Ta Là Nam Phản Diện Số Một!

- Bắt Nạt Người Của Ta, Ta Sẽ Khiến Ngươi Chết Không Toàn Thây!


trước sau

Không hề nhầm lẫn, kẻ đó đích xác là Thạch Sanh!

Ta chẳng biết nên oán trách hay cảm ơn ông trời nữa đây, chẳng hiểu vì sao, cứ mỗi lần ta gặp rắc rối không thể giải quyết đều có thể tìm thấy Thạch Sanh chứ? Lẽ nào hắn chính là quý nhân của ta, có thể giúp ta xoay chuyển hiểm hung?

Nhưng... Ta nên làm thế nào nữa đây?

Tiếp tục lợi dụng hắn như một tên cặn bã hay đem sự thật nói toàn bộ cho hắn?

Dù là kiểu nào cũng đáng khinh vô cùng, thôi thì tạm thời cứ gác mọi thứ lại đã, chuyện sau này để sau này tính đi!

Về phần công chúa... Hẳn là không vấn đề gì. Con quái điểu kia ăn cũng no rồi, chắc chắn nó sẽ không lấy nàng ra làm đồ ăn khuya đâu!

"Anh, em đợi anh thật lâu!" Thạch Sanh không hề nề hà, lội luôn qua suối. Đôi mắt của hắn lấp lánh một niềm hạnh phúc khó tả khiến ta sợ hãi không dám nhìn thẳng "Nhưng... Anh sao thế này? Vết thương trên mặt anh do kẻ nào gây ra?"

"Không vấn đề gì." Ta không ngẩng đầu, đôi mắt cúi sâu nhìn tới mặt đất. Nơi đó có một bàn chân vững chãi đang tọa lạc, và hơi thở quen thuộc của hắn cũng gần ngay trong gang tấc rồi "Sao em lại ở chỗ này?"

"Vẫn còn chảy máu!" Thạch Sanh thiếu kiên nhẫn, giọng nói đã mang theo mấy phần nóng nảy.

Ta hơi nhíu mày, lúc này mới cảm nhận được bên má hơi rát rát. Khi nãy bị quái điểu hất mạnh như thế, xương cốt còn muốn gãy rời nói gì tới vết thương nhỏ ngoài da này chứ?

Thế nhưng Thạch Sanh không phải thầy lang cao tay nhìn một cái biết ngay ta làm sao. Hắn chỉ có thể thấy được vết thương ngoài da của ta mà thôi, và hình như cái vết thương này rất lớn, hại hắn cuống cả lên, tay chân cũng tự dưng thừa thãi không biết nên đặt vào chỗ nào cho phải. Cuối cùng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Thạch Sanh đặt đôi tay lớn đầy vết chai của hắn lên má ta, dịu dàng và cẩn trọng như đối xử với vật trân quý nhất trên đời.

Ta hơi sững người, hốt hoảng nhìn lên. Chỉ thấy hai viên kim cương đen nhánh ấy lấp lánh tinh quang, hắn giữ lấy cằm ta, không cho ta được phép chuyển mắt nữa: "Rất đau đúng không? Trên người anh còn vết thương nào nữa? Mau đưa em xem, em tìm thuốc về trị cả thể!"

"Ừ." Ta cười gượng gạo, bỗng nhiên thấy bên lưng hắn treo một cánh cung vàng quen mắt "Cái này... Em có cả mũi tên bằng vàng đúng không?"

"Vâng!" Thạch Sanh không hiểu vì sao ta tò mò cái này nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời "Vốn dĩ có mười mũi, nhưng hôm nay em đã bắn một mũi rồi! Này..."

"Quả nhiên..." Ta lẩm bẩm trong miệng, sau đó ngừng lại suy nghĩ một chút.

Ừm, Thạch Sanh đúng là quá giỏi!

Một quân đoàn còn không làm gì được quái điểu, vậy mà hắn tùy tiện bắn một mũi tên đã khiến con yêu tinh ấy trọng thương rồi! Nơi này có ai anh khí, dũng mãnh được như hắn chứ? Chắc chắn là chẳng có ai hết!

"Con chim đó làm anh bị thương?" Thạch Sanh đột ngột nổi giận, một bàn tay của hắn vỗ mạnh vào gốc cây khiến nó lung lay, nghiêng lệch hẳn về một phía "Khốn khiếp! Em tìm được nó nhất định nó không thoát được đâu!"

Sau đó hắn lôi kéo ta ngồi xuống cạnh suối, ánh trăng tròn trịa vằng vặc soi sáng trên đỉnh đầu. Thạch Sanh tùy tiện lôi kéo hai ba cái, mấy lớp áo còn lại trên người ta đều bị buông xuống. Hắn chăm chú nhìn mấy vết thương lớn sau lưng ta, càng nhìn thái độ càng xấu, cuối cùng hắn kéo áo ta lên, quyết định đi lấy lá thuốc.

Đáng lẽ ta trọng thương phải ngồi một chỗ nghỉ ngơi, nhưng hắn sợ ta một mình trong rừng không an toàn lên bất chấp tất cả mà xách ta theo. Đùa gì vậy chứ, dù gì cũng không phải không đi nổi, ta thẳng thắn từ chối cái lưng rộng của hắn, lẽo dẽo theo bên cạnh Thạch Sanh tiến sâu vào rừng rậm u ám.

Quãng đường đi không tính là dài, hắn tranh thủ thời gian này hỏi ta một số chuyện, ta cũng thuận thế, dùng ba tấc lưỡi lươn lẹo với hắn một phen.

"Em đi rồi cả làng liền bị mùi máu chằn đánh thức, bọn họ kéo đến bắt anh và mẹ lên quan huyện vì tội gϊếŧ vật vua nuôi..." Ta không biết liêm sỉ, nhanh chóng bịa chuyện "...Nào ngờ vua không những không phạt còn phong thưởng cho anh, anh định nói công này do em làm nhưng vì quan huyện muốn quy chụp cái mũ lừa dối hoàng thượng cho anh nên anh không dám nữa..."

"Vậy sao?" Giọng hắn nhẹ tênh, khuôn mặt Thạch Sanh ẩn trong bóng tối khiến ta không đoán được hắn đang nghĩ gì. Nhưng nói thật, kiểu thái độ không màng thế sự này của hắn khiến ta sợ chết đi được! "Sau đó anh đến kinh thành, xa xôi cách trở nên chưa về tìm em được đúng không?"

"Thạch Sanh, lần này về thành anh nhất định sẽ tìm hoàng thượng nói rõ sự thật!" Ta níu lấy tay hắn, hơi ấm từ làn da căng tràn đó khẽ lan tỏa "Còn nếu em không thích làm quan..."

"Em không thích!" Thạch Sanh lắc đầu, hắn cười vui vẻ quay lại nhìn ta "Anh làm là được rồi!"

"Ta..."

"Lí Thông, chỉ cần anh nói em đều sẽ tin!" Hắn nhướn đôi mày kiếm, nghiêm túc cực kì mà rằng: "Thế nên anh tuyệt đối không được phép lừa gạt em chuyện gì nữa!"

*

Hắn đắp thuốc cho ta sau đó kể cho ta chuyện chiều nay của hắn. Thạch Sanh biết ta chuyển đến kinh thành nên tính toán theo chân, nhưng bởi ta hứa sẽ đi tìm hắn nên hắn cũng không dám tùy ý hành động. Khoảnh rừng này vừa tầm là cầu nối giữa một khoảnh núi nhỏ và kinh đô xa hoa, Thạch Sanh biết chắc nếu ta đi tìm hắn kiểu gì cũng sẽ phải qua đây nên nhất quyết chặt cây dựng tạm nhà nhỏ ở nơi này.

Hôm nay nghe thấy trong thành động tĩnh lớn, náo nhiệt vô cùng, hắn cũng tò mò nên quyết định vào đó xem một chút. Nào ngờ mới đi đến đường mòn đã nghe thấy trên đầu có tiếng kêu cứu!

Thạch Sanh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía trên có một con quái điểu sải cánh rộng lớn đang quắp theo một người bay ngang. Tiếng kêu thảm thiết ấy chính là do người kia bị nó tóm lấy đau đớn mà phát ra.

Hắn vốn tính thật thà ngay thẳng, thấy yêu quái làm hại người lập tức bất bình. Thạch Sanh giương cung, một đường ngắm thẳng. Cây cung vàng có sức bật cực kì lớn, vút một tiếng mạnh mẽ, mũi tên lao vút lên tận trời xanh. Mũi tên vàng cắm thẳng vào cánh của quái điểu khiến nó chao đảo mãi không thôi. Nhưng con yêu tinh này cũng có chút ít tài phép, nó gan lì giữ người, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy trốn. Thạch Sanh thấy một mũi tên không đủ, muốn bắn tiếp để hạ gục nó triệt để, đáng tiếc nó đã chạy trốn thật xa. Chung quy lại dù hắn có mạnh tới đâu thì cũng chỉ là con người, khả năng vượt đường chim bay là không thể có!

Loanh quanh tìm quái điểu cả một buổi chiều, Thạch Sanh quên luôn cả việc vào thành xem hội. Hắn nhìn trời tối dần, có chút thất vọng định trở lại, không ngờ duyên số thế nào lại gặp ta ở đây. Vậy là tự nhiên như thế, ta theo hắn trở lại ngôi nhà dựng tạm kia thôi.

"Nhà" của Thạch Sanh nói trắng ra chính là một túp lều trên cây. Cái cây này vô cùng lớn, ít nhất cũng phải có tuổi đời đến mấy trăm năm. Hắn ta dùng sức khỏe kinh người của mình dời những thanh gỗ lớn lên giữa chạc ba đại thụ, khéo léo dựng lên một túp lều nho nhỏ. Cao khoảng 2m, rộng tầm 15 - 20 mét vuông, phía trong đặt một tấm nệm mềm và vài thứ vật dụng linh tinh. Thạch Sanh không đem thức ăn lên đây nên căn phòng nhỏ này không bị lây dính mùi vị khó chịu.

Ta tóm chặt lấy thang dây hắn vừa hạ xuống, cẩn thận cuốn gọn lại cất đi. Dù nơi này gần kinh thành nhưng cũng không thể chắc chắn không có thú dữ, cẩn thận vẫn hơn.

"Tay của anh ổn đấy chứ?" Thạch Sanh nhíu mày lo lắng, hắn lôi từ sau lưng ra một cái bọc nhỏ "Để em ôm anh leo lên cũng đâu có sao!"

"Không vấn đề gì!" Chỗ này nhỏ xíu, liếc mắt nhìn qua một lần lập tức thấy hết nên cũng chả có gì đáng để thăm quan. Ta tựa lưng vào vách gỗ, cảm nhận hơi gió từ khe gỗ thổi tới. Không hiểu do tự ta bị ám ảnh hay thế nào, mùi hương này đặc biệt tanh nồng, giống như dư vị của máu "Em băng bó xong ta đã hết đau luôn rồi!"

"Anh ăn tạm cái này được không?" Thạch Sanh rụt rè đưa hai cái bánh đã nguội ngắt ra trước mặt ta "Nếu anh không thích em sẽ đi kiếm đồ tươi về.."

"Không cần!" Ta lắc đầu ngại ngùng, nói thật từ nãy đến giờ ta còn không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.

Khi nãy Thạch Sanh nói vậy, chính là ám chỉ hắn đã biết hết mọi chuyện nhưng không thèm chấp nhặt ta mà thôi. Đó, một người em ta hết lòng lừa về lại đối xử bao dung với ta như vậy, còn ta, ta đã làm gì?

"Anh khách sáo với em đấy ư?" Hắn không vui ngồi xuống ngay cạnh ta, nhét vào tay ta một miếng bánh lớn "Anh, anh nói cho em biết, con quái điểu kia tấn công anh ở chỗ nào?" Dừng một chút, hắn xiết chặt nắm đấm, nghiến răng tức giận "Bắt nạt người của em, em sẽ khiến nó chết không tử tế!"

Truyện convert hay : Thủ Tịch Người Thừa Kế Trần Bình

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện