Tâm Cuồng

Săn quỷ (38)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tâm cuồng (38)


Tác giả: Sơ Hòa


Chuyển ngữ: Đồng Niêm | Beta: Andrew Pastel


Săn quỷ


38.


"Dụ Thải Tâm?" Minh Thứ kinh ngạc:"Cô ấy có vấn đề gì sao?"


"Anh chỉ hơi có chút tò mò với phản ứng của cô ta." Tiêu Ngộ An nói.


Minh Thứ còn nhớ rõ tình hình khi đó, Lỗ Côn thì phát cuồng, đã có một đứa nhỏ bị ngộ hại, còn quán cà phê Thư Hãn thì loạn thành một nồi cháo, khách hàng với nhân viên thì tán loạn mà bảo vệ vẫn rề rề không đến, các bậc cha mẹ thì che chở con mình né tránh, vài đứa nhỏ không có người lớn ở bên thì nguy hiểm trập trùng. Nếu không có Dụ Thải Tâm không màng bản thân mà xông ra tranh thủ được một chút thời gian mấu chốt, thì lúc cậu đuổi đến sẽ không chỉ có hai đứa nhỏ bị hại.


"Dụ Thải Tâm thật dũng cảm." Minh Thứ nhớ lại rồi nói: "Lúc đó cô ấy mặc váy bút chì công sở, đi giày cao gót nên hành động chả lưu loát gì. Trong quán thì có không ít đàn ông nhưng vừa xảy ra chuyện thì họ đều chạy đi hết. Mà cô ấy lại ngồi gần quầy thu ngân, cách Lỗ Côn khá xa, rất dễ bỏ chạy nhưng cô ấy lại nghịch dòng người đi về phía trước, quả thật gan dạ. Chẳng qua..."


Tiêu Ngộ An đợi vài giây, hỏi: "Chẳng qua cái gì?"


Ngồi một lát trong phòng điều hòa một lát nên cảm giác khô nóng của Minh Thứ cũng đã dần biến mất.


Cậu như có như không che trán lại, bình tĩnh nói:"Để em nhớ lại."


Tiêu Ngộ An đi rót cho cậu một ly trà lạnh để chừa cho cậu một chút thời gian để suy nghĩ.


"Chẳng qua loại việc thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ này nguy hiểm cũng quá lớn. Cô ấy không có vũ khí, còn Lỗ Côn thì lại có dao, hơn nữa sau khi giết người thì hắn cũng đã mất đi lý trí. Mà vì sự hạn chế về giới tính và trang phục thì rất có khả năng lúc cô ấy giằng co với Lỗ Côn sẽ bị thương." Minh Thứ hơi nhíu mi lại: "Cảnh sát không thể tới trong thời gian ngắn, chỉ là em trùng hợp ở đó mà thôi. Nếu em không ở đó, hiện trường lại không có cảnh sát hình sự hay đặc nhiệm nào như em thì cô ấy hoàn toàn đang tự đẩy mình vào tình huống nguy hiểm."


"Không sai." Tiêu Ngộ An gật đầu, nói: "Anh chú ý tới cô ta bởi vì cô ta khác với tất cả những người có mặt ở đó, chỉ có mình cô ta là có gan đối mặt với Lỗ Côn."


"Chẳng phải vì cô ấy dũng cảm và lương thiện hay sao?"Minh Thứ nói.


"Đánh giá như vậy là chuyện hết sức bình thường. Đại đa số người thấy cô ta vì việc nghĩa mà quên mình như thế thì đều nghĩ như vậy." Mười ngón tay của Tiêu Ngộ An đan vào nhau:"Nhưng đôi lúc chúng ta cũng có thể nhìn từ mặt tiêu cực, dùng góc độ đen tối hơn để đánh giá một sự kiện, một cá nhân."


"Tiêu cực?" Minh Thứ nhíu chặt mày, đi vài vòng quanh bàn làm việc: "Anh đang hoài nghi việc Dụ Thải Tâm cứu người do có động cơ hay sao?"


"Không." Tiêu Ngộ An lắc đầu: "Động cơ của cô ta không có vấn đề gì cả. Có người hận trẻ con như Lỗ Côn thì cũng sẽ có người không đành để trẻ con chịu thương tổn. Vả lại Dụ Thải Tâm là phụ nữ, phụ nữ trời sinh đã có bản năng bảo vệ trẻ con. Chuyện anh để ý chính là Dụ Thải Tâm lấy dũng khí từ đâu ra để đối mặt trực tiếp với Lỗ Côn? So với Lỗ Côn thì cô ta chẳng có chút ưu thế nào cả. Nếu khi đó cô ta tính đi bảo vệ bọn trẻ kia nhưng những người xung quanh đều bỏ trốn cả, vậy ở tình huống này vì sao cô ta có gan đi giằng co với Lỗ Côn? Là do cô ta có quá khứ đặc biệt, ví dụ như từng làm quân nhân hay biết một số kỹ năng chiến đấu sao?"


Hành vi của con người chịu ảnh hưởng từ rất nhiều yếu tố, khách quan có, chủ quan có, thậm chí có khi chính bản thân họ cũng không giải thích được.


Minh Thứ phân tán suy nghĩ của mình ra, xem mình như là hung thủ rồi phân tích, lại lấy miêu tả của người thợ đóng giày đối chiếu với Dụ Thải Tâm, đối xong thì lại hoảng hốt bàng hoàng.


Dụ Thải Tâm gần như là trùng khớp với phân tích, hơn nữa phù hợp với miêu tả của thợ đóng giày!


Trong lúc này Tiêu Ngộ An lại nói: "Video này anh đã xem ba lần. Lần đầu tiên thì cảm thấy kỳ lạ, lần thứ hai thì phát hiện Dụ Thải Tâm "quá" dũng cảm. Tuy chúng ta tuyên truyền người trưởng thành nên giúp đỡ người hoạn nạn, nhưng làm việc tốt cũng nên lượng sức mà làm, vậy nên so với người khác thì hành vi của cô ta quá làm người khác bất ngờ. Anh suy nghĩ mãi, thử hỏi trừ bỏ những người sinh ra đã lương thiện thì còn có cái gì có thể làm người ta dũng cảm đến độ không sợ gì đây? Xem tới lần thứ ba thì anh đã hiểu."


Minh Thứ hỏi: "Là gì?"


"Là cái chết." Tiêu Ngộ An nói: "Cái chết có thể làm một người trở nên dũng cảm khác thường, không sợ hung thủ. Đặc biệt là những người đã từng làm chủ cái chết."


Minh Thứ quay phắt người lại: "Dụ Thải Tâm từng làm chủ cái chết?"


"Anh đã từng gặp nhiều tên hung thủ cực kỳ hung ác, đa số họ có một điểm giống nhau." Tiêu Ngộ An chậm rãi nói: "Trong mắt họ đều có sự tự tin không hợp lẽ thường, thỉnh thoảng loại tự tin này làm cho bọn họ cực kỳ có tính công kích. Anh xem đi xem lại đoạn video này, phát hiện trong mắt của Dụ Thải Tâm có loại tự tin này."


Minh Thứ đi đến bên cạnh bàn làm việc, dùng con chuột kéo thanh tiến độ, hai hàng chân mày cứ nhíu chặt lại.


Cậu không thể không thừa nhận là suy luận của Tiêu Ngộ An làm một ít tình tiết không hợp lý trở nên có logic nhưng cậu lại không muốn tin người phụ nữ ra tay bảo vệ những đứa bé kia lại dính líu đến án mạng.


"Phần lớn hung thủ đều có loại tính cách xúc động, điển hình nhất là kích động phạm tội. Dù là tâm tư của hung thủ có kín đáo đến đâu thì bên trong cũng chịu sự ảnh hưởng từ sự xúc động. Hung thủ của vụ án La, Trần có tâm lý không bình thường, sự xúc động của người nọ bị ẩn đi, có lẽ người nọ rất biết cách che giấu, nhưng sự xúc động vẫn tồn tại." Tiêu Ngộ An nói: "Trở lại với vụ án của Lỗ Côn, ở loại tình huống đó, cả nhân viên làm việc ở đó cũng bỏ chạy, chỉ có em và Dụ Thải Tâm lựa chọn đối đầu với Lỗ Côn."


"Em là cảnh sát." Minh Thứ nói.


"Đúng vậy. Em là cảnh sát. Em có trách nhiệm và năng lực để xông lên. Em rất lý trí, rất khách quan trong việc đánh giá chính bản thân mình." Sau đó Tiêu Ngộ An lại nói: "Vậy còn Dụ Thải Tâm? Hành vi của cô ta có nhân tố xúc động, như những gì chúng ta đã phân tích về cô ta: rất thích trẻ con, dũng cảm thái quá. Những điều này làm anh không thể không chú ý tới cô ta."


Minh Thứ uống cạn ly trà lạnh, lúc đặt xuống không chú ý dùng lực quá mạnh, làm cho ly trà và mặt bàn đâm thành một tiếng giòn vang.


"Đậu!" Cậu cầm kiểm tra lại, còn may là không bị vỡ.


"Chúng ta làm một giả thiết đi." Tiêu Ngộ An nói: "Nếu Dụ Thải Tâm chính là người chúng ta muốn tìm, vậy khi cô ta xúc động đối đầu với Lỗ Côn, cô ta đang ngầm đánh giá Lỗ Côn ra sao?"


"Cô ta sẽ cực kỳ xem thường Lỗ Côn." Tiêu Ngộ An nói: "Một thằng đàn ông trưởng thành chỉ biết trút giận lên đám trẻ con, trong mắt của cô ta là loại người yếu đuối, nhục nhã, tượng trưng cho sự bất tài vô dụng, không đáng để sợ. Cho nên..."


"Cho nên cô ta dám đối đầu với Lỗ Côn." Tiêu Ngộ An một lần nữa đặt tầm mắt vào màn hình: "Hành vi của cô ta hợp tình hợp lý với cảm xúc."


Minh Thứ ngồi xuống, ngón tay thường xuyên gõ lên mặt bàn, khoảng nửa phút sau mới mở miệng lần nữa: "Anh à, anh biết Dụ Thải Tâm làm nghề gì không?"


Tiêu Ngộ An nói: "Cô ta là phía đối tác của công ty săn đầu người."


"Đúng vậy." Lúc mà giọng của Minh Thứ trở nên căng thẳng, nghe lên rất cảm xúc: "Nghề nghiệp của cô ta yêu cầu cô ta có một kỹ năng giao tiếp hơn người."


Tiêu Ngộ An nói: "Nói cách khác thì cô ta có năng lực "lừa dối" siêu việt. Ở một mức độ nào đó thì cô ta có thể làm cho người khác tin tưởng, đi làm những việc mà cô ta sai khiến."


Minh Thứ thấp giọng nói: "Cho nên La Tường Phủ và Trần Quyền Hán sẽ nghe lời cô ta đến khu vui chơi khoa học..."


Tiêu Ngộ An gõ khẽ vào mu bàn tay của Minh Thứ một cái: "Cuộc họp lần trước anh đã nói, thời điểm mà La Tường Phủ bị ngộ hại và vụ án giết người ở quán cà phê rất gần. Hung thủ chắc chắn đã theo dõi La Tường Phủ một thời gian dài, biết được Khang Ngọc không có nhà và lúc đó chính là thời gian động thủ tốt nhất. Nhưng việc này không loại trừ khả năng cô ta chịu ảnh hưởng từ vụ án của Lỗ Côn. Em thử nghĩ xem, người tiếp xúc nhiều nhất với Lỗ Côn không phải là Dụ Thải Tâm hay sao? Còn nữa, Dụ Thải Tâm từng tham dự điều tra vụ án ở phân cục Bắc Thành, nghĩa là cô ta là người biết rõ chi tiết vụ án chỉ sau cảnh sát chúng ta."


Minh Thứ ấn huyệt thái dương: "Anh à, em nhớ lại một việc."


Tiêu Ngộ An đáp lại: "Hửm?


"Em từng nói chuyện vài câu với Dụ Thải Tâm lúc ở phân cục Bắc Thành. Lúc ấy cô ta trông rất uể oải. Em cứ nghĩ đó là phản ứng bình thường sau khi khẩn trương quá độ, lúc nguy hiểm thì xông ra, sau khi mọi việc đã xong, cảm xúc trôi qua thì nghĩ lại mà sợ." Minh Thứ nói: "Nhưng giờ đã có cách giải thích mới. Đó là cô ta ý thức được mình đáng ra không nên xông ra ngăn Lỗ Côn lại. Cô ta nghĩ lại mà sợ không phải lo chính mình bị thương hay không mà lo là mình phải giao tiếp với cảnh sát."


Trong văn phòng trở nên an tĩnh một lát, sau đó Tiêu Ngộ An nói: "Dụ Thải Tâm từng phẫu thuật thẩm mỹ."


"Phẫu thuật thẩm mỹ?" Minh Thứ nhớ lại gương mặt xinh đẹp đoan trang kia: "Anh đã điều tra cô ta sao?"


Tiêu Ngộ An trả lời:"Không có. Nhưng em nhìn kỹ xem, mắt, mũi và cằm của cô ta đều có dấu vết giải phẫu rất rõ."


Minh Thứ hỏi: "Việc này có nghĩa gì?"


"Vấn đề này của em quá rộng." Tiêu Ngộ An nói:"Tạm thời anh chỉ có thể nói cho em, việc này làm anh liên tưởng tới cô ta không hài lòng với dung mạo cũ của mình."


"Lạ thật." Minh Thứ nói: "Em từng nói chuyện vài câu với cô ta, cô ta cho em ấn tượng đó là một phụ nữ rất tự tin. So tầm ảnh hưởng của dung mạo đối với một người thì giữa nam và nữ có sự chênh lệch khá lớn. Vẻ bề ngoài ảnh hưởng đến tâm lý nữ giới cao hơn nam giới. Nếu Dụ Thải Tâm không hài lòng về dung mạo cũ của mình thì cô ta sẽ không có được sự tự tin như vậy."


Vài giây sau, Minh Thứ bổ sung: "Cũng không thể loại trừ cô ta chỉ giả vờ hoặc là có một nguyên nhân nào khác."


"Đúng vậy." Tiêu Ngộ An gật đầu tỏ ý tán đồng: "Việc không hài lòng với dung mạo này đáng giá để chúng ta theo dõi. Vì sao cô ta lại không hài lòng với dung mạo cũ của mình? Thứ nhất là chả có ai chê bai gì cả, tự bản thân cô ta cho là mình không đẹp. Loại nhận thức này bình thường luôn hình thành từ khi còn nhỏ, ăn sâu bén rễ trong lòng, đa số những người nghĩ như vậy đều đúng là lớn lên rất khó nhìn, ví dụ như là Lý Hồng Mai. Thứ hai là có người chê cô ta xấu. Theo tâm lý học thì con người nhận biết dung mạo của mình đa số là nhờ nhận được sự phản hồi từ bên ngoài."


"Vậy nên anh cho là có người chê Dụ Thải Tâm xấu?" Điều này làm Minh Thứ bỗng nhiên nhớ lại có những người cứ đi qua đi lại trước ống kính ở trung tâm Hoa Vận, nhưng đến cuối cùng lại không thể trở thành phong cảnh của những người thích chụp ảnh dạo.


"Đi điều tra một chút về Dụ Thải Tâm." Giọng điệu của Tiêu Ngộ An không giống đang thương lượng mà giống như đang bố trí nhiệm vụ: "Tra phạm vi hoạt động và cả bối cảnh, thời gian trọng điểm là hai năm gần đây, còn nữa nhớ điều tra cô ta phẫu thuật thẩm mỹ vào lúc nào. Anh nghĩ thời gian phẫu thuật hẳn là sẽ không lâu vì nếu lâu thì đường cong ngũ quan sẽ mềm mại tự nhiên hơn nhiều. Chỗ này đáng để nghiên cứu sâu hơn. Cô ta là phía đối tác của công ty săn đầu người, lời nói cử chỉ rất tự tin, mà sự tự tin luôn đến từ dung mạo và năng lực, điều này cho thấy trong một thời gian dài cô ta khá vừa lòng với dung mạo của mình. Vậy tại sao cô ta lại đột nhiên không hài lòng về dung mạo của mình? Phải chăng là chịu ảnh hưởng từ đâu đó?"


Minh Thứ bỗng nhiên nói:"Anh à, tại sao anh lại hiểu rõ về phụ nữ như vậy?"


Tiêu Ngộ An cười cười:"Anh không hiểu rõ về phụ nữ mà là do có vụ án trọng yếu trước mắt, không thể không nghĩ đến mọi loại khả năng."


Đứng trên góc độ chủ quan thì Minh Thứ không muốn xem Dụ Thải Tâm là người bị tình nghi.


Trong thế giới hiện thực này, việc "biết không thể nhưng vẫn làm" này là một sự lãng mạn của chính nghĩa, cậu không đành lòng phá hoại nó.


Chẳng lẽ một người dũng cảm ra sức cứu mạng những đứa trẻ kia lại là hung thủ của hai vụ án mạng khác sao?


Nhưng từ những câu phân tích của Tiêu Ngộ An thì so với sự lãng mạn đó, quá làm lòng người kinh hãi.


.


.


.


Tổ Trọng Án một khi hành động thì hiệu suất sẽ rất cao, không đến nửa ngày thì Minh Thứ đã có trong tay tư liệu của Dụ Thải Tâm.


"Dụ Thải Tâm, 32 tuổi, là người thành phố Nghĩa Tử, tám năm trước đến thành phố Đông Nghiệp. Lúc đầu thì làm cố vấn tại công ty săn đầu người Phi Trì, bốn năm trước thì ra làm riêng, cùng với phía đối tác Tào Hạng thành lập công ty săn đầu người Tâm Hưởng. Có một điều trùng hợp là địa chỉ của công ty này ở một tòa nhà cách trung tâm Hoa Vận một con phố." Dịch Phi đặt một số bức hình lên bàn: "Cục phó Tiêu đoán không sai, Dụ Thải từng phẫu thuật thẩm mỹ, hơn nữa cũng chỉ mới làm gần đây. Lần đầu tiên vào tháng 3 năm trước, cô ta chỉnh mũi, lần gần nhất là tháng 3 năm nay thì điêu khắc chân mày kiểu Hàn."


Tất cả ảnh chụp đều là ảnh trước khi Dụ Thải Tâm phẫu thuật thẩm mỹ, Minh Thứ nhìn một lúc, nói: "Trước khi phẫu thuật cô ta cũng đâu có xấu, tôi cảm thấy sau phẫu thuật đâu có thay đổi nhiều đâu?"


Phương Viễn Hàng nghe vậy thò đầu qua: "Đậu, em còn tưởng phẫu thuật thẩm mỹ là phải làm đến cha mẹ nhận không ra đó chứ?"


Minh Thứ đẩy tên học trò của mình ra.


"Tôi cũng thấy đâu có xấu." Dịch Phi lấy tấm hình xem nghiêng xem dọc, sau đó kết luận:"Đúng là không có xấu!"


"Không xấu tại sao lại đi phẫu thuật thẩm mỹ chứ?" Phương Viễn Hàng tỏ vẻ chẳng thể hiểu nổi: "Hơn nữa cô ta lại là cấp trên, tự dưng lại đi phẫu thuật thẩm mỹ, dù chỉ làm vi phẫu nhưng những người xung quanh chẳng lẽ không biết sao? Cấp dưới chắc chắn sẽ bàn tán về cô ta, việc này sẽ làm bất lợi trong việc triển khai công tác. Nếu một ngày nào đó sư phụ đi phẫu thuật thẩm mỹ thì em chắc chắn sẽ cười nhạo sau lưng anh ấy, ha ha ha!"


Minh Thứ cười lạnh:"Ông đây? Phẫu thuật thẩm mỹ?"


Phương Viễn Hàng thấy vậy vội chạy trốn sau lưng Dịch Phi: "Sư phụ không cần phẫu thuật thẩm mỹ vì anh đã rất đẹp trai rồi! Người nên phẫu thuật là em, là em mới phải!"


Nghe tới đó Minh Thứ vớ đại một hộp kẹo cao su ném qua.


Dịch Phi cười nói: "Tôi phát hiện dạo này Viễn Hàng cứ thích suy nghĩ lung tung."


Phương Viễn Hàng chụp hộp kẹo cao su lại, đổ ra hai viên vứt vô miệng.


Thấy tình hình dịu lại Dịch Phi nói tiếp:"Việc Dụ Thải Tâm đột nhiên đi đến thẩm mỹ viện nhiều lần quả thật rất kỳ lạ, đợt phân tích ban nãy của Viễn Hàng cũng khá có lý."


"Bởi vì lòng ham muốn trở nên đẹp hơn của cô ta đã vượt xa nỗi băn khoăn về những khó khăn khác mà cô ta sẽ gặp phải." Minh Thứ nói: "Cô ta không thể không phẫu thuật."


Dịch Phi ngay tức khắc bắt được trọng điểm: "Tại sao cô ta lại đột nhiên lại có ham muốn đẹp hơn mãnh liệt như vậy?"


Minh Thứ nheo mắt lại, nói: "Vậy thì phải hỏi chính bản thân cô ta."


.


.


.


Khu Tây Thành, thẩm mỹ viện Tinh Quang.


Bất cứ thẩm mỹ viện nào cũng có nghĩa vụ phải bảo mật thông tin khách hàng, nhưng nếu cảnh sát tới hỏi thì phía thẩm mỹ viện không thể không tiếp thu điều tra.


"Dụ Thải Tâm là khách hàng của chúng tôi, từ năm trước đến năm nay đã làm vi phẫu bốn lần, ngày thường cũng thường đến đây làm đẹp. Theo như tôi biết thì cô ta còn là hội viên của những thẩm mỹ viện cao cấp khác." Vẻ mặt phó viện trưởng Vương Lâm Hương lộ ra vẻ âu lo:"Chúng tôi chỉ phục vụ khách hàng chứ không biết gì về sinh hoạt cá nhân của họ."


Thái độ của Minh Thứ đối với bà cũng ôn hòa, cố không tạo áp lực: "Chúng tôi sẽ điều tra về sinh hoạt cá nhân của Dụ Thải Tâm từ những con đường khác, hôm nay tôi đến đây là để nghe cách nghĩ của bà về chuyện phẫu thuật thẩm mỹ."


Vương Lâm


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện