Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

Chương 30: Dạo chơi ở Vạn yêu sơn mạch


trước sau

Nói rồi hắn chỉnh trang lại cho Lâm Khinh rồi dắt y ra ngoài, đến tận khi thấy hắn lấy Phi kiếm ra y mới tỉnh táo lại, vội tò mò: "Chúng ta đi đâu? Không báo với quản sự sao?"

Lam Túc nghe thấy hai từ "chúng ta" thì hết sức hài lòng, hắn cười cười ôm Lâm Khinh lên Phi kiếm, đến khi đi ra khỏi Sơn môn Huyền Phong Môn rồi mới nói: "Chúng ta đi vãn cảnh..."

Mãi đến khi nhìn thấy Ngũ Dương Trấn thì Lâm Khinh mới nhớ ra Lam Túc không hề trả lời y, chẳng lẽ đệ tử thân truyền là có thể ra vào Môn phái bất cứ lúc nào? Phúc lợi này cũng quá lớn rồi nha!

Lúc đầu Lâm Khinh tưởng mình sẽ dừng lại ở Trấn nhỏ này để "vãn cảnh", nhưng y quá ngây thơ rồi, nhìn Vạn Yêu Sơn mạch hùng vĩ bao la trước mặt, y lại tò mò không biết nam nhân định dẫn mình đi đâu?!

Phi kiếm lướt thật nhanh xuyên qua những đám mây, bên dưới màu sắc rực rỡ, đâu đâu cũng là mùi linh thảo thơm ngát. Lâm Khinh không biết hai người còn ở ngoại vi sơn mạch hay là đã vào sâu tận bên trong rồi.

Nơi Lam Túc dẫn Lâm Khinh đến là một mặt hồ xanh biếc, êm ả, xung quanh khá trống trải, hai người đi bộ thêm một lúc nữa thì hắn mới dừng lại.

Lúc này hai người đang đứng trước một gốc linh thụ khổng lồ màu xanh lam, linh quả mọc thành chùm đỏ mọng ở trên cây. Lam Túc ôm lấy eo y nhảy lên một trạc cây khá cao, nhận thấy linh lực nơi này cực kỳ đậm đặc. Lâm Khinh hít một hơi thật sâu rồi mới đưa mắt nhìn quang cảnh xung quanh.

Nơi này thật là đẹp, không giống với rừng rậm nơi Địa cầu hầu như có màu xanh. Cây cối ở đây đều mang một vẻ đẹp nguyên thuỷ, có loại Linh thụ màu lá bạc long lanh, màu tím yêu dị, màu đỏ rực rỡ... dưới đất Linh thảo và cỏ dại lại mọc chen chúc với nhau, đủ các màu sắc.

Lam Túc đưa tay hái Linh quả đưa cho Lâm Khinh và nói:

"Linh thụ Chu La khắp phía nam Sơn mạch này chỉ có một cây duy nhất, tu sĩ bình thường không ai dám đến gần đây đâu. Ngươi ăn đi, ngọt lắm!"

Khi Lâm Khinh nhìn rõ Linh quả hắn đưa tới thì ngạc nhiên. "Chu La quả, Linh quả dùng để tăng cường Linh lực, bình thường trong Môn phái muốn đổi Linh quả này cũng phải mất mười điểm cống hiến đó!!!" Cảm thán xong y đưa một quả cho vào miệng cắn, cảm nhận dòng linh lực tinh thuần ngấm dần vào kinh mạch, mắt y sáng rực lên, đâu còn vẻ buồn rầu gì nữa...

"Ta phát tài rồi!" Lâm Khinh hét lên. Rồi vỗ vỗ Lam Túc bắt hắn đi hái Linh quả cùng mình, đến lúc thu hoạch kha khá rồi y mới chợt nhớ ra, bên cạnh Chu La quả lúc nào cũng có Bạch Lang Dực cấp năm canh giữ, vậy mà từ lúc đến đây nơi này vẫn yên ắng, đến một con ruồi cũng chẳng có? Vậy Yêu thú đi đâu hết rồi?

Đem thắc mắc hỏi Lam Túc, hắn khá vui vẻ đáp lại: "Ngày hôm nay ngươi chỉ việc chơi, những thứ còn lại để ta lo!"

"Ừ, vậy thì kệ ngươi thôi!" Dù sao y cũng khá tin tưởng nam nhân.

Ngồi ăn Linh quả một lúc, Lâm Khinh quyết định xuống dưới đi dạo một vòng. Nhìn cảnh vật xung quanh, y cảm thấy thân thiết không nói ra lời. Mộc linh căn quả nhiên tương tác tốt với thực vật.

Lam Túc thì chỉ im lặng đi bên cạnh mặc thiếu niên đùa nghịch.

Thỉnh thoảng khi nhìn thấy có một gốc Linh thảo cấp một, cấp hai, Lâm Khinh cũng tiện tay thu thập, lúc đang lúi húi đào bới, y bỗng ngửi thấy một mùi hương thơm ngát.

Ngẩng phắt đầu lên. Đúng là có thứ gì đó cứ thôi thúc y bước lên phía trước, đây là một thứ cảm giác rất huyền diệu, không tài nào hình dung ra nổi.

Lâm Khinh đứng lên, tĩnh tâm và nhắm mắt lại. Ngay lúc này, cảnh vật xung quanh bỗng hiện lên thật rõ ràng trong đầu, y cảm thấy mình có thể dò xét từng gốc cây, ngọn cỏ...

Không chắc chắn lắm, y cố tình hỏi Lam Túc bằng một câu không đầu không đuôi: "Mùi gì vậy?"

Lam Túc cũng nhận ra trạng thái của Lâm Khinh không đúng, hắn quay sang lo lắng hỏi: "Có chuyện gì?"

"Suỵt, ngươi đi theo ta..." Lâm Khinh thấy nam nhân không hiểu nên càng yên tâm hơn về cảm giác của mình. Y khẽ nói rồi chủ động nắm lấy tay nam nhân, đi về phía trước.

Đi được khoảng hai trượng, Lâm Khinh dừng lại, mắt nhìn chằm chằm vào một bụi rậm, y chỉ vào đó và sai bảo nam nhân: "Ngươi giải quyết hết mấy cây này đi!"

Lam Túc rất nghe lời mà phát ra vài đạo Kim nhận, chẳng mấy chốc cây cối bụi cỏ xung quanh đều được dọn sạch, lúc này Lâm Khinh mới cẩn thận đi tiếp...

Hai người đi đến một cái gò đất thì Lâm Khinh bỗng nhíu mày, y cúi xuống, bới đất ở chỗ cái gò ra. "Kỳ lạ thật, rõ ràng là nơi đây mà?" Vừa nghĩ vừa cắm cúi đào, một lúc sau y lôi lên được một bộ rễ cây toàn bùn đất...

Sau khi dùng thanh thuỷ quyết rửa sạch đám rễ đen thui, y và Lam Túc nhìn nhau bằng ánh mắt kinh ngạc, đến sau cùng Lâm Khinh không nhịn được mà run
rẩy, y thì thào: "Rễ Kỳ hoàng, linh dược phụ trợ cấp sáu, rễ này thường chạy khỏi bản thể, vậy khoảng cách của thân cây chỉ trong vòng năm trượng."

Lúc này Lâm Khinh đang cực kỳ phấn khích, y vội vàng thúc giục nam nhân: "Nhanh nhanh, ngươi dùng thần thức kiểm tra về phía bên trái gốc Linh thụ kia, ta tin chắc ở đó có một gốc Kỳ Hoàng Thảo đã thành thục, gốc cây này ít nhất cũng phải sống hai trăm năm rồi!"

Quả nhiên, không khó để nhìn ra bên cạnh cây Linh Thụ có một gốc cây vàng rực nổi bật mọc ở đó. Dưới gốc cây có một con Hắc Phi Xà cấp ba nằm cuộn tròn, đang say mê hấp thu linh dược. Lam Túc nhìn thấy tiện tay phóng ra một đạo lôi đình, khổ thân nó chưa kịp phản ứng đã bị đốt cháy phân nửa.

Lâm Khinh tiến tới thu thập xác Yêu Xà vào nhẫn trữ vật, tiếp theo mới thu đến gốc Kỳ Hoàng thảo, y thật cẩn thận bỏ linh thảo vào hộp ngọc, xong xuôi y mới ngẩng đầu lên, nhìn Lam Túc một chút rồi quyết định nói thật: "Ta cảm thấy có thể "nhìn" được mà không dùng đến mắt rồi. Đó liệu có phải là thần thức không?"

"Ngươi thử dẫn dắt nó xem nào."

Nghe lời Lam Túc, Lâm Khinh bắt đầu tiến vào trạng thái, lúc này càng rõ ràng hơn, y có thể quan sát kỹ càng thần thức của Lam Túc chui vào trong cơ thể mình hoá thành một điểm trắng, y dẫn dắt ý thức của mình đi theo, chỉ thấy nó một đường quen thuộc mà chạy lên đầu, luồn qua ngõ ngách, rồi xông thẳng vào một quầng sáng. Y vội vàng đuổi theo vào đó. "Oành!!!" Như có một tiếng nổ lớn xảy ra trong đầu, tất cả mọi giác quan của Lâm Khinh trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, linh lực trong cơ thể cũng tràn đầy.

"Ngưng Mạch hậu kỳ, cuối cùng thì cũng tấn cấp!"

Ổn định lại linh lực trong cơ thể, lúc này Lâm Khinh mới tập chung quan sát, bây giờ y đang ở một nơi cực kỳ đẹp, đồi núi chập chùng, cỏ xanh bát ngát... phía trước mặt có cả một rừng cây. Nhìn qua thì sinh cơ dào dạt.

"Thì ra thức hải có bộ dạng như thế này!"

Lâm Khinh vui vẻ đi một vòng trong thức hải của chính mình, đi đến gần rừng cây thì thấy một thân ảnh đang ngồi, gương mặt tuấn mĩ của Lam Túc đang chống cằm nhìn y.

"Cũng khá đó, ta đoán không sai, có lẽ ngươi sinh ra đã có thức hải, nên bây giờ nơi đây đã phát triển thành như thế này. Nếu không nhầm, ít nhất thần thức của ngươi cũng phải quan sát được từ hai mươi trượng trở lên!"

Thần thức của y bây giờ đúng thật có thể nhìn rõ mọi vật xung quanh hai mươi trượng.

Lâm Khinh chợt nhớ ra bộ công pháp Địa cấp của Lâm gia, có lẽ hôm nào y cũng thử tu luyện xem, chỉ mỗi tội bộ công pháp đó phải vào không gian mới có thể thu luyện, nghĩ đến điều đó ánh mắt y nhìn Lam Túc có vẻ khá vi diệu. Nửa muốn ở cạnh người này, nửa lại muốn tự do tự tại...

Vào Thức hải một lúc, thần thức Lâm Khinh có vẻ khó chịu nổi thêm nữa, y đành phải quay ra ngoài.

Có được thần thức, việc tìm kiếm Linh thảo của y trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, vui vẻ dạo chơi trong Sơn mạch suốt một ngày, trong nhẫn trữ vật đã có kha khá Linh thảo đủ loại.

Khi sắc trời dần chuyển tối, Lam Túc mới giục Lâm Khinh đi về, bởi vì đêm tối nhiều Yêu thú nguy hiểm sẽ xuất hiện, bây giờ tu vi hắn còn hạn chế. Không thể tự do tự tại qua đêm ở đây được.

Về đến động phủ, Lâm Khinh vội vàng đề cập đến việc sử dụng Hạp hư đan với Lam Túc, không phải vội vàng gì mà y chỉ sợ đêm dài lắm mộng. Y muốn thật nhanh tăng cường thực lực. Dù sao còn có hai tháng nữa là đến ngày Bí cảnh mở ra.

Lam Túc mọi lần còn cân nhắc trước sau, lần này lại đồng ý khá nhanh. Chỉ thấy miệng hắn nhếch lên, nói một cách cợt nhả: "Được, nhưng trong quá trình đào thải tạp chất ngươi phải hoàn toàn nghe lời ta."

Lâm Khinh thấy hắn cười xấu xa thì lại hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng cắn răng đồng ý.

Quả nhiên, ngay sau đó liền nghe thấy nam nhân buông ra một câu khiến y nghiến răng nghiến lợi:

"Vậy bảo bối, ngươi cởi hết y phục ra đi!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện