Ta Muốn Trở Thành Chúa Tể Bóng Tối

Chương 3: Cướp?


trước sau

Advertisement

Hôm nay tôi cũng nên làm việc chăm chỉ. Hôm nay tôi có một kế hoạch đặc biệt sau buổi chạy thông thường ở trong rừng. Có vẻ như một số tên du côn đã chiếm đóng một ngôi làng bị bỏ hoang dạo gần đây. Khi thám thính, bọn chúng hóa ra là một băng cướp khá lớn. Được rồi, bọn chúng sẽ là đối tượng đầu tiên cho tôi thử sức .

Tôi đã giết mấy tên tay sai đi lang thang mỗi khi tôi chạm trán chúng, nhưng một toán cướp thì, chà, như thể đó là sự kiện một năm tổ chức một lần vậy, nên tôi mừng lắm. Cả năm trời tôi chẳng có ai phù hợp để đấu tập cả, nên tôi cực kì yêu những tên tội phạm kiểu vầy. Aaaaa, ai đó có thể hạ thấp an ninh khu vực này được không?

Ở những vùng nông thôn ở thế giới này, bọn tội phạm có thể bị giết tại chỗ mà không cần xét xử. Kiểu như, thẩm phán chỉ có ở những thành phố lớn, nên những nơi nông thôn chẳng quan tâm về mấy chuyện giết chóc kiểu vầy. Nếu thì tôi sẽ là người phán xử bọn ngươi, ahihihi.

Hôm nay là ngày để kỉ niệm một món vũ khí mà tôi mới dùng gần đây – một chiếc áo choàng slime . Hãy để tôi giải thích về chiếc áo choàng slime này.

Thế giới này có pháp thuật. Người ở thế giới này chiến đấu bằng cách sử dụng nó để tăng cường sức mạnh bản thân và vũ khí của họ. Tuy nhiên, luôn luôn có một phần pháp thuật bị mất đi trong quá trình đó. Ví dụ, thanh kiếm sắt bình thường chỉ có 10% hiệu suất – đổ 100 điểm pháp lực vào chỉ làm tăng 10 điểm pháp lực cho thanh kiếm đó mà thôi. Có nghĩa là 90% pháp lực đã bị mất trong quá trình chuyển đổi. Cho dù là mithril, kim loại được ca ngợi về độ dẫn ma pháp, cũng chỉ tạo ra được một thanh kiếm 50% hiệu suất. Thế mà nó được cho là một vật phẩm cao cấp đấy. Nói tóm lại, luôn luôn có một lượng pháp thuật bị mất đi.

Nên tôi xem xét bọn slime. Slime, chà, đúng như ngoại hình của nó, là một pháp vật(sinh vật được tạo hoàn toàn từ pháp thuật). Chúng đổi dạng và di chuyển chỉ bằng pháp thuật mà thôi. Khi nghiên cứu về chúng sâu hơn, tôi nhận ra rằng khả năng chống thất thoát pháp thuật của chúng lên tới 99% như cô téc xì tin. Thêm vào đó, vì bọn chúng ở dạng lỏng nên bọn chúng muốn chuyển sang dạng nào cũng được. Thế nên tôi săn lùng bọn chúng, phá hủy cái lõi và thí nghiệm trên cái thứ chất nhờn còn sót lại. Số lượng lõi tôi phá hủy chắc lên tới cả ngàn rồi, nghiêm trọng tới mức mà loài slime sắp sửa bị tuyệt chủng ở đây luôn, làm tôi phải đi thăm dò ở những vùng xa hơn.

Cái thứ chất nhờn của bọn slime rất dễ xử lí. Sau khi cường hóa và cô đặc lại, tôi đã có thể tạo ra một bộ áo choàng. Khác với áo giáp, bộ đồ này không gây tiếng động, thoải mái và cực kì dễ dàng di

Advertisement
chuyển bên trong. Tất nhiên, khả năng phòng thủ của nó cũng ngon lành.

Vào lúc đó, tôi mặc một bộ áo choàng trùm kín người được làm từ chất nhờn của slime trộn với sơn đen. Bộ đồ không có hoa văn trang trí, vừa vặn với cơ thể tôi, tầm nhìn và chỗ thở của tôi cũng không bị chắn. Tôi trông khá giống như mấy tên phản diện trong mấy bộ manga trinh thám á. Có lẽ tôi nên nghĩ đến một thiết kế phù hợp hơn để chuẩn bị cho ngày mà tôi công bố bản thân là một thế lực bóng tối.

Tôi đi tới ngôi làng bị bỏ hoang. Dù lúc này đã muộn, đèn đuốc vẫn được thắp lên khắp nơi. Rõ ràng là chúng vừa thành công trong việc đột kích một đoàn thương gia nên giờ chúng đang tiệc tùng. Vâng, vận may của tôi kinh lắm đó. Bọn thổ phỉ hẳn là không có tí đầu óc để lên kế hoạch nên bọn chúng sẽ có khuynh hướng tiêu pha hết những gì chúng vừa cướp. Chỉ vào lúc sau cuộc đột kích là bọn chúng mới có những thứ đáng giá thôi.

Những gì thuộc về bọn cướp sẽ thuộc về tôi. Đây là cách mà tôi tích vốn để trở thành thế lực bóng tối trong tương lai.

Tôi dốc toàn lực đâm đầu vào giữa bữa tiệc. Tôi không thích chơi trò lén lút bởi vì nó sẽ không được tính như rèn luyện.

“Hyaaaha~! Mang hết tiền bạc và đồ có giá trị ra đây!”

Tôi vừa dậm chân vừa la lớn ở giữa trại cướp.

“Con chồn tí hon này bị cái gì thế?”

Tôi 10 tuổi rồi, nên tôi nghĩ ‘con chồn’ là một sự so sánh thái quá.

“Này, ta bảo mang hết của cải ra đây ngay!”

Sau khi tôi đá văng gã thô lỗ dám bảo tôi là ‘chồn’, những tên cướp khác cầm vũ khí lên.

“Oi, nếu mày xem thường bọn tao quá, bọn tao sẽ không nương tay vì mày là...”

“Hây da!”

Lời thoại gã đó rập khuôn quá thành ra tôi phải chém bay đầu gã trước. Tất nhiên, vũ khí của tôi được làm từ slime đây là một món vũ khí đặc biệt mà tôi chỉ xài khi cần. Thêm vào đó, thanh kiếm slime này có khá nhiều chức năng tiện dụng.

Chức năng tiện dụng số 1: nó có thể kéo dài.

“Hây da! Hâyyyyy daaaa”

Tôi kéo dài thanh kiếm và vung thành một đường vòng cung sang những tên cướp kề cận.

Nó có độ đàn hồi của bánh mochi kết hợp với độ sắc của một cây kiếm thật; đây là lần đầu tôi sử dụng nó trong thực chiến nên tôi có hơi e ngại, nhưng hóa ra nó hoạt động khá tốt.

“Hây... Hây da.... Aaaaa.... Hửm?”

Sau khi tôi hăng tiết chém một cách bừa bãi, tôi bất thình lình nhận ra xung quanh khá im ắng. Ể, còn sót lại một tên thôi sao?

“M-mày, mày là cái quái gì...?”

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện