Ta Là Vợ Của Nam Phụ

Cần tôi giúp một tay sao?


trước sau

Advertisement

Chương 13: Cần tôi giúp một tay sao?

Nghe thấy thanh âm gầm rú kia, tâm tình muốn đứng một bên xem trò vui của Huyền Minh Thạch liền bị phá vỡ, hắn nheo mắt nhìn nam nhân đang dụng tâm che chở nha đầu ngốc Vân Mộc Hương vào lòng.

"Nam Hành, huhu...", Vân Mộc Hương nhào vào lòng Cố Nam Hành, khóc đến độ tạo nên một mảng ẩm ướt trên tây trang hắn.

Mấy người xung quanh còn chưa kịp phản ứng, Hà Song Diệp vội vàng kéo Huyền Minh Thạch muốn rời đi. Kết quả không như ý, Huyền Minh Thạch như bị đóng đinh xuống đất, bất động đứng nguyên tại chỗ.

Hà Song Diệp dùng sức kéo hai lần không được, gấp đến đỏ mặt: "Huyền Minh Thạch, mau đi thôi, dính dáng tới bọn họ sẽ không có kết quả tốt."

Cô cũng quá khổ tâm rồi, nhìn sắc mặt Huyền Minh Thạch kìa, chẳng lẽ là vì kịch tình phát động chọc được hứng thú của tên này hay sao. Hà Song Diệp vẫn ra sức kéo: "Đi thôi, đứng đây làm gì."

Lúc này, Vân Mộc Hương vẫn còn khóc rấm rứt, Cố Nam Hành cũng không dám la mắng gì, chỉ hung tợn nhìn Hà Song Diệp đang lôi kéo đàn ông, nghiến răng nói: "Cô lại dám khi dễ cô ấy."

Cố Nam Hành trừng mắt với Hà Song Diệp, cũng không quên đảo mắt nhìn sang Huyền Minh Thạch đang đen mặt âm trầm. Đúng là tiểu bạch kiểm, suốt ngày chỉ biết níu lấy phụ nữ, Cố Nam Hành cười khẩy: "Rõ là vật họp theo loài, vừa đúng thành một đôi cẩu nam tiện nữ."

Đôi cẩu nam tiện nữ Huyền Minh Thạch, Hà Song Diệp:....

Lời này nói ra cũng có chút quá đáng rồi, Huyền Minh Thạch giận quá hóa cười nói: "Nói người ta thì cũng phải biết nhìn lại rác trên đầu mình. Đoán xem mấy người ở đây dừng lại để xem chuyện tiếu lâm của ai nào?"

Huyền Minh Thạch cũng không ngại lớn chuyện, bồi thêm: "Cũng không phụ công mọi người ở đứng đây trông chờ, người đàn ông kia chính là người bao dưỡng của Vân Mộc Hương đấy."

Một câu liền đem sự tình nói rõ ràng, quần chúng lúc này đã hiểu rõ, liền có người nói: "Người như vậy mà còn dám mở miệng chửi người ta cẩu nam tiện nữ. Đúng là chửi người lại quên nhìn mình, haha."

Thấy sự tình chuyển hướng như thế, trong mắt Hà Song Diệp thì Huyền Minh Thạch đã nhanh chóng thăng cấp thành đại boss rồi. Số phận tương lai của cô cũng thật đáng lo, hiện tại cô cùng phản diện một phe, ra mặt chống lại nam nữ chính đây này... Đáy lòng Hà Song Diệp lập tức kêu khổ, hận không thể ngửa mặt lên trời than thân trách phận.

Cố Nam Hành tức giận: "Câm miệng! Các người thì biết cái gì, phòng chung cư này là tôi tặng cho cô ấy... Cô ấy cũng là đối tượng kết hôn của tôi, mấy người cũng mau giải tán đi, đều rảnh rỗi không có việc làm à?"

Quần chúng bĩu môi: "Nói thật dễ nghe, vậy còn chính thất thì sao?"

Một câu này của Cố Nam Hành đã làm Vân Mộc Hương thôi khóc, cô chân thành gọi một tiếng: "Nam Hành."

Chu Hưng Phương thấy Cố Nam Hành xuất hiện liền thấy sự tình không thích hợp, lúc này vội vàng rời đi. Thừa dịp hai người kia thâm tình nồng đậm, Hà Song Diệp lại kéo tay Huyền Minh Thạch muốn rời đi.

Huyền Minh Thạch sợ không loạn không vui, nói thêm: "À, bây giờ mới nhìn kĩ, đây là phó tổng của Cố thị, Cố Nam Hành, là hôn phu của Diêu gia tiểu công chúa."

Vân Mộc Hương nghe Huyền Minh Thạch nói xong, đáy mắt lập tức phủ một màn sương mù, thủy chung cúi đầu trong lòng Cố Nam Hành.

Một động tác này làm Cố Nam Hành khó chịu đến tim cũng đều đau, tức giận vốn phập phồng liền bùng nổ. Hắn gắt gao dùng ánh nhìn muốn ăn tươi nuốt sống người khác, nới lỏng cà vạt, hùng hổ đi về phía Huyền Minh Thạch: "Huyền Minh Thạch, nói cả Nam thành này người hỗn nhất là cậu cũng không ngoa. Cậu muốn nói gì nữa, cậu nghĩ cậu đấu lại tôi hay sao? Hay là cậu đối kị tôi? Không vì tôi thì vì người mẹ kế ngu ngốc của tôi à? Cậu cũng thật là nhàm chán, đã nhiều năm như vậy, còn nhớ tới người kia sao, mà thật ra, cũng chỉ có mấy người các cậu còn bận nhớ thương mà thôi...."

Dư luận quần chúng liền sôi nổi, cũng quá là mất mặt rồi. Chính mình làm chuyện xấu bao dưỡng tiểu tam, còn không biết điều chửi mắng người phụ nữ của người ta, người ta nói lại thì lại dùng lời lẽ chẳng ra sao công kích người khác. Trời ạ, bây giờ là thời đại nào rồi mà còn có người như thế này vậy, tư duy phản biện là không được học qua hay sao?

Cố Nam Hành nghe được, cũng không cãi nhau với Huyền Minh Thạch nữa, chuyển lựa đạn nhằm vào đám người hóng hớt, nói sẽ cho luật sư khởi kiện, sau đó liền rời đi.

Bọn họ cũng không biết, một trận náo loạn này đã được paparazi của Kiều Nhất chụp được, đợi thời cơ tốt sẽ bán ra.

Hà Song Diệp nhìn Huyền Minh Thạch đã bày ra một bộ dáng muốn chiến đấu tới cùng, quyết định buông tay, tự mình cứu lấy mạng nhỏ của mình. Cô cũng chỉ là một người bình thường, đứng cùng một đám người bất thường này thêm một lúc nữa chắc sẽ phát điên mất. Huyền Minh Thạch thấy cánh tay mình bị buông lỏng, người bên cạnh cứ vậy mà xoay lưng đi.

Không phải là nói muốn hắn giúp sao, sao lại bỏ chạy rồi, Huyền Minh Thạch lập tức đi theo.

"Nhìn cô chẳng khác gì một con thỏ nhỏ đang chạy trốn.", Huyền Minh Thạch đến cạnh Hà Song Diệp, nhìn thấy vẻ mặt xụ một đống của cô, cười cười, "Sao lại nhăn nhó, vừa nãy còn giúp cô báo thù mà."

Hà Song Diệp dừng bước, cười lạnh một tiếng. Xem tiểu tử này còn đang khoe khoang hống hách kìa, còn chưa biết mình chỉ là một nam phụ, ngàn đời cũng không đấu lại nam chính đâu.

Cô không khỏi khẳng định: "Là anh tự báo thù cho anh, chả liên quan gì tới tôi."

Sắc mặt Huyền Minh Thạch lập tức cứng đờ, nhìn đám đông đã dần tản đi, nhíu nhíu mày: "Cô cũng không thích người phụ nữ đó mà."

"Cũng?" Hà Song Diệp ngừng lại, nhìn về phía Huyền Minh Thạch, "Đúng ra anh nên thích người ta mới phải chứ."

Huyền Minh Thạch bối rối: "Cô đang nói gì thế?"

"Nói anh thích cô ta chứ nói gì?" Đây không phải là tình tiết của tiểu thuyết hả, sao lại đổi khác rồi?

Huyền Minh Thạch nghe xong lời này, đột nhiên nóng nảy, gãi đầu, vẻ mặt đầy ghét bỏ: "Từ lúc nào tôi lại thích một người...."

Mới nói được nửa câu, đáy lòng Huyền Minh Thạch đột nhiên như siết lại, vẻ mặt tái nhợt.

Hà Song Diệp bị dọa hết hồn, đỡ lấy hắn: "Này, làm sao vậy? Anh có bệnh tim à?"

Tiểu thuyết hoàn toàn không có tình tiết này. Giữa lúc bối rối, Hà Song Diệp mới nhớ ra, trong quyển tiểu thuyết kia là câu chuyện được kể lại từ góc nhìn của nam chính nữ chính, đương nhiên những chi tiết liên quan đến nhân vật phụ sẽ không được đề cập tới rồi.

Huyền Minh Thạch nhức đầu, lồng ngực thì đau, không rõ mình bị cái gì. Mới vừa rồi liền hít thở không thông, giống như có một bàn tay vặn xoắn trái tim hắn.

Huyền Minh Thạch đứng thẳng người, kéo tay Hà Song Diệp, muốn nói cho cô biết hắn hoàn toàn không thích nữ nhân kia, lồng ngực lại truyền đến một cơ co thắt đau đớn.

Hà Song Diệp thấy đối phương như vậy liền vỗ lưng nhắc hắn hít sâu thở đều, cái gì cũng không cần nói nữa. Lời vừa dứt, Huyền Minh Thạch liền hết đau, cảm giác tất cả giống như một trò đùa.

Huyền Minh Thạch đứng thẳng trở lại, thở nhẹ một hơi: "Bình thường rồi."

Hà Song Diệp: "Hả?", rốt cuộc là chuyện gì đây.

Huyền Minh Thạch cũng không biết là chuyện gì, sức khỏe hắn từ trước tới giờ rất tốt, chẳng lẽ là do thức khuya quá gây nên?

Hà Song Diệp thấy hắn không sao, bất quá cũng không tin tưởng: "Thôi không sao hết, anh đừng cậy mạnh, cứ về trước đi, tôi tự mang đồ về được rồi."

Huyền Minh Thạch biết Hà Song Diệp không tin mình, nhưng hắn thực sự không biết phải giải thích thế nào, nháy mắt, hắn cảm thấy mình giống như bị ù tai, thanh âm của Hà Song Diệp như đang ở nơi rất xa vang vọng tới.

Hà Song Diệp thấy hắn trầm mặc không nói lời nào, cũng không giằng co nữa, tự mình đi về phía trước.

Huyền Minh Thạch đuổi theo: "Cô đi nhanh như thế làm gì? Tôi nói cho cô biết, tôi không thích..."....nữ nhân kia.

Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, tim lại đau. Huyền Minh Thạch có thể khẳng định, thật sự có vấn đề là khi hắn nhắc đến nữ nhân kia.

"Sao? Vân Mộc Hương hả?", Hà Song Diệp hỏi.

Huyền Minh Thạch muốn gật đầu, nhưng cả người lại như bất động. Cơ thể hắn hôm nay làm sao vậy?

Hà Song Diệp thấy hắn như thế, cũng lười để ý, lại tiếp tục đi.

Huyền Minh Thạch sau mấy lần cố gắng, đoán chừng Hà Song Diệp cũng chẳng quan tâm đến vấn đề hắn thích hay không thích người kia, cũng thôi không nói nữa, lẳng lặng theo sau cô.

Đến bưu cục, bên trong có hơn chục nhân viên chuyển phát. Huyền Minh Thạch có chút tò mò, đông vậy sao?

Nhân viên chuyển phát nhanh A Mộc của bưu cục thấy Hà Song Diệp đi cùng một người đàn ông đi tới, đáy lòng lập tức có chút tan nát. Có mấy lần chuyển phát trong tiểu khu Phú Lực thôn, hắn phát hiện ra bên trong có rất nhiều mỹ nữ, người ưng mắt hắn nhất chính là Hà Song Diệp. Âu cũng là bệnh chung, con người ai cũng thích cái đẹp.

A Mộc nghe Hà Song Diệp báo thông tin, chỉ tới một chiếc thùng lớn. Lúc hắn soạn hàng nhìn thấy chỗ thùng này đã ngây ngẩn cả người, to như vậy hắn liền có cơ hội giúp Hà Song Diệp mang về nhà, thuận tiện biết được nhà cô, lại thêm VX gì đó, không chừng về sau liền tiến triển tốt.

Nhưng người ta cũng đem theo một người đàn ông tới, bất kể mối quan hệ là thế nào, chỉ xét về ngoại hình đã ăn đứt A Mộ hắn. Biết mình không còn hi vọng, A Mộc lẳng lặng xử lý tốt công việc của mình, không ngờ lại nghe được Huyền Minh Thạch oán giận: "Sao cô lại mua nhiều vậy?"

Huyền Minh Thạch cảm thấy chính mình là bị lừa tới đây, "mấy thứ đồ nhỏ" trong miệng Hà Song Diệp chính là một chiếc thùng to, to như thùng đựng máy giặt, tủ lạnh các loại.

Hà Song Diệp chớp mắt, còn chưa kịp trả lời, đã thấy A Mộc cao hứng đi tới: "Sao vậy? Cần tôi giúp một tay sao?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện