Tai Tiếng

Chương 44


trước sau

Advertisement
Edit: Sa

Khi say, Hạ Thanh Thời không làm loạn mà rất ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực anh, để anh ôm cô ra ngoài.

Trên xe, Hoắc Đình Dịch cố nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn nghiêm mặt mắng cô: “Không biết uống rượu mà còn học đòi người ta uống? Đã bảo em không được tùy tiện uống rượu ở bên ngoài rồi mà.”

Tửu lượng của Hạ Thanh Thời rất tệ, cô chỉ cần ăn chocolate vị rượu là cũng có thể say khướt.

Bị mắng, cô không giải thích mà cứ như một chú chim non rúc vào lòng anh, dùng một đầu ngón tay nghịch cúc áo của anh.

Hiếm khi thấy cô ngoan ngoãn tựa một cô mèo thế này, tâm trạng của Hoắc Đình Dịch dễ chịu hơn nhiều. Nhưng rất nhanh sau đó, anh không cười nổi.

Xe về đến nơi, ở sảnh khách sạn, từ xa, Hoắc Đình Dịch nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc: Kevin.

Hoắc Đình Dịch ấn đầu Hạ Thanh Thời vào lòng mình, sau đó ngước đầu nhìn Kevin đang kéo vali.

Anh và Kevin tiến hành giao tiếp bằng ánh mắt trong im lặng. Hoắc Đình Dịch cũng dùng sự im lặng để chào hỏi đối phương. Ánh mắt anh thể hiện ý tứ vô cùng rõ ràng: Cô ấy say rồi, không được quấy rầy cô ấy.

Trong lúc anh định đỡ cô gái trong lòng mình đi vào thang máy thì Kevin gọi: “Thanh Thời.”

Ơ?

Hạ Thanh Thời ngẩng phắt đầu lên.

Hoắc Đình Dịch: “…”

Anh giả vờ như bây giờ mới nhìn thấy Kevin, vui vẻ chào đối phương: “Đến rồi đó à? Chuyến bay không bị trì hoãn nữa?”

Sau đó anh lại ấn mạnh đầu Hạ Thanh Thời vào ngực mình, kiên nhẫn dỗ dành: “Đau đầu lắm phải không? Chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi.”

Kevin vô tội mở miệng: “Khách sạn hết phòng rồi.”

“Ớ!” Nghe Kevin nói, Hạ Thanh Thời lại ngẩng đầu lên, “Khách sạn cho tôi một phòng VIP miễn phí, anh ở phòng tôi đi.”

Sống hơn hai mươi năm, cuối cùng Hoắc tiên sinh cũng hiểu thế nào là gậy ông đập lưng ông.

Sau khi gặp Kevin ở sân bay, anh cảm thấy vô cùng nguy hiểm, lập tức gọi điện thoại cho giám đốc công ty chi nhánh ở Pháp, yêu cầu đối phương cho toàn bộ nhân viên đi du lịch ở Bordeaux ngay lập tức. Như vậy các khách sạn ở gần đây, bao gồm khách sạn này đều bị hết phòng.

Sau đó, anh đặt hai phòng VIP rồi bảo quản lý khách sạn giao một phòng VIP cho cô Hạ ở phòng 1533.

Hoắc Đình Dịch đen mặt nhìn Hạ Thanh Thời, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em thấy như vậy là thích hợp hả?”

Anh đưa phòng VIP cho cô không phải là để cô ở cùng thằng khác!

Cô hùng hồn gật đầu: “Là tôi mời anh ấy đến đây, bây giờ anh ấy không có chỗ ở thì tất nhiên tôi phải chịu trách nhiệm. Hơn nữa…” cô nhìn Hoắc Đình Dịch bằng thái độ hoài nghi, thì thầm, “… bây giờ không phải là mùa du lịch, khách sạn này trước giờ cũng không đông khách, tại sao lại đột ngột hết phòng?”

Sắc mặt Hoắc Đình Dịch càng thêm khó coi, thật lâu sau anh mới nói: “Lúc anh đến đã là phòng cuối cùng rồi.”

Nói xong, anh nhìn Kevin, nói: “Có người tới muộn, anh làm được gì chứ?”

Hạ Thanh Thời trừng anh, sau đó vùng ra khỏi lồng ngực Hoắc Đình Dịch, mặt hằm hằm. Cô quay qua nhìn Kevin: “Em và anh ở cùng phòng.”

Kevin hớn hở đồng ý: “Được.”

Hoắc Đình Dịch tức giận quả quyết: “Không được!”

Hạ Thanh Thời nhướn mày, trông cô chẳng có vẻ gì là đang say cả: “Sao không được? Cái gì không được?”

Lồng ngực Hoắc Đình Dịch phập phồng mãnh liệt, một lúc lâu sau anh mới bực mình nói: “Phòng của em bài trí không tốt, hướng không tốt, thông gió không tốt, cách âm cũng không tốt.”

Anh nhìn Kevin, vẻ mặt phức tạp như chính nội tâm của anh, “Anh ở cùng phòng với tôi.”

Kevin: “…”

Hoắc Đình Dịch: “…”

Hai người đàn ông có ý đồ xấu nhìn nhau mà tâm trạng vô cùng phức tạp.

***

Là chủ nên Hoắc Đình Dịch chiếm phòng ngủ. Có điều Hoắc tiên sinh có ý đồ xấu suy bụng ta ra bụng người, sợ Kevin ngủ ở bên ngoài phòng khách nửa đêm mò đi tìm Hạ Thanh Thời, như thế sẽ mất cả chì lẫn chài.

Vì vậy Hoắc Đình Dịch lập tức tỏ ra rộng lượng: “Anh ngủ trong phòng đi, tôi ngủ ngoài này.”

Kevin có ý đồ xấu lập tức từ chối: “Anh đã cho tôi ngủ nhờ thì sao tôi dám giành giường với anh nữa chứ.”

Mặt Hoắc Đình Dịch hết xanh rồi lại trắng, cuối cùng anh dùng hành động tỏ rõ quyết tâm của mình.

Anh mở tủ quần áo lấy bộ chăn gối rồi đi ra phòng khách, nằm xuống gần cửa sổ sát đất.

“Ngủ ở đây rất thích, tôi muốn ngắm cảnh đêm.”

Kevin theo sát anh, tò mò: “Cảnh đêm gì?”

Hoắc Đình Dịch cố kìm nén cơn giận, nhìn ra khung cảnh tối đen như mực bên ngoài cửa sổ, anh nghiến răng: “Sao.”

Kevin giả vờ tỏ ra ngạc nhiên, tò mò nhìn lên trời, “Có sao hả?”

Hoắc Đình Dịch ngoảnh mặt đi, không thèm nhìn anh ta nữa, hết sức mất kiên nhẫn “Ừm” một tiếng.

Sau đó, Kevin đi vào phòng ngủ, ôm bộ chăn gối đi ra rồi nằm xuống cạnh Hoắc Đình Dịch.

Hoắc Đình Dịch sởn hết da gà, anh ngồi bật dậy, trợn mắt, “Anh muốn làm gì?”

“Như anh thôi.” Kevin thản nhiên nằm xuống, “Ngắm sao.”

Trong buổi tối mùa xuân, lần đầu tiên nằm gần người cùng giới kể từ sau năm mười tuổi, Hoắc tiên sinh không tài nào quên được.

***

Lần thứ hai ekip Bằng mặt không bằng lòng tới nhà họ Hoắc là một tuần sau đó.

So với lần trước không có sự chuẩn bị gì, lần này mới năm giờ sáng Hoắc phu nhân đã thức giấc, ăn mặc chỉnh tề xong, cô lên lầu gọi Hoắc tiên sinh vừa bơi xong xuống phòng ngủ, chỉ vào chiếc giường kingsize, “Nằm lên đó.”

Hoắc tiên sinh thấy lỳ lạ, hiếm khi tỏ ra chần chờ về chuyện này như bây giờ: “Tổ phim sắp tới rồi, thế này không hay đâu.”

Hạ Thanh Thời giận dữ: “Bảo anh nằm thì nằm đi!”

Được rồi được rồi được rồi, nằm thì nằm.

Hoắc tiên sinh thấy đầu mình tê rần, nằm xuống giường.

Thấy chồng đã ngoan ngoãn nằm yên, Hoắc phu nhân nhanh chóng chạy xuống lầu bồng Bóng Nhỏ đang ngủ say chạy lên lầu.

Đặt Bóng Nhỏ xuống giường, Hoắc phu nhân vội vàng kéo chăn trùm kín hai anh em lại. Làm xong, người Hoắc phu nhân đổ đầy mồ hôi.

Đúng lúc này, bên dưới nhà vang lên tiếng chuông cửa. Tổ phim đến.

Hoắc phu nhân nhanh chóng chạy xuống lầu giành mở cửa với chị Phân.

Đạo diễn hơi ngạc nhiên: “Thanh Thời, cô dậy sớm thế.”

“Tôi quen rồi.” Hoắc phu nhân mỉm cười, “Hai anh em vẫn còn ngủ, để tôi đi gọi họ dậy.”

Máy quay đi theo cô lên lầu, mở cửa phòng ngủ ra, Hoắc phu nhân tràn trề năng lượng nói: “Dậy thôi dậy thôi, nhanh nhanh, dậy ăn sáng nào.”

Hoắc tiên sinh đảo mắt, sau đó vô cùng phối hợp mở mắt ra. Còn Bóng Nhỏ đang ngủ li bì đột nhiên bị đánh thức, cậu giãy mấy cái, sau đó tấm tức nói: “Em muốn ngủ! Em muốn ngủ!”

Hạ Thanh Thời xoa đầu Bóng Nhỏ: “Bóng Bảo đã nói giúp ông Nguyễn tưới hoa mà.”

Bóng Nhỏ giãy chân đành đạch: “Em không muốn! Em không nói! Chị đáng ghét! Em muốn ngủ hu hu hu!”

Hạ Thanh Thời ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm Bóng Nhỏ mấy giây, sau đó lạnh lùng nói: “Em không phải là Bóng Bảo của chị.”

Bóng Nhỏ ngừng khóc ngừng đạp, cậu mở mắt ra.

Hạ Thanh Thời thở dài, “Bóng Bảo của chị rất ngoan, em ấy chưa bao giờ cãi lại chị, chị gọi dậy thì em ấy dậy ngay, bảo em ấy ăn sáng thì em ấy lập tức ăn sáng, em ấy còn biết giúp ông Nguyễn tưới hoa nữa. Em không chịu nghe lời nên không phải là Bóng Bảo của chị, mau trả lại Bóng Bảo cho chị!”

“Là em mà!” Bóng Nhỏ sợ hãi nắm vạt áo Hạ Thanh Thời, “Chị ơi! Em là Bóng Bảo!”

Nói xong, cậu bé lục tục bò xuống giường, “Em dậy rồi! Em đi ăn sáng ngay đây!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện