Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Đây Là Gì?


trước sau

Sau khi 5 vị chưởng môn của Ngũ Nhạc Kiếm Phái bước đến tửu điếm, đám đệ tử đứng canh ở ngoài ai nấy im thin thít, không dám thở mạnh, tuy rằng bọn họ cũng không phải đệ tử bình thường của phái Hằng Sơn, tuy nhiên thường ngày cũng rất ít khi được gặp bốn vị chưởng môn kia, ngoại trừ chưởng môn của phái Hằng Sơn ra, mấy người còn lại bọn họ gặp được số lần cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, mấy vị đại lão này hầu hết đều là bế quan tiềm tu, không phải lúc nào cũng đến Hằng Sơn thăm hỏi, mà mấy người đệ tử này cũng chỉ là người ở Bắc Kiếm Thành phụ trách bảo vệ thôi, tuy rằng đều là đệ tử cấp cao nhưng so với những vị đại sư huynh, những đệ tử chân truyền thì kém xa lắm a.

Tuy vậy, ngày hôm nay ai nấy đứng ở bên ngoài, đều có ngoại hình tuấn tú, xem ra đã được tuyển chọn kỹ, không có nữ nhân, đây hẳn cũng là ý định của chưởng môn Úc Tuấn Viễn, dĩ nhiên, nếu bàn về nữ nhân, khó mà có ai có khả năng so bì về tài tán gái với Dương Siêu Quần, khi hắn đường đường chính là Võ Lâm Minh Chủ.

5 vị giáo chủ bước vào tửu điếm, sau đó lên lầu cao ngồi, cũng không để ý đến mấy tên đệ tử canh cổng.

"Tuấn Viễn đại ca, lần này làm vậy, có thật sự là thượng sách hay không?" Đàm Sơ Ngọc tức tối hỏi, vốn dĩ hắn còn không sợ Dương Siêu Quần, việc đối phương lên làm Võ Lâm Minh Chủ hắn còn không quá phục đây.

"Sơ Ngọc hiền đệ, đệ cứ yên tâm, ta thấy kế sách này rất được!" Bảo Thừa Thiên của phái Tung Sơn nói vào, quả thật người lão hữu Úc Tuấn Viễn này vẫn rất được ông kính trọng, không chỉ vì võ lực, mà còn là về trí tuệ nữa.

"Ha ha, Sơ Ngọc, đệ nghĩ nhiều quá, không phải đệ vẫn luôn không sợ trời không sợ đất sao?" Hai vị chưởng môn của phái Hành Sơn và Hoa Sơn cũng cười to, Đàm Sơ Ngọc nghe vậy, càng tức tối hơn bảo: "Không phải là ta cảm thấy kế sách này không hay, mà là ta cảm thấy như vậy thì quá nhục!"

Úc Tuấn Viễn thấy người hiền đệ của mình nói vậy liền than: "Sơ Ngọc, không phải là ta không biết, nhưng lần này nếu không làm vậy, khó mà qua ải này!"

Đàm Sơ Ngọc vẫn là không nhịn được, nói tiếp: "Nhưng lần này tên Dương Siêu Quần mất Cửu Dương Chân Kinh, chắc chắn là muốn hãm hại chúng ta, biết đâu lời hắn nói là giả, ta xem đây là hắn tự đem Cửu Dương Chân Kinh tầng 1 làm thất thoát, sau đó giá họa cho Ngũ Nhạc chúng ta thì đúng hơn!"

"Sơ Ngọc, đệ nghĩ hơi ít rồi, nếu như vậy, những công pháp khác lan truyền ra ở Ngũ Nhạc, hắn lấy ở đâu ra, đây nhất định là có người khác chủ mưu, tên Dương Siêu Quần tuy võ nghệ siêu quần thật, nhưng âm mưu không hiểm như thế đâu!"

"Hừ... nhưng nãy giờ đã qua hơn nửa canh giờ, hắn vẫn chưa đến, đây là khinh thường chúng ta sao?" Đàm Sơ Ngọc bĩu môi, hắn nghĩ nghĩ lại thì cảm thấy quả là đúng như thế thật.

...

"Cha, đã đến giờ gặp rồi, chúng ta phải cho bọn hắn chờ bao lâu đây!"

Cách đó không xa, trong một tòa khách điếm lớn, Dương Siêu Quần đang thoải mái dùng bữa cùng những cao tầng của Minh Giáo, nghe con trai mình nói vậy, hắn nói nhỏ: "Yên tâm, cho bọn hắn sống lâu một chút thì đã sao?"

"Nhưng, cha, tại sao lại có người có thể lấy được Cửu Dương Thần Công từ tay cha chứ?" Dương Siêu Phong không nhịn nổi hỏi, quả thật hắn vẫn cho rằng cha mình đã là người mạnh nhất của giang hồ.

"Chắc là tên tặc tử nào lợi dụng lúc cha ngủ say, nhưng con yên tâm, nếu như người ta có bí kíp, có ai ngu đến mức không luyện mà cho thiên hạ không?"

Dương Siêu Phong cũng không phải kẻ ngu, liền nói: "Dĩ nhiên là không, chỉ cần sau này con tìm được hắn trong giang hồ, nhất định sẽ lột da tróc xương!"

"Hừ, tên này đúng là thật có bản lĩnh, xem ra hắn không chỉ trộm được Cửu Dương Thần Công của chúng ta, nhưng con yên tâm, tham nhiều quá thì càng có hại, chỉ chủ tu một hai môn công pháp mới là lựa chọn tốt nhất!"

"Cha nói đúng lắm, nhưng hắn trộm nhiều bí kíp như vậy, sao không ẩn tu, lại còn lan truyền ra ngoài để làm gì?"

"Đương nhiên là muốn cha đến đây xử lý Ngũ Nhạc Kiếm Phái!"

"Hắn có thù với Ngũ Nhạc Kiếm Phái sao?" Dương Siêu Phong cảm thấy, tên này đúng là quá kỳ quái đi, nhưng Ngũ Nhạc Kiếm Phái xưa nay vẫn rất nghiêm chính, tuy rằng thanh danh không quá tốt nhưng cũng không tầm thường, chẳng lẽ là lén làm chuyện mờ ám gì.

"Không quan trọng, quan trọng là hắn giúp ta một tay, thôi được rồi, cùng ta đi đến gặp bọn hắn đi!" Dương Siêu Quần cười lớn, sau đó đứng dạy nói.

"Vâng, Minh Chủ!"

"Ân, cha!"

...

"Đã hơn 2 giờ trưa rồi!" Đàm Sơ Ngọc đi qua đi lại, không kiên nhẫn nói.

"Sơ Ngọc, đệ cứ từ từ, không phải như vậy càng tốt cho kế hoạch của chúng ta sao?" Úc Tuấn Viễn vẫn rất bình thản, không xem hành vi của đối phương ra gì.

"Tới rồi!" Lúc này, từ xa có mấy thân ảnh tản bộ trên đường, ăn mặc phục trang vừa nhìn là biết người của Minh Giáo, đặc biệt người đi đầu, thân hình vạm vỡ cao lớn, mặc một bộ trường bào màu đen, dung mạo cương nghị, tản ra khí thế bất phàm, 5 vị chưởng môn của Ngũ Nhạc Kiếm Phái thấy vậy, không dám qua loa, lập tức đi xuống tửu điếm, xuống tận cửa tiếp đón.

"Xin chào Dương Minh Chủ!" Úc Tuấn Viễn dẫn đầu tiến lên, một mặt hồ hởi nhìn về Dương Siêu Quần, người sau thấy vậy cũng chỉ treo một vòng cười lạnh, không hề coi đối phương ra gì.

"Đại ca, tên này..." Dương Siêu Quần cùng Dương Siêu Phong, đám trưởng lão vừa bước qua, Bảo Thừa Thiên liền nói nhỏ gì đó với Úc Tuấn Viễn, người sau nghe vậy, cảm thấy có chút bất an.

Đúng là bọn họ thấy khí chất Dương Siêu Quần lúc này đáng sợ hơn những lần trước gặp mặt rất nhiều, có thể nói lần này hắn tỏa ra một khí chất ngạo thị thiên hạ, tuy vậy, mấy người này cũng không thể nhìn ra Dương Siêu Quần đột phá đến Bán Bộ Tiên Thiên, dù gì Dương Siêu Quần ở cảnh giới cao, nếu ở trước mặt người cảnh giới thấp hơn mà hắn không giấu diếm được khí tức thì lộ ra quá yếu nhược rồi...

Dương Siêu Quần cùng đám cao tầng Minh Giáo liền bước lên lầu, lúc này, mấy người đệ tử canh cổng, ai nấy đều vô cùng khiếp sợ, không lầm chứ, người vừa rồi là Minh Chủ Võ Lâm sao, quả nhiên danh xứng với thực a, đúng là quá đáng sợ, không biết đời này bọn họ có đạt được một góc của hắn ta không nữa.

Không chỉ Bảo Thừa Thiên và Úc Tuấn Viễn cảm thấy Dương Siêu Quần đáng sợ, ngay cả Đàm Sơ Ngọc tính tình vốn không sợ trời không sợ đất mới vừa rồi cũng phải run lên bần bật, đúng là tên Dương Siêu Quần này, hẳn là dạo gần đây tu luyện tiến triển, ngạo khí tận xương tủy của hắn ngày càng lộ rõ, làm Đàm Sơ Ngọc cực kỳ ghen tị, vì cái gì mà đối phương lại thuận lợi tu luyện đến vậy, nói không chừng sau này rất có thể hắn sẽ đột phá Tiên Thiên cũng nên.

"Khụ...khụ!" Dương Siêu Quần ho nhẹ, phá đi không khĩ an tĩnh, lúc này trên lầu, mấy người Minh Giáo ai nấy hống hách, còn 5 vị giáo chủ của Ngũ Nhạc thì run như cầy sấy, chỉ có Úc Tuấn Viễn giữ lại được chút phong độ, hắn nói: "Dương Giáo Chủ, ngài xem đây!"

"Đây là cái gì?" Dương Siêu Quần thấy Úc Tuấn Viễn đưa cho mình một bản sách vở, cũng không vội nhận lấy mà hỏi.

"Bí kíp Hằng Sơn Kiếm Pháp của phái chúng ta, cũng bị lộ ra hai tầng đầu trong Bắc Kiếm thành này!" Úc Tuấn Viễn làm bộ tức giận nói.

Truyện convert hay : Tuyệt Thế Kiếm Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện