Tâm Độc

Hồng Nhan (31)


trước sau

Tâm độc

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss

Hồng nhan

31.

Trương Mậu hoang mang: " Mâu thuẫn logic là gì? Các anh nói chậm một chút, em nghe không hiểu!"

"Ví dụ hung thủ giấu hung khí ở nhà em, phản ứng đầu tiên của em chắc chắn phải là thấp thỏm, sợ hãi, và bất an, đúng không?" Hoa Sùng nói: "Anh cố tình nhắc đến hai chữ "vô tình" và "cố ý", mục đích là để xem phản ứng của cô ta. Người bình thường sẽ luôn sợ hãi, nghi ngờ cho rằng hung thủ cố ý lựa chọn nhà mình. Còn cô ta thì không, còn phân tích ra rằng hung thủ chỉ vô tình giấu hung khí ở nhà mình, thoạt nhìn thì có vẻ là con người "lý trí", nhưng thật ra nó lại không hợp lý. Cô ta nói là mình sợ hãi, nhưng nếu là người thực sự sợ hãi sẽ lựa chọn "hung thủ cố ý", cũng nghi ngờ tự hỏi mình và người nhà đã có xích mích với ai hay không. Cho nên anh Tiểu Liễu nói mâu thuẫn logic là vì thế."

Trương Mậu xoa xoa tóc: "Hai anh giỏi quá."

Liễu Chí Tần nhìn Hoa Sùng cười cười một cái.

"Nhưng sự bình tĩnh của cô ta không kéo dài được lâu." Hoa Sùng nói tiếp: "Lúc tôi hỏi đến tính cách chung của người dân Đạo Kiều, cô ta đột nhiên trở nên khó chịu, tôi cảm giác được cô ta rất chán ghét người nhà và hàng xóm, đây có lẽ là cảm xúc bị kìm nén trong lòng từ rất lâu. Từ đó trở đi, cô ta không hứng thú mấy với các câu hỏi về sở thích của tôi, giống như rất khó trả lời vậy. Tôi cố ý nhắc tới lương bổng, hỏi cô ta chừng nào sẽ mua nhà mới thì cô ta lại trở nên quẫn bách và phẫn nộ."

"Cô ta không muốn đề cập đến chuyện này." Liễu Chí Tần nói: "Nó giống như một vết sẹo trong lòng cô ta vậy."

Trương Mậu nói: "Em còn không thể nghĩ được cô ấy là người giết Đường Tô."

"Không nên đem cảm xúc cá nhân vào vụ án." Hoa Sùng nói: "Cô ta có động cơ gây án."

"Ngài Hoa, chúng ta mới vừa gặp mặt trưa nay." Mạnh Tiểu Cầm đã bị đưa đến Đội điều tra tội phạm, tuy điệu bộ thong dong mỉm cười, nhưng khóe miệng cong lên lại cứng đờ. "Tôi nhớ anh nói là đã hỏi những điều cần hỏi, sao lại cần tôi đến Đồn cảnh sát?"

Hoa Sùng đi thẳng vào vấn đề: "Mấy ngày hôm trước phát hiện được thi thể ở khu khảo cổ Lạc Tây, chắc cô có nghe nói."

"Vâng. Chỗ ấy rất gần đường Đạo Kiều, hàng xóm bàn tán rất nhiều."

"Vậy cô có biết nạn nhân tên gì không?"

Mạnh Tiểu Cầm nhíu mày như đang tự hỏi.

Vài giây sau, cô nói: "Tôi nghe người ta nói, người chết họ Đường."

Hoa Sùng không nói gì, chỉ nhìn cô ấy.

Từ lúc phát hiện thi thể Đường Tô đến nay, tuy cảnh sát vẫn chưa công bố danh tính với báo chí, nhưng qua mấy ngày điều tra, họ tên Đường Tô đã sớm bị lan truyền ra ngoài. Mạnh Tiểu Cầm sống ở đường Đạo Kiều, biết người chết họ Đường cũng không có gì kì lạ, cô ta mà không biết mới là khả nghi.

Ban nãy cô ta nhíu mày tự hỏi không phải là để nhớ lại xem "Người chết tên là gì, mà là đang tự hỏi "có nên nói ra tên họ người chết hay không".

Tự hỏi tự có thể trả lời, đúng là không chê vào đâu được.

Nhưng như vậy lại trông rất đáng ngờ.

Hoa Sùng hỏi tiếp: "Cô chỉ biết cô ấy họ Đường thôi sao?"

"Ý các anh là......" Mạnh Tiểu Cầm vừa nói vừa nhìn Hoa Sùng và Liễu Chí Tần ngồi bên cạnh: "Các anh đang nghi ngờ tôi đấy à? Có rất nhiều người ở Đạo Kiều từng đến xem thi thể, nhưng tôi rất bận không thường xuyên ở nhà, trừ việc người chết là phụ nữ, họ Đường, thì tôi không biết thêm gì nữa cả."

Liễu Chí Tần hỏi: "Vậy cô có biết người nào tên "Đường Tô" không?"

Vừa nghe được hai chữ "Đường Tô", đồng tử Mạnh Tiểu Cầm co rút lại, mọi cảm xúc hoảng loạn nhỏ nhất đều lọt hết vào mắt Hoa Sùng.

"Tôi......" Cô ta siết chặt bàn tay đang túa mồ hôi, giống như cố gắng bình tĩnh lại.

"Tôi không quen." Nửa phút sau, cô trả lời.

"Tôi hỏi lại một lần nữa." Hoa Sùng nói: "Cô có quen Đường Tô không?"

Mạnh Tiểu Cầm nuốt nước bọt.

"Anh cảnh sát, ý anh là gì?" Mạnh Tiểu Cầm bình tĩnh hỏi: "Tôi không có liên quan gì đến vụ án, các anh không thể ép tôi trả lời như vậy được."

"Mạnh Tiểu Cầm, cô có quen với Đường Tô!" Hoa Sùng lấy ra hai túi vật chứng, đẩy đến trước mặt Mạnh Tiểu Cầm: "Không chỉ là quen biết, bốn năm trước, cô còn gửi bưu thiếp làm tay từ Bắc Mang Sơn cho nạn nhân."

Trên bàn thẩm vấn là khung ảnh từ nhà Đường Tô và ảnh chụp Mạnh Tiểu Cầm do cửa hàng ở trấn Đầu Sơn cung cấp.

Gương mặt Mạnh Tiểu Cầm trong nháy mắt trở nên hoảng loạn đến cực điểm, đáy mắt bao trùm bởi sợ hãi và kinh ngạc. Cô ta che miệng lại, ngón tay và bả vai không ngừng run rẩy.

"Cô biết nạn nhân." Hoa Sùng nói: ""Một bó rau cần" trên bưu thiếp chính là cô."

Hốc mắt Mạnh Tiểu Cầm đỏ ửng, nước mắt trào ra, cô ta bàng hoàng nhìn về phía Hoa Sùng, run giọng nói: "Đường... Đường Tô chính là "Tô Tô"? Là "Hải Triều Sậu Thệ"? Cô ấy... cô ấy chính là người bị hại?"

Liễu Chí Tần nheo mắt nhìn cô.

"Tôi không biết!" Mạnh Tiểu Cầm ôm trán, nước mắt chảy dài trên gương mặt, nhỏ tí tách xuống mặt bàn: "Tại sao là cô ấy...... tại sao....!"

Hoa Sùng đã nhận ra khác thường, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: "Cô viết trên bưu thiếp là "Tô Tô" và biết địa chỉ nhà người ta, nhưng cô không biết cô ấy tên là Đường Tô?"

"Cô ấy không nói." Mạnh Tiểu Cầm lau nước mắt, hít sâu mấy cái, như cố gắng đè ép cảm xúc, "Tôi biết cô ấy qua Weibo, tên weibo của cô ấy là "Hải Triều Sậu Thệ", tôi thích ảnh cô ấy chụp nên mới bắt chuyện vài câu, từ đó kết bạn theo dõi lẫn nhau. Cô ấy nói với mọi người cứ gọi cô ấy là "Tô Tô". Tôi không biết cô ấy họ Đường, cũng không biết "Tô" là tên cô ấy, hay chỉ là biệt danh. Cũng rất lâu rồi tôi không còn liên lạc với cô ấy, không ngờ...không ngờ...cô ấy bị....."

Mạnh Tiểu Cầm lại bắt đầu nức nở.

Bộ dáng thảm thiết này rất bình thường, nó là xót thương cho bạn bè, và cả sợ hãi tột độ bản thân sẽ gặp thảm kịch như Đường Tô.

Nhưng phản ứng này trong mắt Hoa Sùng lại rất kì lạ.

Biết được tin bạn bè trên mạng vừa qua đời, người bình thường đúng là sẽ bị sốc, sau đó là bi thương, nhưng họ rất hiếm khi xúc động đến mức bật khóc và run rẩy như thế.

Huống hồ chi đây là cục cảnh sát.

Hoa Sùng hỏi: "Cô gửi bưu thiếp cho Đường Tô nên chắc chắn phải biết hai người sống cùng thành phố. Nếu hai người hợp nhau thì tại sao không hẹn gặp ngoài đời? Đường Tô có biết cô cũng ở Lạc Thành không?"

Mạnh Tiểu Cầm ngồi yên một lát, cố gắng ổn định cảm xúc, lắc đầu: "Tôi không nói, vì tôi cũng không muốn gặp mặt."

"Vì sao? Cô gửi bưu thiếp mà cô ấy không đáp lại?"

Mạnh Tiểu Cầm cắn môi, trong mắt hiện lên một tia oán hận chớp nhoáng.

"Không phải. Tôi, tôi...... Tôi không nói cho cô ấy biết tôi ở Lạc Thành, nên cô ấy cũng không biết địa chỉ để gửi bưu thiếp cho tôi."

"Theo tôi biết thì bốn năm trước có trào lưu gửi bưu thiếp, nếu cô gửi được cho cô ấy thì không có lí do gì cô ấy không làm ngược lại." Hoa Sùng hỏi: "Tại sao cô không nói với cô ấy cô cũng ở Lạc Thành?"

"Vì tôi tự ti." Mạnh Tiểu Cầm bỗng nhiên trở nên cực kỳ bình tĩnh, "Tôi vừa nhìn thấy địa chỉ là biết ngay cô ấy là con nhà giàu. Cô ấy ở Tê Sơn Cư, là khu biệt thự giàu có nổi tiếng ở Lạc Thành. Còn tôi thì sao, tôi ở đường Đạo Kiều khu nghèo nhất thành phố."

"Internet như một lăng kính, núp ở sau nó tôi có thể che giấu gia cảnh, xuất thân của mình, có thể làm bạn với những người như Tô Tô. Nhưng thật chất, tôi chỉ là đứa con gái nghèo khổ sống ở nhà gỗ tồi tàn đường Đạo Kiều."

Mạnh Tiểu Cầm thở dài, cười khổ: "Tôi không dám cho mọi người biết địa chỉ nhà mình, cũng không dám gặp gỡ ai. Anh cảnh sát, các anh biết không, kỳ thật tự ti cũng là một dạng tự tôn, tôi thật sự không có can đảm cởi lớp vỏ bọc trên mạng để gặp gỡ một người như cô ấy."

"Cô viết trên bưu thiếp Bắc Mang Sơn là nơi đầu tiên cô đến." Hoa Sùng nói: "Sau đó cô còn đi nơi nào nữa không?"

"Không còn." Mạnh Tiểu Cầm cúi đầu, im lặng vài giây mới mở miệng: "Sau khi tôi đi làm thì càng ngày càng bận rộn, không có thời gian đi du lịch. Với cả du lịch dù đi gần cũng tốn tiền, tôi không dư giả gì nên không đi nữa."

"Tại sao bốn năm trước cô xóa Weibo, còn sửa tên thành một chuỗi chữ vô nghĩa?"

Mạnh Tiểu Cầm rũ đầu, đôi mắt bị nước mắt và lông mi che khuất, "Cũng không có gì đặc biệt. Chơi Weibo rất lãng phí thời gian, mà tôi thì bận rộn, dần dà cảm thấy không thích Weibo nữa nên xóa bài đăng, bạn bè... đi, sau đó thì không đăng nhập nữa."

"Cô có biết Đường Tô đổi Weibo không?"

"Không biết, từ sau khi bỏ Weibo thì không liên lạc với bạn bè trên mạng nữa." Mạnh Tiểu Cầm nhìn Hoa Sùng: "Tôi không hiểu vì sao các anh lại nghi ngờ tôi, chuyện tôi gửi bưu thiếp cho Đường Tô đã là bốn năm trước. Chỉ dựa vào một tấm bưu thiếp này mà các anh cho rằng tôi có liên can đến cái chết của cô ấy? Tôi không có thù oán gì với cô ấy cả."

Hoa Sùng phớt lờ, vẫn tiếp tục hỏi, "Buổi tối ngày 4 tháng 1 năm nay cô ở đâu?"

Mạnh Tiểu Cầm cắn môi dưới, cười khổ: "Đột nhiên hỏi đại một ngày hai tháng trước anh làm gì thì anh có nhớ không?"

"Được thôi, vậy không hỏi ngày đó nữa." Hoa Sùng lại nói, "Vậy tối thứ sáu ngày 13 tháng 3 cô ở đâu?"

"Tôi tan làm thì về nhà." Ánh mắt Mạnh Tiểu Cầm trốn tránh, mồ hôi trên chóp mũi hiện lên rõ ràng dưới ánh đèn vàng, "Vẫn luôn ở nhà."

"Có ai làm chứng?"

"Người nhà của tôi."

Mạnh Tiểu Cầm nói rất nhỏ, như chỉ có không khí phát ra.

"Đã xin được lệnh khám nhà, Khúc Trị sẽ dẫn người đến nhà Mạnh Tiểu Cầm." Hoa Sùng bỗng thấy bồi hồi, trước kia khi điều tra vụ án Từ Ngọc Kiều, Tổ Trọng Án có đến nhà họ Mạnh, nhưng lần đó bọn họ chỉ đi lấy hung khí mà Tang Hải đã giấu.

Trên sân thượng gió rất lớn, anh bật lửa cả buổi mà vẫn chưa châm được điếu thuốc.

Liễu Chí Tần chụm tay chắn gió giúp anh: "Mạnh Tiểu Cầm rất khôn ngoan, đội phó Khúc chắc cũng khó có thể tìm ra được chứng cứ gì từ nhà cô ta."

"Cậu xác định là cô ta à?" Hoa Sùng phả khói thuốc trắng, nheo mắt dựa vào lan can.

Liễu Chí Tần cũng dựa vào lan can: "Càng điều tra tôi càng thấy cô ta đáng ngờ. Tổ trưởng Hoa, anh có thấy không, lúc chúng ta lấy ra bưu thiếp cô ta ngay lập tức bắt đầu "diễn kịch"."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện