàng Trạch ngồi đối diện Cục trưởng già, vừa cười vừa tự rót một chén trà, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt ông: “Lần này tôi đến chủ yếu là để thăm chú.”

Cục trưởng già bất giác hít một hơi thật sâu, ông nhắm mắt lại như đang hưởng thụ hương thơm của trà giữa đêm khuya thanh vắng tĩnh mịch, lại cũng giống như hoàn toàn không nghe thấy hắn nói gì.

Nhưng Hoàng Trạch không tức giận vì bị làm ngơ như vậy, hắn đang chờ, sự chờ đợi này đại diện cho kính trọng.

Thời gian lại trôi qua rất lâu, đến khi mùi trà trong phòng đã nhạt đi, đến nỗi ông già ngồi bên bàn không nhịn được nữa: “Cậu Hoàng à, quá khách sáo, quá khách sáo rồi.”

Cục trưởng già nhận chén trà uống cạn, động tác của ông ta có vẻ thản nhiên, nhìn qua thì chỉ như uống một ly nước trà đáng giá một đồng thôi vậy.

“Đây là điều nên làm.” Hoàng Trạch lại rót đầy một chén nữa, “Bạn bè các nhà muốn hỏi chú, thưa chú, rốt cuộc là chú có ý gì?” Hoàng Trạch không để ông già có thời gian đánh trống lảng, hắn hỏi rất trực tiếp thẳng thắn: “Nếu chú không ngầm cho phép thì Lâm Thần không thể nào tham gia điều tra vụ án này được, rốt cuộc chú có ý gì?”

Hoàng Trạch hỏi hai lần “có ý gì”, bản thân câu hỏi này đã rất thú vị.

Người có thân phận như Hoàng Trạch đã không cần phải thông qua nhấn mạnh câu hỏi để bày tỏ cảm xúc và lập trường của mình nữa, nhưng hắn lại hỏi đến hai lần.

Điều này nói rõ ông già quả thật đã chọc giận hắn, mà nguyên nhân đương nhiên vẫn là Lâm Thần.

Lâm Thần chỉ là một nhân vật nhỏ, anh chẳng có bối cảnh cũng không có chỗ dựa, bọn họ chỉ cần trở tay là cũng đủ đập chết anh như thể vỗ chết một con kiến vậy.

Nguyên nhân khiến cho Lâm Thần vẫn còn sống đến bây giờ, chẳng qua chỉ là vì nếu hận một ai đó, thì điều tuyệt vời nhất chính là nhìn người nọ đánh mất ước mơ của mình, phải quỳ xuống van xin, phải sống không ra gì như loài kiến hôi vậy.

Hai năm trước, Lâm Thần vẫn luôn sống rất cực khổ.

Mà cho đến tận bây giờ, Lâm Thần lại một lần nữa xuất hiện trước mắt bọn họ, hơn nữa còn kiên trì gia nhập điều tra với thái độ không chịu khuất phục, nếu không được ông già ngầm chấp nhận thì dù vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự kia có tin tưởng Lâm Thần đến đâu đi nữa, một quản lý ký túc xá nhỏ bé như anh cũng không thể can thiệp vào việc phá án, đưa ra ý kiến mang tính quyết định, càng không thể chỉ vì vài câu nói của anh mà để đài truyền hình chế tác ra một đoạn quảng cáo tinh tế như vậy chỉ trong ba giờ đồng hồ nhằm dụ dỗ Phùng Bái Lâm.

Vì vậy, mục đích chính trong chuyến đi này của Hoàng Trạch thật ra chỉ là để hỏi ông già đứng sau thúc đẩy mọi việc này: Rốt cuộc chú có ý gì.

Người có thể ngăn cản họ Trần ra tay, lại có thể khiến hắn phải hạ mình đến tận nơi, đương nhiên là người có thân phận, ông già họ Ngô, Ngô trong Chu Ngô Trần Hoàng.

“Không phải trước kia cậu và Tiểu Lâm vẫn rất tốt đó sao?” Cục trưởng Ngô nháy mắt, dễ dàng hóa giải lời chất vấn của hắn.

“Thưa chú, việc này không buồn cười chút nào, trong những người chết đêm đó có em gái ruột của tôi, dù thế nào đi nữa thì tôi và Lâm Thần cũng không thể quay trở lại như trước được.” Hoàng Trạch sa sầm nét mặt, nghiêm túc và cố chấp trả lời câu hỏi của ông già.

“Không làm bạn thân thì vẫn có thể làm bạn mà.”

“Tôi sẽ không làm bạn với một tên hung thủ giết người.”

“Võ đoán, thật võ đoán mà……”

“Chẳng lẽ tôi nói vậy là có vấn đề sao, khẩu cung của cậu ta luôn có xung đột với chứng cứ điều tra được tại hiện trường, đến tận bây giờ cậu ta vẫn không thể rửa sạch hiềm nghi của mình.”

Nghe hắn nói vậy, Cục trưởng Ngô chỉ bất đắc dĩ thở dài.

“Thưa chú, xin hỏi, rốt cuộc là chuyện gì thế này.” Hoàng Trạch vẫn kiên quyết hỏi.

“Tiểu Lâm nói với tôi đây là một vụ án cực kỳ nguy hiểm.”

“Cho nên chú đồng ý, chú không sợ cậu ta hại chết càng nhiều người hơn sao?”

“Cậu ấy nói sau khi vụ án này kết thúc, cậu ấy sẽ rời đi.”

……

Ngày 14 tháng 9, chủ nhật.

Cơn bão vừa đi qua, những cụm mây khổng lồ vẫn chưa tan hết.

Trời tảng sáng, những ngọn đèn đường lập lòe chiếu sáng con đường còn mờ sương.

Số quầy hàng bán đồ ăn sáng dưới cầu Thái Thiên đông hơn bình thường đến hai lần.

Tầng sáu của một tòa cao ốc bên cạnh cầu Thái Thiên bị trưng dụng lâm thời, Hình Tòng Liên và Phó Hách ngồi trong phòng, quan sát người qua đường trên cầu Thái Thiên thông qua một chiếc ống nhòm màu đen.

Sau một đêm canh chừng, tất cả cảnh sát đều đã đến lúc buồn ngủ và mệt mỏi.

Lâm Thần ngồi dựa vào chiếc ghế bên cạnh mà ngủ, dường như hoàn toàn không quan tâm đến hành động truy bắt Phùng Bái Lâm lần này.

‘Sếp, chúng ta đã canh chừng cả đêm rồi vẫn chẳng thấy Phùng Bái Lâm xuất hiện, nhà tâm lý học mà anh tìm đến thật sự đáng tin à?’

Gần đến 6h30, vẫn chưa thấy nhân vật khả nghi nào xuất hiện, Hình Tòng Liên nhấn vào tai nghe, không muốn để âm thanh bên trong vọng ra.

Nhưng Lâm Thần vẫn nghe thấy, anh nhìn lên đồng hồ treo trường, chậm rãi ngồi dậy nói: “Để tôi lên cầu.”

“Không được, quá nguy hiểm.”

“Anh bố trí nhiều cảnh sát như vậy, tôi có thể gặp nguy hiểm gì chứ?” Lâm Thần hỏi ngược lại.

“Nếu anh xuất hiện, lỡ hắn biết đây là bẫy rồi không lên cầu thì làm sao?”

“Anh cảm thấy một người sống chỉ để đi tìm cái chết thì bẫy có ý nghĩa à?”

Không thể không thừa nhận Lâm Thần luôn có năng lực khiến người ta không biết trả lời ra sao.

Dưới ánh nhìn của tất cả cảnh sát trong phòng, Hình Tòng Liên chỉ đành phất tay thả Lâm Thần lên cầu.

Lâm Thần mặc một chiếc áo sơmi trắng sạch sẽ, một tay vịn trên thành cầu làm bằng thạch cao tuyết hoa**, gió sông thổi hắt vào mặt, nươc sông dưới cầu mênh mông.

Đằng xa có một vùng mái ngói màu đen nằm vắt ngang qua trung tâm thành phố trông như sống lưng của một con quái thú.

Trời dần sáng, người xe qua lại trên cầu cũng dần đông lên.

Có cha mẹ lái xe đạp chở con đi học, cũng có những người bán rong đẩy xe ba bánh gian nan lên cầu, có ông cụ chống gậy chậm rãi đi đến giữa cầu.

Hình Tòng Liên nâng ống nhòm lên quan sát người trên cầu, anh cứ thấy tim mình đập rất nhanh.

“Lão Phó, tôi cảm thấy có vấn đề.”

Hình Tòng Liên không thể giải thích được cảm giác hiện tại của mình, từ khi xác nhận nghi phạm đến lúc tiến hành vây bắt, tất cả diễn biến quá nhanh, nhanh đến mức anh không có thời gian suy xét từng chi tiết trong đó, anh cảm thấy có vấn đề, cũng khẳng định chắc chắn tồn tại vấn đề, nhưng không thể nắm bắt được mấu chốt của nó.

“Lão Hình, đàn anh của tôi là người đã từng trải qua rất nhiều tình huống còn nguy hiểm hơn, anh ấy có thể tự chăm sóc mình.”

Phó Hách chưa kịp dứt lời thì tiếng chuông điện thoại của Hình Tòng Liên đã vang lên, tiếng dương cầm dồn dập khiến người nghe vô cùng bất an.

‘Sếp, có vấn đề, không biết bây giờ nói có tiện không.’ Trước máy tính, Vương Triêu vừa cắn bút vừa nhấn nút tạm dừng.

“Chuyện gì?”

‘Suy luận của A Thần hình như có chút vấn đề, không phải anh ấy nói Phùng Bái Lâm nhìn Vu Yến Thanh tự sát hay sao, xét theo trình tự, em đã điều tra trong khoảng thời gian đó Phùng Bái Lâm đang ở đâu, sau đó em phát hiện là trong thời gian Vu Yến Thanh chết thì Phùng Bái Lâm lái xe đi tảo mộ cho mẹ mình, trạm thu phí trên đường cao tốc chụp được hình ảnh hắn, chuyện này hình như không quá quan trọng, nhưng em thấy cần phải báo cáo với anh……’

Vương Triêu vẫn còn đang lải nhải bên kia thì Hình Tòng Liên đã đột ngột cúp điện thoại.

Anh cảm thấy tim mình trĩu xuống, cuối cùng cũng ý thức được điểm bất thường nằm ở đâu rồi.

Lâm Thần là một người rất tỉ mỉ cẩn thận, Phùng Bái Lâm lại mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Lâm Thần suy đoán huấn luyện cái chết chỉ có bốn bước, Vu Yến Thanh cũng đã nghiêm túc thực hành đến bước này, vậy thì nếu Phùng Bái Lâm muốn tự sát, cũng nên chấp hành đúng bốn bước, chứ không phải là năm bước như Lâm Thần nói.

Tiếp cận xác chết → Quan sát hung án → tự tay giết người → giúp đỡ và quan sát Vu Yến Thanh tự sát → Tự sát

Vậy nếu như bước “giúp đỡ và quan sát Vu Yến Thanh tự sát” vốn chỉ là do Lâm Thần bịa ra thì sao?

Trên cầu, ông cụ chống gậy đã đến cách Lâm Thần không xa rồi dừng lại.

Tựa như nhận ra điều gì, người thanh niên mặc sơmi trắng trên cầu cũng quay đầu lại.

“Vẫn còn chưa đến 30 giây, cảnh sát ở gần đây sẽ xông lên bắt giữa anh.” Anh nói với ông cụ.

“Với một người truyền tin thì 30 giây là đủ rồi!” Ông cụ kích động nói.

“Nói đi.”

“Người đó nói anh sẽ chết cùng tôi, anh thật sự sẽ chết cùng tôi sao?”

“Phí lời.”

Nhóm công an khu vực mặc thường phục cách giữa cầu gần nhất bắt đầu chạy như điên.

Dường như bị một cây gậy gõ thật mạnh, đầu óc Hình Tòng Liên như bị nổ tung.

Nếu như toàn bộ quá trình huấn luyện cái chết quay trở lại bốn bước ban đầu, thì sẽ không có một vụ mưu sát nào bị cảnh sát “bỏ qua” như lời Lâm Thần đã nói!

Nếu Phùng Bái Lâm đến hiện giờ vẫn chưa hề giết một người nào!

Vậy thì Lâm Thần trên cầu chính là con mồi tốt nhất, y muốn giết Lâm Thần, sau đó tự sát!

Lâm Thần đã đoán được mục đích của Phùng Bái Lâm!

Anh đã mệt mỏi, muốn kết thúc tất cả, anh căn bản không hề dùng đoạn phim kia để dụ bắt Phùng Bái Lâm, mà là để nói với Phùng Bái Lâm rằng anh ở đây chờ y!

Hình Tòng Liên nghĩ đến khả năng tồi tệ nhất.

Trên cầu, ông cụ ném gậy đi, đột nhiên xông về phía Lâm Thần bằng tốc độ gió cuốn.

Y nhấn Lâm Thần lên thành cầu, thành kính đọc: “Người đó muốn hỏi anh, trong thế giới của hạt cát này, giữa xung đột của cái cực kỳ nhỏ bé và cái vô cùng khổng lồ, anh sẽ đứng về phía nào?”

Thành cầu đột nhiên gãy rời.

“LÂM THẦN!” Tiếng thét thê thiết của Hình Tòng Liên vang vọng đến tận chân mây.

* Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh: Obsessive-Compulsive Disorder – OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến stress. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức. (Tham khảo tại Wikipedia)

** Thạch cao tuyết hoa: đá xuyên sáng Alabaster hay còn được gọi với tên khác là đá xuyên sáng hoa tuyết. Những đường vân trên tấm đá giống như những bông hoa tuyết đang rơi trong không gian. Hay nhìn chúng giống như những đám mây đang trắng nhỏ đang bay lượn. (Tham khảo tại Trend Việt)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện