Ta Là Văn Mị Nhi

Chương 43


trước sau

Advertisement
Mị Nhi chớp chớp mắt, nhìn Lục Nhi. Quả nhiên là do khí tràng không hợp nhau à? Tư Đồ Tĩnh hình như vẫn chưa đối đầu với Lục Nhi lần nào, sao Lục Nhi lại không ưa nàng ta nhỉ? Hừm, nhất định là do khí tràng không hợp nhau, trời sinh phải làm oan gia! Mị Nhi gật đầu.

“Tiểu thư… sao người lại nhìn em như vậy, ai ~~~~ được rồi, quả thật là em không vừa mắt tiểu lưu manh đó! Nhưng em nói cũng đúng mà, với cả… Với cả Nhị tiểu thư khác với tiểu lưu manh đó. Ngài ấy mà đi ra ngoài thì sẽ dẫn theo nha hoàn thiếp thân, cũng sẽ không nữ giả nam trang, lăn lộn với những kẻ không đứng đắn…” Lục Nhi thấy Mị Nhi nhìn chằm chằm mình, hơi xấu hổ nói. Song trong lòng, môi nàng lại bĩu lên nghĩ thầm, dù Nhị tiểu thư không tốt bằng Đại tiểu thư, nhưng cũng không phải đẳng cấp mà tiểu lưu manh kia có thể với tới được!

“Vâng vâng vâng, Lục Nhi nói đúng. Nhưng thế thì chẳng phải ta không thể tự do thoải mái dạo phố à…” Mị Nhi thầm mắng trong lòng, ghét nhất mấy thứ lễ giáo phong kiến! Hừ!

(Thư Hương: O(∩_∩)O~ Mị Nhi à, chỉ biết ngạo kiều là giỏi thôi…

Mị Nhi: Đây là tự do của tui mờ! Quay đầu ~~ hừ ╭(╯^╰)╮)

“Không sao đâu tiểu thư, không nghiêm trọng đến mức đấy đâu ạ, người đừng lo. Nếu người muốn đi dạo phố, không sao cả, chỉ cần không làm chuyện gì thất lễ là được ạ. Kiểu như nữ giả nam trang tản bộ trên đường là tuyệt đối không được! Nếu tiểu thư muốn đi ra ngoài, cứ dẫn nha hoàn theo là ổn thôi ạ.” Lục Nhi nhớ tới bộ dạng nam trang của Tư Đồ Tĩnh, bĩu môi.

“(⊙o⊙)…” Mị Nhi im re, xem ra oán niệm của Lục Nhi rất lớn nha! “Như vậy ta chỉ cần dẫn theo người ra ngoài là được đúng không?” Nàng nghiêng đầu nhìn Lục Nhi. Vậy cũng được, dẫn theo người thì dẫn theo người; chứ mặc nam trang như Tư Đồ Tĩnh thì hơi kỳ; hơn nữa với gương mặt như thế này, mình cũng không giả sao cho giống được.

+++

“Hay quá, cuối cùng cũng tới rồi!” Cuối cùng xe ngựa cũng dừng bánh, Mị Nhi khẽ reo.

“Tiểu thư, tốt quá rồi, cuối cùng người cũng không cần chịu say xe nữa. Chưa được bao lâu mà người đã hốc hác đi nhiều quá!” Lục Nhi nhìn chiếc cằm gầy của Mị Nhi, cùng với đôi mắt càng lúc càng to do mặt xương đi, đau lòng nói.

“Gầy đi thì tốt chứ sao, vừa lúc ta muốn giảm béo, lại không nỡ nhịn ăn, lười vận động nữa… Giờ thì tốt! Nếu sau này lại béo lên, thì cứ đi xe ngựa là giảm thôi!” Mị Nhi cười xán lạn với Lục Nhi, để lộ đôi má lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào.

“Nàng còn giảm béo gì nữa! Nàng phải ăn thêm mới đúng, gầy đi nhiều quá. Tạm thời phải dưỡng lại trước đã. Được rồi, xuống xe thôi!” Tô Chiêu Diễn tay trái vén rèm xe, tay phải đưa ra, đỡ Mị Nhi xuống.

“Tô Chiêu Diễn, đây là nhà huynh ở Hàng Châu à? Không nhỏ à nhà!” Mị Nhi vịn tay Tô Chiêu Diễn xuống xe, ngẩng đầu đánh giá đại trạch trước mắt.

“Ừ, nàng xem thử, có thích không?” Tô Chiêu Diễn mỉm cười cúi đầu, nhìn Mị Nhi, mắt như hai vầng trăng khuyết, lóe ra những đốm sáng nhỏ. Nếu nàng thích, vậy nàng có muốn trở thành nữ chủ nhân của nó không?

“Thích lắm! Ai, Tô Chiêu Diễn, huynh quen chốn Hàng Châu, vậy huynh có thể tìm hộ chúng ta một gian nhà được không? Không cần lớn quá, xung quanh yên tĩnh là được; đương nhiên cũng không nên vắng vẻ lắm, dù sao an toàn cũng phải đặt lên hàng đầu mà!” Mị Nhi bỗng nghĩ đến, nếu nàng và Lục Nhi dự định ở lại Hàng Châu, thì phải có một căn nhà cho riêng mình. Hơn nữa, nàng đã sớm muốn mua một ngôi nhà ở Hàng Châu xinh đẹp này rồi!

“Không phải nàng thích nơi này sao? Tại sao lại muốn mua nhà?” Nghe Mị Nhi nói thích nơi này, Tô Chiêu Diễn vui cực kỳ; lại nghe nàng nhờ y tìm nhà hộ, tâm trạng lập tức xấu đi trông thấy. Ngay cả hai mảnh trăng khuyết kia cũng biến mất.

“Thích không có nghĩa là ta phải ở đây. Huống hồ, dù chúng ta là bằng hữu, nhưng ở chỗ của huynh mãi thì còn ra thể thống gì nữa! Ta cũng không phải người ăn chầu ở chực.” Mị Nhi lắc đầu.

“Đúng vậy. Tô công tử, tiểu thư nhà ta là một nữ tử, quả thật không tiện nán lại nhà ngài; điều đó cũng có hại cho thanh danh của tiểu thư nhà ta nữa…” Lục Nhi nghe Mị Nhi nói vậy, che trán – vấn đề không phải chuyện đó mà – nên đành tiến lên một bước, lên tiếng. Dù cũng vui và tán thành chuyện Tô công tử theo đuổi tiểu thư, nhưng không có nghĩa là nàng nguyện ý để tiểu thư ở lại Tô gia một cách không minh bạch như vậy.

“Vậy… được rồi, tạm thời các nàng ở lại đây đã, ta sẽ mau chóng tìm nhà giúp hai nàng!” Tô Chiêu Diễn cũng biết điều này không tốt cho thanh danh của Mị Nhi, bèn gật đầu nói. Thôi được rồi, không thể ở cùng nhau, thì tìm một chỗ gần đây là được chứ gì! Tô Chiêu Diễn thầm nghĩ.

“Thiếu gia, Văn tiểu thư, Lục Nhi cô nương, hay chúng ta vào phủ trước đi?” Minh Nhất đi tới nói. Vị Lục Nhi cô nương này… được rồi, vì hạnh phúc của công tử, nhất định phải tạo quan hệ tốt với nàng ấy. Văn tiểu thư có vẻ rất tín nhiệm nàng ấy, nếu được nàng ấy hỗ trợ, cổ vũ Văn tiểu thư… hẳn sẽ tốt hơn nhiều!

Ai dà, công tử cũng thật là… Dọc đường có bao nhiêu cơ hội tiếp xúc với Văn tiểu thư, sao tiến độ lại chậm thế chứ! Thật sự là hoàng đế không vội, thái giám đã gấp rồi! Á xí xí! Mình đang nói gì vậy? Mình đâu phải thái giám đâu!

+++

“Tiểu thư, người mệt không? Người uống chén trà đi, rồi đi tắm nước nóng cho thoải mái ạ.” Lục Nhi bưng trà đi vào, thấy Mị Nhi ngồi ghế ỉu xìu, nằm nhoài ra bàn, mệt mỏi híp mắt mà buồn cười không thôi. Tiểu thư đúng là càng ngày càng mất hình tượng!

“Được. Lục Nhi à, em nói xem, sắp xếp chỗ ở xong xuôi rồi thì chúng ta nên làm nghề gì đây?” Mị Nhi thấy Lục Nhi bưng trà vào, uể oải liếc mắt nhìn nàng, rồi bỗng nhiên tỉnh táo, ngồi bật dậy hỏi.

“Tiểu thư, người vội nghĩ chuyện đó làm gì? Giờ thứ người cần nhất là nghỉ ngơi thật tốt, nuôi lại thịt đã gầy bớt đi đã! Còn chuyện chúng ta làm gì để sống thì sau này hẵng nói ạ.” Lục Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, giờ tiểu thư lại hết mệt rồi à?

Hôm sau.

“Tô Chiêu Diễn, huynh đã từng ở Hàng Châu rồi, vậy huynh đã đi ngắm Tây Hồ chưa? Chỗ đó đẹp không? Cả Lôi Phong tháp nữa, huynh đi chưa? Có thật là trong đó có…” Nhớ tới Tây Hồ, Mị Nhi nhớ lại “Tân Bạch nương tử truyền kỳ” do Chi tỷ* diễn. Hồi trước nàng cực thích bộ phim truyền hình này luôn ấy!

(*) Tân Bạch nương tử truyền kỳ: ở đây là bản lên sóng năm 1992, do diễn viên Triệu Nhã Chi thủ vai Bạch Tố Trinh; không phải bản lên sóng năm 2019.

Nàng còn có một bạn học, cực mê Chi tỷ; lúc có cơ hội tham gia fansign của Chi tỷ, bạn ấy còn khóc luôn! Cho nên nhớ tới Tây Hồ, nàng không khỏi nhớ tới Bạch nương tử mà Chi tỷ diễn, thật sự là đẹp cực kỳ!

“Có thật là có gì?” Tô Chiêu Diễn thấy Mị Nhi hào hứng, cũng cười tủm tỉm. Y rất thích nhìn Mị Nhi cười, nhất là lúc nàng ấy cười rộ mà mắt sáng lên, như thể cả người nàng ấy đều tỏa ra hào quang vậy.

“Ha ha… không có gì, chỉ là ta muốn đi ngắm Tây Hồ với Lôi Phong tháp thôi…” Mị Nhi nhận ra mình hơi hưng phấn quá, Lôi Phong tháp ở đây sao có thể nhốt Bạch nương tử được!

“Được thôi! Nhưng bây giờ thì chưa đi ngay được…” Tâm tình của Tô Chiêu Diễn vô cùng tốt, y cố ý đùa Mị Nhi, xem nàng nóng nảy.

“Ài… tại sao vậy chứ?”Ánh sáng trong mắt Mị Nhi nhanh chóng ảm đạm đi.

“Chờ nàng nghỉ ngơi xong xuôi, chúng ta cũng sắp xếp ổn thỏa thì ta đi với nàng!” Tô Chiêu Diễn phát hiện mình không thể nào để mặc Mị Nhi không vui. Y hận không thể nâng toàn thế giới đến trước mặt nàng, chỉ cần nàng có thể nở nụ cười.

“Cũng đúng nhỉ, chúng ta vừa mới đến, còn rất nhiều việc cần làm! Hừm, dù sao sau này cũng sẽ ở lại Hàng Châu lâu, Tây Hồ cũng không biết chạy, muốn đi ngắm lúc nào chả được!” Nghĩ thoáng ra rồi, Mị Nhi ngượng ngùng cười với Tô Chiêu Diễn. Nàng nôn nóng quá mà!

Truyện convert hay : Hồn Đế Võ Thần
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện