Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

Thu Thêm Một Nha Hoàn


trước sau

Advertisement
Trong lúc nữ tử đang thở hồng hộc nói ra, đã có vài bóng người đi đến trước xe ngựa.

“Xin khuyên các hạ đừng lo chuyện bao đồng, để lại tiền mua đường rồi đi làm chuyện của ngươi đi, nếu không...” Người kia nói xong giơ vũ khí trong tay lên, sát khí hiện ra.

Liễu Y Nhiễm híp mắt đánh giá, đúng vậy, chính là sát khí. Kiếp trước làm sát thủ nên nàng quá quen thuộc với loại hơi thở này, chỉ là bọn họ - còn chưa đủ trình độ, thế nên nàng rất hứng thú mà cười đứng ngoài quan sát.

“Ồ? Nếu không thì sao?” Tiếng dò hỏi không chút che dấu ý cười bay ra ngoài xe, lộ ra vào phần trêu chọc.

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy mấy ca đây sẽ có lòng tốt tiễn ngươi một đoạn đường!” Khi nói chuyện, bóng người đã phi đến, giơ tay đâm đến.

“Thanh Y.” Người bị gọi gật đầu, không chút hoảng loạn, vung roi ngựa lên ngăn cản một kiếm thế tới rào rạt kia.

“Lên...” Tên kia ra lệnh một tiếng, đã có vài bóng người lập tức bao vây.

“Cảnh Táp, bảo vệ Liễu cô nương cẩn thận!” Tiếng nói trầm thấp lại vang lên, nhưng không thấy trong xe có bất cứ động tác gì, hiển nhiên là rất tin tưởng vào năng lực của hai người ngoài xe.

“Vâng.” Cảnh Táp đáp lời rồi gia nhập cuộc chiến.

Lúc này Liễu Nhứ lại như gặp phải đại địch, dang hai tay ra che trước người Liễu Y Nhiễm như gà mái bảo vệ con, miệng cũng không quên trấn an: “Tỷ tỷ đừng sợ.”

Dưới sự bảo vệ của Tiểu Nhứ, Liễu Y Nhiễm bắt chéo chân, cong khóe miệng thưởng thức cảnh đánh nhau.

Thân hình linh loạt, ra tay sạch sẽ lưu loát. Roi ngựa nho nhỏ vung lên, nhanh như linh xà thiểm điện, đi đến đâu là để lại vết máu đến đó. Không tồi, quả nhiên có chút tài năng, Liễu Y Nhiễm bình phẩm như thế.

“Tỷ đừng nhìn nữa, đánh đánh giết giết thật đen đủi. Huống hồ đao kiếm không có mắt, nguy hiểm...”

“Tiểu Nhứ, muội như vậy mới tương đối nguy hiểm!” Liễu Y Nhiễm cười nhìn “gà mái” trước người mình, kéo Liễu Nhứ ngồi xuống: “Đừng căng thẳng quá, không có gì đáng ngại, nếu không tin thì muội nhìn xem...”

Cuối cùng cũng phân thắng bại, vài bóng người đã bị đánh bò trên mặt đất. Người dẫn đầu thấy thế cũng không ham chiến, ra hiệu một cái rồi bay vọt đi.

“Giặc cùng đường, đừng đuổi theo!” Thế là hai người Thanh Y và Cảnh Táp lập tức bay về.

“Đa tạ ơn cứu mạng của công tử!” Bóng người co ro ở một bên vội dập đầu ngay tại chỗ.

“Không cần! Đi thôi.”

Liễu Y Nhiễm nghe vậy cười khẽ, hai người này đúng là kiểu không tùy tiện cứu người.

Thấy xe ngựa sắp phải lên đường, nữ tử kia lại như không sợ chết giữ chặt cương ngựa, vội vàng nói: “Công tử, hiện giờ nô tỳ đã lẻ loi một mình, xin công tử đại phát từ bi mà thu lưu nô tỳ. Nô tỳ xin làm trâu làm ngựa để báo đáp ơn cứu mạng.”

Sau một lúc lâu vẫn không thấy tiếng đáp lại, nữ tử kia vẫn quỳ dưới đất không đứng dậy. Liễu Y Nhiễm nhướng mày nói: “Tướng công, nơi này đất núi hoang vu, cô nương người ta bơ vơ không nơi nương tựa, chàng phát huy chút tinh thần thương hương tiếc ngọc mà cho nàng ta đi nhờ một đoạn rồi tính sau đi.”

“Đúng vậy, đúng vậy, nàng ta thật sự rất đáng thương.” Tiểu Nhứ cũng vội vàng gật đầu không ngừng tỏ vẻ đồng ý.

“Nếu nương tử đã lên tiếng thì nghe lời nàng vậy.” Tiêu Giác rất biết nghe lời.

“Đa tạ công tử, đa tạ tiểu thư.” Nữ tử kia vui sướng, vén làn váy lên đứng dậy đi về phía xe ngựa của Liễu Y Nhiễm.

Tiểu Nhứ vén màn xe lên, duỗi tay kéo nàng ta lên xe ngựa.

Nữ tử vừa vào trong đã bái lạy một cái: “Đa tạ tiểu thư đã mở miệng cứu giúp.”

“Không sao.” Liễu Y Nhiễm phất tay, tiếp tục nhắm mắt.

Nữ tử kia co quắp bất an mà lôi kéo góc áo, đứng thẳng bất an. Tiểu Nhứ thấy thế bèn kéo nàng ta ngồi xuống, miệng nói không ngừng nghỉ: “Cô nương đừng sợ hãi, nếu tỷ tỷ của ta đã lên tiếng thì ngươi cứ an tâm.”

“Đúng vậy.”

“Ôi! Cô nương đáng thương quá, chắc chủ tử nhà ngươi hà khắc lắm. Nhìn bàn tay đầy vết chai dày này, không biết đã phải làm bao nhiêu việc khổ cực rồi.” Liễu Nhứ nói xong kéo tay nàng ta ra xem xét cẩn thận, miệng thì hô đáng thương, đáy mắt lại lóe ra một tia sáng.

Liễu Y Nhiễm vốn đang chợp mắt nghe vậy cũng liếc mắt nhìn đôi tay của nữ tử kia một cái, vết chai thật là dày nha!

“Chúng ta làm hạ nhân chỉ mong không làm gì sai, có một nơi an thân đã là may lắm rồi, sao có thể chọn chủ tử được. Thật ra chủ tử của ta rất tốt, chỉ là ngày thường ta đã quen làm nhiều việc nặng mà thôi.” Nữ tử nói xong rút tay lại, nhanh chóng cúi đầu như đang bất an.

“Đừng sợ đừng sợ, ở đây ngươi cứ yên tâm, tỷ tỷ của ta tuyệt đối là người tốt. Vừa đẹp người, còn tốt bụng, đó là...”

“Tiểu Nhứ!” Liễu Y Nhiễm trầm giọng hô lên, chặn cái miệng nhỏ đang lải nhải của nàng ấy lại, cho tới bây giờ nàng đều không phải người tốt gì.

“Vâng vâng, không nói nữa, nghỉ ngơi một chút.” Liễu Nhứ nghịch ngợm thè lưỡi, đôi mắt lại đảo quanh nhìn chằm chằm vào nữ tử kia.

Nhất thời trong xe không còn tiếng nói chuyện, chỉ nghe hai người che miệng cười trộm, xe ngựa phóng nhanh đi trước.

Liễu Y Nhiễm chợp mắt, hai người kia bắt đầu nhỏ giọng ríu ra ríu rít nói về chuyện nhà. Theo như lời của nữ tử kia, nàng ta vốn là nha hoàn bên người của tiểu thư Lâm phủ ở Cố thành, tên là Diệp Tiểu Đào. Mà Lâm phủ vốn cũng là gia đình giàu có ở địa phương, nhưng chỉ vì đắc tội nhà quyền quý mà bị kẻ gian ám hại, gia đạo sa sút. Lần này là lão gia, phu nhân và ái nữ cùng mấy gia đinh định tới kinh thành nương nhờ họ hàng.

Ai ngờ lại gặp họa vô đơn chí, còn chưa vào cửa thành đã bị những tên cường đạo đó cướp giết. Nếu mạng nàng ta không mạng lớn, đã trở thành vong hồn dưới đao từ lâu rồi. Nói đến đây nữ tử lại không khỏi mang ơn đội nghĩa một phen. Tiểu Nhứ nghe mà liên tục an ủi, thỉnh thoảng móc khăn ra lau nước mắt tràn lan, mắng to thói đời, kẻ cắp táng tận lương tâm!

Cường đạo? Làm sao trên quan đạo của hoàng triều Thiên Sóc lại không yên ổn như vậy được? Liễu Y Nhiễm hừ lạnh, rõ ràng là sát thủ, giả mạo cường đạo như vậy chẳng phải có chút giết gà dùng dao mổ trâu sao?

Mà trong lúc nói chuyện thường có một ánh mắt điều tra quét về phía Liễu Y Nhiễm. Muốn xem? Vậy nàng cho nàng ta xem đủ.

“Nhìn ngươi kìa, bị mỹ mạo của tỷ tỷ ta làm sợ ngây người đúng không?” Tiểu Nhứ che miệng cười trộm, vui như vậy sao?

“Tiểu thư nhắm mắt cũng khiến người ta không dời được mắt, ngay cả nữ tử cũng nhìn đến phát ngốc, thật sự là phong thái của thiên nhân!” Nữ tử nói xong đỏ mặt cúi đầu, dáng vẻ như đang thẹn thùng.

“Oa! Tiểu Đào, đúng là người làm việc trong gia đình giàu có khác với người thường, vừa xuất khẩu đã thành thơ, ta cũng phải học tập theo mới được.”

“Tiểu thư nhà ta đọc đủ thứ thi thư, hơn nữa tính tình cũng rất tốt, đối xử với hạ nhân rất hiền lành, lúc rảnh rỗi còn từng dạy ta vài chữ, để tỷ tỷ chê cười rồi. Đâu có gì gọi là xuất khẩu thành thơ, ta chỉ học trộm vài câu, cũng không biết dùng như vậy có thích hợp không nữa.”

“Ngươi lại khiêm tốn rồi, làm ta thật tự ti, quả thật quá đả kích người khác.” Dáng vẻ đấm ngực dậm chân này của Tiểu Nhứ chọc cho người khác rất thoải mái, Liễu Y Nhiễm cũng không khỏi cười nhạt một tiếng. Tiểu Nhứ lại nói: “Tỷ, khi nào về tỷ phải dạy muội đấy, Tiểu Nhứ không thể để tỷ mất mặt được!”

“Ừ.” Nàng đáp nhẹ một tiếng, nếu giờ mà không đồng ý với nha đầu, chắc lỗ tai của Liễu Y Nhiễm sẽ không được yên mất. Hơn nữa nha đầu này nói cũng có lý, nếu đã là muội muội của Liễu Y Nhiễm này, những gì nên học thì không được thiếu, sau này nàng còn trông cậy vào nàng ấy chống vững một phía nữa! Nếu nàng ấy đã có tâm, đương nhiên Liễu Y Nhiễm thấy vậy cũng rất vui mừng.

Quãng đường này bọn họ đều ra roi thúc ngựa, dù gặp quán trà loại nhỏ cũng không ngừng lại, bởi vì trên xe ngựa có đầy đủ mọi thứ, tiết kiệm được không ít thời gian. Lúc chạng vạng, đoàn người mới đến một cái trấn nhỏ - trấn Mạc Ly. Cái tên này, Mạc Ly, Mạc Ly, còn có một chút hương vị tình thơ ý họa.

Rốt cuộc xe ngựa cũng dừng lại, một hàng bảy người đi đến trước cửa “khách sạn Vân Lai”.

Liễu Y Nhiễm còn đang buồn bực vì sao không vào thì đã thấy Tiêu Giác lấy một túi tiền ra đưa cho Diệp Tiểu Đào, hóa ra là đang đuổi người.

Tiểu Đào liên tục lắc đầu, nàng ta nào dám nhận, mắt to ngập nước mắt, vẻ mặt hoảng sợ, cuống quýt cầu xin: “Công tử, cầu xin công tử đừng đuổi nô tỳ đi. Cha mẹ nô tỳ mất sớm, lại không có người thân nào. Nô tỳ biết giặt quần áo, nấu cơm, mọi việc đều biết làm, chuyện khổ gì cũng chịu được...”

Nói lạc giọng cũng không thấy hai người bọn họ có động tĩnh gì, nàng ta liền chuyển ánh mắt về phía Liễu Y Nhiễm, tiếp tục nói: “Tiểu thư, cho nô tỳ hầu hạ người hàng ngày đi, nô tỳ sẽ dốc hết sức, cầu xin ngài...”

Liễu Y Nhiễm nghe vậy thì nhướng mày, nàng cũng rất có hứng thú thu người, nhưng người làm chủ lại không phải nàng, sao có thể quyết định thay người ta được? Vì thế nàng liền liếc ra hiệu cho Tiểu Nhứ một cái, tiểu nha đầu này hiểu ngay, lập tức mở miệng.

“Tỷ, Tiểu Nhứ biết tỷ tốt nhất mà, không muốn để người bơ vơ không nơi nương tựa phải chịu khổ. Tiểu Đào, tỷ tỷ của ta không lên tiếng là đồng ý, về sau ngươi làm việc chăm chỉ chút!”

“Nha đầu này, muội thật sự coi mình là chủ tử hả?” Liễu Y Nhiễm giận trừng Tiểu Nhứ một cái, nhưng lại không có ý trách cứ, ngược lại còn nói với hai người kia: “Nha đầu này bị ta chiều hư, nhưng vừa rồi ở trên xe ta cũng nghe được một chút manh mối. Ta thấy Tiểu Đào này cũng rất nhanh nhẹn, nếu để nàng ta lưu lạc một mình bên ngoài thì không đành lòng.”

Lời nói của Liễu Y Nhiễm có ẩn ý, còn nháy mắt một cái.

“Nếu như thế rồi, vậy thì giao chuyện cơm nước sinh hoạt về sau của Y Y giao cho ngươi.” Long Thiên Dật liếc mắt một cái nhìn Tiểu Đào rồi nhấc chân đi vào.

“Cảm ơn công tử, cảm ơn tiểu thư!” Nha đầu này vội vàng lau khô nước mắt, nhanh chóng theo vào khách sạn.

Truyện convert hay : Chiến Long Vô Song Tiểu Thuyết Trần Ninh

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện