Tác Giả Cũng Đến Cướp Nữ Chủ

Chương 82


trước sau

Advertisement

Cùng Lương Lương tìm kiếm nửa ngày, căn bản không nhìn thấy hình bóng của mông ch*ó Đại Vu kia, kì lạ rồi, nàng còn có thể trốn đến dưới lòng đất hay sao?

"Ơ, này, Đại Vu ở đâu?" Tiện tay bắt lấy thủ vệ hỏi một chút.

"Đại.. Đại Vu? Không.. Không nhìn thấy a!"

Hở? Hí.. Vừa nói như vậy.. Vừa rồi khi Dực vương đi ra nàng cũng không đi theo bên người Dực vương, hắc, cái tên này, chắc sẽ không phải chạy trốn trước chứ!

"Các ngươi, ai nhìn thấy Đại Vu?" Ta hướng về phía mấy binh lính đang bận rộn kia quát ra giọng.

"Ta ở phía hậu điện thấy được, nhưng lúc đó nàng đi vội vàng, cũng không biết lúc này chạy đi nơi nào."

"Hậu điện? Hậu điện có đường bí mật gì có thể rời khỏi hoàng thành?"

"Chuyện này.. Tiểu nhân không biết.."

"Ngươi dẫn đường cho ta." Ta vươn tay chỉ binh lính trả lời kia.

"Vâng."

"Này tiểu Khê, dán thông báo truy nã thì được rồi, ngươi hà tất tự mình đi đuổi theo."

"Không được, ta nhất định phải nhìn thấy nàng, ta có chuyện.." Ta nhanh chóng ngưng miệng lại, nguy hiểm thật, suýt chút nữa nói lỡ lời!

"Đi, dẫn đường cho ta.." Ta theo người binh sĩ kia đang muốn đi.

"Tiểu Khê, ngươi là muốn tìm nàng sao." Phía sau đột nhiên một tiếng, hình như là thanh âm của Cổ Diễn.

Quay đầu lại nhìn lên, khá lắm, Cổ Diễn một tay mang theo Đại Vu này, thì như xách con gà con.

"Ai du, nàng làm sao sẽ ở đây?"

Cổ Diễn cười cười, vừa buông tay, đem Đại Vu ném xuống đất, thứ này sợ hãi đến run rẩy, cuộn thành trái banh, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.

"Nàng từ hậu điện chạy ra khỏi hoàng thành, đúng lúc đụng trúng trong tay tiểu Đạc." Cổ Diễn cười cười, quay đầu lại liếc mắt nhìn.

Ta cũng liếc mắt nhìn, An Đạc họ đều trở về rồi.

Hắc, nhờ có An Lạc Thành có tính toán trước a, trước đó để họ bảo vệ bốn phía hoàng thành, nếu không, vẫn thật sự là thả chạy tên kh*ốn kiế*p này.

"Hắc, Đại Vu, đã lâu không gặp, còn quen biết ta không?" Ta cúi người ngồi xổm trước mặt nàng, xốc lên tóc che ở bên mặt nàng, trên mặt vẫn cứ là vẽ lòe loẹt, nói thật, nhiều năm như vậy, ta đều không biết nàng hình dạng ra sao!

Đại Vu kia run lập cập, nhìn ta một cái, trốn về sau.

Vừa nghiêng đầu, đúng là nhìn thấy An Lạc Thành, cũng không biết ai cho nàng lá gan, thứ này duỗi tay chỉ vào An Lạc Thành, "An Lạc Thành, ngươi.. Ngươi ngươi.. Ngươi không thể đụng đến ta, ngươi.. Ngươi nếu dám đụng đến ta, vậy.. Vậy chúng ta liền cùng nhau chết chung!"

Vừa nghe lời này, trong lòng ta đây hơi hồi hộp một chút.

Người khác một trận cười vang, đám nhóc bừa bãi mỉa mai nàng, Lương Lương cũng bất đắc dĩ bĩu môi.

"Ha.. Hừ, ha ha! Những tiểu bối vô tri các ngươi đây, nàng!" Đại Vu duỗi tay chỉ vào An Lạc Thành, "Nàng đã chết đến nơi rồi rồi! Các ngươi thậm chí vẫn không biết? Ha ha ha ha -"

Đại Vu cười như kẻ điên, nước mắt hình như đều cười ra rồi.

An Mãnh thấy ngứa mắt, đi tới một cước, đệ*t, lần này Đại Vu không cười rồi, nằm trên mặt đất gào gào kêu to.

"Ngươi.. A.. An Lạc Thành.. Ngươi.. Chết đến nơi rồi.." Đại Vu cắn răng nghiến lợi chỉ vào An Lạc Thành.

An Lạc Thành hơi ngớ ra, nhưng lại quỷ thần xui khiến nhìn ta một cái.

Ta gãi gãi đầu, giả ra một bộ dáng vẻ không hiểu, nhưng mà trong lòng đại khái cũng có đáp án.

Xem điệu bộ này, lúc trước cổ ngủ trong người An Lạc Thành, hơn nửa chính là kiệt tác của Đại Vu này rồi.

Nhưng mà dự tính ban đầu của loại cổ này của nàng hẳn là muốn lấy tính mạng của An Lạc Thành, chỉ là không nghĩ tới, trước mắt, cổ ngủ này ngược lại thành nhánh cỏ cứu mạng nàng, đương nhiên điều kiện tiên quyết là, cổ ngủ còn ở trong cơ thể An Lạc Thành.

Đại Vu kia cười to hai tiếng, liền bắt đầu có dáng có vẻ bấm ngón tay niệm chú.

Đám nhóc như xem kẻ ngốc vây xem nàng, cười vui vẻ nói, nhưng ta..

Ta.. Má nó.. Cười.. Không.. Ra.. rồi..

Đại Vu này huyên thuyên không biết niệm cái gì, cổ trùng trong bụng ta hình như có phản ứng, bắt đầu ở trong bụng quấy nhiễu lung tung, khởi đầu ta còn tưởng rằng là ảo giác, thế nhưng cảm giác đau này càng ngày càng mãnh liệt, cũng cảm giác trùng kia muốn từ bên trong bụng của ta chui ra!

Ta nắm quyền cắn răng cố nhịn, tận lực không khiến người ta nhìn ra ta có chút xíu dị dạng nào.

Đại Vu kia dừng một chút, nhìn vẻ mặt của An Lạc Thành một chút, An Lạc Thành đúng là đầy hứng thú đánh giá cô.

Đại Vu một mặt kinh ngạc, "Chuyện này.. Chuyện này không thể nào!"

Nói xong, lại tiếp tục niệm thần chú ch*ó m*á gì.

Ta con m*ẹ n*ó..

"Không thể.. Cái này không thể nào! Ngươi rõ ràng uống chén rượu độc kia, ngươi trúng cổ ngủ của ta, làm sao.. Làm sao có khả năng không có chuyện gì?"

Đại Vu sắc mặt tái xanh, vừa nói, vừa tiếp tục niệm chú.

Ta.. Ngươi.. Đ*ũ*y chó!

Ta.. Lui về phía sau hai bước, lùi tới phía sau Lương Lương, liều mạng nắm lấy cái bụng, hung hăng đập mấy quyền, nhưng con trùng này, nó.. Nó càng ngày càng phấn chấn rồi! Nó lại như cái máy khoan điện, một tấc một tấc mà chui..

Ta.. Ta có chút đứng không vững, thế nhưng hiện tại có động tác kì lạ quá to lớn, nhất định sẽ bị người phát hiện, ta không thể..

Ta không thể..

"Tiểu Khê, ngươi.." Hình như là ta không cẩn thận phát ra âm thanh, Lương Lương quay đầu lại nhìn ta một chút, đột nhiên phát ra tiếng, ta nhanh chóng giơ tay để nàng ngừng lại.

"Không.." Ta khoát tay áo một cái, đẩy nàng xoay người đứng yên, che ở phía trước ta.

"Ân.. Ạch.." Kêu rên hai tiếng, lại lùi lại mấy bước.

Đang muốn lén lút chạy ra đoàn người, lại bị người ôm chặt lấy, làm ta giật cả mình.

Vừa ngẩng đầu, Cổ Diễn sắc mặt khó coi cực kỳ, đánh giá ta.

"Nàng nói có phải sự thật không?"

"Ta.." Ta cười cười, "Ta làm sao biết.. Ạch a.." Con trùng trong bụng đột nhiên phát lực, ta siết chặt tay của Cổ Diễn, lần này là thật sự không có nhịn được, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, cắn y phục.

Cổ Diễn cũng ngồi chồm hỗm xuống đỡ lấy ta, thấy ta đây, tựa hồ là đã sáng tỏ, nhìn một chút Đại Vu kia, liền muốn đứng dậy.

"Sư.. Phụ.. Giết.. Nàng!"

Cổ Diễn lắc đầu một cái, "Không được."

"Ha ha ha ha! Thì ra là ngươi, thì ra là ngươi!" Đại Vu kia đột nhiên như kẻ điên cười to.

Ta quay đầu nhìn lên, nàng đang chỉ vào ta, thì ra nàng cũng ngồi dưới đất, đang từ trong khe hở nhìn thấy ta ngã trên mặt đất, m*á n*ó!

"Trời không diệt ta, trời không diệt ta!" Đại Vu kích động dị thường, trực tiếp nhảy lên, nóng bỏng nhìn ta, lại như nhìn thấy nhánh cỏ cứu mạng!

"Giết nàng.. Giết nàng!" Ta nhanh chóng hô to về phía đám nhóc.

Các nàng một mặt ngu ra, không biết xảy ra chuyện gì.

"Sửng sốt làm gì! Giết nàng đi!" Ta ra sức đẩy Cổ Diễn ra, chỉ vào Đại Vu kia, khàn cả giọng ra lệnh binh lính chung quanh.

Các binh sĩ đối diện lẫn nhau, nâng lấy đao, lại thả xuống, người của toàn trường đều bối rối.

"Xảy ra chuyện gì." An Lạc Thành gương mặt lạnh lùng đi tới, hỏi về phía Cổ Diễn.

"Cụ thể ta cũng không rõ ràng, nhưng trước mắt, cơ bản có thể khẳng định, cổ ngủ trong miệng Đại Vu xác thực có việc này, nhưng người. Trúng độc.. Là tiểu Khê."

"Không có! Ta không trúng cổ ngủ cái gì, ta chỉ là ăn đồ hư đau bụng!" Ta mạnh mẽ cứng miệng, nhưng ta phỏng chừng vẻ mặt dữ tợn trên mặt ta không khống chế được chắc đã bán đứng ta rồi.

"Này, thực sự là trời không diệt ta, không nghĩ tới, vậy mà là ngươi trúng cổ ngủ của ta. Cũng được cũng được, tính mạng của ngươi, có thể cũng rất quý giá a ha ha ha ha." Đại Vu cười dị thường vui vẻ, ta m*á n*ó muốn đánh chết nàng!

"A nương ngươi đừng tin nàng, nàng điên rồi, vì giữ mạng, lời nhảm gì đều.. Ân.. Ạch a!"

Đại Vu tựa hồ là vì chứng thực cổ ngủ ở trong cơ thể ta, lại đang ở đó huyên thuyên niệm chú rồi!

Ta quay người qua gắng gượng, nhưng mà.

"..."

Không chịu nổi rồi.. Con sâu này.. Làm sao thì có thể nghe hiểu lời của nàng? Ta con m*ẹ nó.. Đau đến ta lăn lộn đầy đất.. Hận không thể tự mình xé cái bụng ra, đem con sâu này lấy ra!

"Câm miệng, ngươi câm miệng!" Lương Lương xông tới che lấy miệng của Đại Vu, vừa che, vừa nhìn phản ứng của ta.

Ngươi đừng nói, nàng vừa không niệm chú, thật sự yên tĩnh hơn nhiều.

"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào!" An Lạc Thành quát to một tiếng, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Đại Vu đem Lương Lương đẩy ra, thở dài, sửa lại quần áo một chút.

"Ôi, ta cũng là không nghĩ tới, An soái lại có con gái hiếu thuận như vậy, nàng vậy mà cam nguyện lấy thân thể làm mồi, mạnh mẽ để cổ trùng dời đi thân kí chủ, dùng tính mạng của chính mình, đi đổi tính mạng của ngươi. Ha.."

Đại Vu cười lạnh một tiếng, đi dạo đến trước mặt của ta.

"Nếu đã như vậy, ta nghĩ, An soái cũng sẽ không nhẫn tâm, mắt nhìn con gái tốt này của ngươi bị cổ trùng gặm nuốt lục phủ ngũ tạng, thống khổ chết đi chứ?" Đại Vu nhướng mày, thật là đắc ý.

An Lạc Thành sững sờ nhìn ta, nửa quỳ ở bên cạnh ta, đỡ lấy ta dựa ở trong lòng cô.

"A nương.. Giết.. Giết nàng.." Ta cầm lấy ống tay áo của An Lạc Thành, cầu khẩn.

"Giết ta? Ha ha ha ha." Đại Vu cười to hai tiếng, cúi người nhìn ta, "Nàng sao cam lòng ngươi chết hả nhóc con?" Đại Vu vỗ mặt của ta, "Ngươi là đứa trẻ nàng thương yêu nhất.." Thổn thức mà nói.

"Phi! Ngươi.."

"Ngươi muốn cái gì." An Lạc Thành đã mở miệng.

Chuyện ta lo lắng nhất vẫn là xảy ra rồi! Ta che giấu như vậy, chính là sợ An Lạc Thành chịu sự uy hiếp của nàng a!

"Vinh hoa phú quý." Đại Vu chắp tay sau lưng, đắc ý nói.

"Cho."

"Kim ngân tài bảo."

"Cho."

Đại Vu ngẩn người, hé miệng cười xấu xa, "Ta muốn binh quyền!"

"Cho."

An Lạc Thành không có một chút do dự, dường như những thứ đồ cô đồng ý không hề liên quan gì với cô.

Từ đầu đến cuối, cô đều đang nhìn ta, ánh mắt nhu hòa, dường như đang nói "Không sợ, có ta ở đây.'

" Ta muốn.. "Đại Vu kia vẫn chưa xong, cúi người nhìn An Lạc Thành," Dực quốc. "Thăm thẳm phun ra hai chữ.

" Cho. "An Lạc Thành ngẩng đầu nhìn thẳng nàng, Đại Vu hơi chút kinh ngạc, sau đó, liền lại như điên cười lớn.

" Ha ha ha ha! "

Bỗng dưng, Đại Vu hất lên vạt áo, nhấc chân đạp ở trên bả vai của An Lạc Thành, chỉ về mũi của cô," Ta muốn đem An Lạc Thành ngươi đạp ở dưới chân, để ngươi mãi mãi không vươn mình lên được! "Từng chữ từng chữ, ngữ khí rất cay, đầy mặt dữ tợn.

An Lạc Thành không lên tiếng, tùy ý nàng đạp chính mình, lẳng lặng nhìn nàng phát điên.

Nhưng ta lại không nhìn nổi rồi! Ta làm sao có thể khoan dung có người làm nhục An Lạc Thành như thế!

Thừa dịp Đại Vu kia không niệm chú, con sâu trong bụng không dằn vặt, ta dùng sức đẩy ra chân nàng, lảo đảo đứng lên, chỉa về phía mũi nàng," Lão tử thực sự là cho ngươi mặt rồi! "

Đại Vu sững sờ, lại một mặt không thèm để ý.

Được a, ta để ngươi không thèm để ý!

Ta xoay tay lại từ trong tay một tên binh lính đoạt lấy thanh đao, chỉ vào Đại Vu kia.

Đại Vu nhìn lên, lại vui vẻ, trên mặt còn kém viết mấy chữ" Ngươi tới giết ta đi'!

Ta từng bước một áp sát, nàng cả trốn cũng không trốn, mãi đến tận ta đem thanh đao gác ở trên cổ nàng, nàng còn cảm thấy ta đang hù dọa nàng.

"Ngươi cho rằng cổ trùng của ngươi thiên hạ vô địch sao? Ha.. Ngươi đại khái còn không biết, cổ trùng này, ở khi di dời kí chủ, bị ta giết chết một con."

Đại Vu nghe vậy sắc mặt hơi đổi một chút, "Không thể!"

Ta cười cười, "Quản ngươi có tin hay không. Lão tử có thể giết chết một con, là có thể giết chết con thứ hai! Chỉ đáng tiếc, ngươi đợi không được đến khi đó rồi."

Đại Vu lúc này mới có chút hoảng rồi, chỉ vào ta, "Ngươi.. Ngươi không thể giết ta! Cổ trùng này, chỉ cần ta chết, nó thì sẽ điên cuồng, bất cứ lúc nào cũng sẽ muốn tính mạng của ngươi!"

"Nga." Ta nga một tiếng, không nói nữa, cùng với nàng nhìn nhau một hồi.

Tựa hồ là nhìn ta không hề động thủ, nàng cũng thả lỏng chút, cho rằng chính mình cược thắng rồi, đang muốn cười.

Ta cầm lấy đao kia, ở trên cổ nàng nhẹ nhàng kéo, một tia màu đỏ tươi dâng lên mà ra.

Nàng trợn tròn hai mắt, há to miệng, chỉ vào ta, a a a a, cũng không biết nói cái gì.

Thân thể nàng ngã xuống còn đang co quắp, không thể tin nhìn ta, mãi cho đến tắt thở, con mắt trợn lên như trứng gà còn đang nhìn chằm chằm ta.

Ta ném đi dao, xoa xoa tay.

"Tiểu.. Tiểu Khê.. Ngươi điên rồi? Ngươi làm sao thật sự giết nàng!" Lương Lương nổi giận, nhào tới trước người Đại Vu, dùng sức lắc nàng.

"Đại Vu! Đại Vu ngươi đừng chết, ngươi.. Ngươi đem thuốc giải giao ra đây a!"

Thân thể ta mềm nhũn, nằm vật xuống về phía sau, An Lạc Thành ôm chặt lấy ta, "Ngươi đây là tội gì!" Âm thanh của cô mang theo tia run rẩy, cắn chặt răng nhìn ta.

Ta cười cười, nhấc lên tay muốn sờ cô một chút, nhưng tổ tông sống trong bụng kia..

Ta siết chặt lấy bụng, nặn ra một tia mỉm cười, "Loại.. Tiểu nhân hèn hạ này.. Không xứng.. Uy hiếp.. Ngươi.."

Hết chương 82


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện