Tà Y Cuồng Thê

Thà Làm Ngọc Vỡ


trước sau

Advertisement
Chân mày nàng run lên, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Đế Thiên Tà rất có hứng thú nhìn thần sắc nàng biến hóa. Nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng, khoé môi hắn càng hiện lên tươi cười tà khí

—— Xem ra,trên người nữ nhân này cất giấu bí mật rất lớn.

——Quả nhiên nàng là một “vị khách vãng lai”, không thuộc thế giới này!

Nàng rốt cuộc là ai? Vì sao lại tới thế giới này?

Hắn đang suy xét bây giờ đem bí mật đó đào ra hay chờ nàng một ngày nào đó sẽ tự nói cho hắn?

………

Một lát sau

Phượng Vô Tà vẫn như cũ trầm mặc mà trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng căng thẳng. Đế Thiên Tà lại âm thầm hạ mắt, chậm rãi nói bốn chữ: “Sống sót là được.”

Đây là hắn lựa chọn vế sau —— chờ ngày nàng nguyện ý chính miệng nói cho hắn

Phượng Vô Tà mặc xong quần áo, tự biết chính mình cùng đối phương thực lực cách nhau quá xa, cũng không hề lấy ra ngân châm, chỉ là ánh mắt sắc bén, biểu tình cảnh giác mà nhìn chằm chằm hành vi của nam nhân trước mắt, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi là ai?”

“Đế Thiên Tà.”

Phượng Vô Tà trừng mắt nhìn hắn: “Không quen biết, ngươi là người nào?”

“Là người lợi hại hơn ngươi.”

“……”

Phượng Vô Tà bị nghẹn một chút, lạnh lùng nhìn hắn: “Lợi hại ở chỗ nào?”

Đế Thiên Tà nhẹ liếc mắt nhìn nàng một cái

“Tất cả các phương diện, đều rất lợi hại.”

Phượng Vô Tà lộ ra ánh mắt khinh thường

“Ngươi tới đây làm gì?”

Đế Thiên Tà lại một lần nữa đem mặt kề sát vào mặt Phượng Vô Tà. Đôi mắt mê hồn của hắn phảng phất như khống chế được linh hồn, giữa mi tâm lại lấp lánh một ấn kí hình hoa sen đỏ như máu

Hắn nói một cách chậm rãi, hơi thở ấm áp phả vào hai má đang lạnh như băng của Phượng Vô Tà : “Ta tới —— tìm —— vị hôn thê.”

Nói xong, hắn vươn ra ngón tay trắng nõn chỉ hướng Phượng Vô Tà ngồi, lại bổ sung ba chữ

“Chính là nàng!”

Phượng Vô Tà nhíu mày, nghiêm nghị ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như đao hung hăng tới mức cơ hồ có thể đem lăng trì Đế Thiên Tà đến chết.

Đế Thiên Tà đối với ánh mắt này của nàng tựa hồ không chút nào để ý, biểu tình ngược lại trở nên càng thêm nghiền ngẫm, yêu mị giống với hồng y hắn đang khoác ở trên người, làm cả người hắn đều như bị bao vây trong ngọn lửa tà ma.

Phượng Vô Tà ý thức được, người nam nhân trước mắt này vô cùng nguy hiểm. Nhưng nàng là hôn thê của hắn rốt cuộc là chuyện gì?

Nàng đã tiếp nhận ký ức của nguyên chủ nhưng vẫn không biết chính xác chyện này thực hư ra sao.

Vị hôn phu của nàng được định sẵn chính là thiếu chủ Mộ Dung Phong của Mộ Dung thế gia, cùng Đế Thiên Tà trước mắt cái này nửa điểm quan hệ đều không có.

Vậy hắn ở đây nhận người cái gì a?

Phượng Vô Tà giơ tay chỉ ra cửa: “Đi ra ngoài.”

Đế Thiên Tà đương nhiên không đi

"Nữ nhân ngu ngốc"

“…… Ta ngu ngốc?”

Phượng Vô Tà nổi giận.

Đế Thiên Tà nhìn bộ dáng nàng tức giận mà khóe miệng khẽ cười, ngón tay gõ từng nhịp lên phiến gỗ trên giường. Âm thanh phát ra có tiết tấu kì lạ mà lại vô cùng dụ hoặc.

“Nói ra điều ngươi muốn đi. Chúng ta làm một cái giao dịch , ngươi gả cho ta, ta thỏa mãn hết thảy yêu cầu của ngươi”

Đế Thiên Tà nhìn nàng, giống như nhìn con mồi mà mình đã tóm được một cách dễ dàng. Phượng Vô Tà cố nén xúc động, ngăn chính mình lấy ra ngân châm đâm vào tử huyệt của hắn. Thẳng thừng từ chối.

“Không nói chuyện.”

Đế Thiên Tà ánh mắt lười biếng, lại ẩn ẩn sát khí, ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc vào xương quai xanh của Phượng Vô Tà

“Ngươi không nói chuyện, liền sẽ chết.”

“…… Ngươi muốn giết ta?”

Đế Thiên Tà nhẹ sờ xương quai xanh của nàng, khuôn mặt rõ ràng là đang cười, lại khiến người đối diện nhìn thôi đã thấy sợ

"Không cần tốn nhiều sức"

“Ta thao" (Một câu chửi thề trong tiếng Trung)

“Ngươi là ai ta cũng không biết, làm sao gả cho ngươi được? Ngươi lại có thể thỏa mãn ta cái gì? Ngươi có thể mang ta lên trời ?”

Đế Thiên Tà nhướng mày, tươi cười không giảm mà càng tăng, ánh mắt khinh thường mà liếc mắt một cái nhìn xương quai xanh góc cạnh của nàng, biểu tình rất là nghiền ngẫm, như là đang thưởng thức Nhìn như vậy trong chốc lát, hắn bỗng nhiên vươn tay ôm lấy thân của nàng, động tác bá đạo không cho cự tuyệt, lấy tư thế ôm công chúa ôm lấy nàng ra khỏi cửa phòng .

Sau đó hắn phi thân bay lên trời....

Phượng Vô Tà theo bản năng nắm chặt góc áo hắn.

Động tác nhỏ của nàng thế nhưng lại bị Đế Thiên Tà thu vào đáy mắt, hắn khẽ nhướng mày, khóe môi hơi hơi giương lên. Khoảng cách với mặt đất càng ngày càng xa, cảnh sắc trước mắt cũng ngày càng rộng lớn, Phượng Vô Tà lần đầu tiên được quan sát toàn bộ dị thế đại lục rực rỡ này……

Đế Thiên Tà chân đạp chim bay, thân khoác thanh vân.

Gió ấm áp phả vào mặt Phượng Vô Tà . Nàng liền vẫn luôn được Đế Thiên Tà ôm chặt trong lòng ngực…

Cảm giác thật là kì diệu, Phượng Vô Tà vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được

Phượng Vô Tà ngẩng mặt lên, thấy khuôn mặt Làn da của hắn so với nữ nhân càng muốn đẹp hơn, trắng nõn lại như trong suốt, một thân trường bào màu đỏ bị gió thổi phấp phới, kết hợp với đoá “ diễm liệt hoả yêu’ càng làm người khác ghen tị vói vẻ ngoài của hắn. Cả người Hắn vừa khiến người ta yêu thích, cũng lại khiến người ta ghen ghét.

Yêu hắn vì có dung mạo kinh thế tuyệt diễm, ghét hắn vì cảm giác xa xôi không thể với tới này!

Không sai, Phượng Vô Tà cảm nhận chính là như vậy.

Giờ này khắc này, người nam nhân này, đối với nàng chính là lực hấp dẫn chí mạng. Hắn đẹp tựa đấng cứu thế, lại tà như ác ma nơi địa ngục.

“Thả ta xuống.”

Phượng Vô Tà thả lỏng bàn tay đang nắm lấy góc áo hắn ra.

Đế Thiên Tà rõ ràng cảm giác được động tác buông tay của nàng, sắc mặt lập tức có chút không vui, thanh âm lạnh lùng nói

“Đừng buông tay.”

“Đế Thiên Tà!”

Phượng Vô Tà hung hăng mà túm chặt lấy cổ áo hắn, gằn từng chữ ép hỏi hắn

“Ngươi đừng đùa với ta, tiếp cận ta, rốt cuộc vì cái gì? Nói!”

Đế Thiên Tà một tay ôm eo nàng, một cái tay khác lại vuốt nhẹ từ cằm lên trên vết roi xấu xí trên má nàng.

“Cưới ngươi. Mục đích chỉ đơn giản như vậy.”

“Cưới ta?”

Phượng Vô Tà nghiến răng nghiến lợi, nàng mới không tin sẽ có chuyện tốt như vậy. Tự nhiên trên trời rớt xuống mỹ nam bực này lại muốn cưới nàng

“Ngươi đối với cái người bị hủy dung như ta - một tiểu thư vô dụng – là nhất kiến chung tình?”

“A.” Đế Thiên Tà nghe xong lời này thế nhưng trào phúng mà cười một tiếng!

“Ngươi cười cái gì?!”

Phượng Vô Tà cảm thấy mình chưa từng phát điên giống như bây giờ.

“Mang ngươi lên trời cao, mang ngươi bay.”

Đế Thiên Tà bĩu môi, “Nguyện vọng của ngươi ta đã thỏa mãn, bây giờ là lúc ngươi nên báo đáp ta .”

……

Đây là logic gì?

Truyện convert hay : Chí Tôn Con Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện