Ta Là Bạch Nguyệt Quang Của Quyền Thần

Chương 22


trước sau


Tống Ngọc Ly trừng mắt nhìn Tô Cửu Khanh, từ ngày hai người chia tay không vui vẻ ở hoàng cung, mấy ngày chưa gặp lại. Sau đó phụ thân nói Tô Cửu Khanh đồng ý hỗ trợ, nàng cho rằng hắn đã nguôi giận, nhưng hôm nay nhìn bộ dáng âm dương quái khí của hắn, Tống Ngọc Ly thật sự giận sôi máu.
“Thủ đoạn của đại nhân, Ngọc Ly bội phục.” Tống Ngọc Ly âm u nói.
“ Không so sánh được với sự gan dạ sáng suốt của Tống đại tiểu thư, chỉ dựa vào một phần khẩu cung mà muốn phiên vân phúc vũ*, suýt nữa lật thuyền.” Tô Cửu Khanh châm chọc nói.
 
*Thành ngữ “Phiên vân phúc vũ” (翻云、覆雨) là dạng rút gọn của “Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ” (翻手为云、覆手为雨). Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tống Ngọc Ly hít sâu một hơi. Nàng tự nói với mình, người trước mắt này có ơn với nàng, có ơn, không thể mắng cũng không thể cào, chỉ có thể nói chuyện tử tế.
“Tất cả đều dựa vào Tô đại nhân mọi chuyện mới được thông thuận.” Tống Ngọc Ly thập phần ngoan ngoãn nói.
Tô Cửu Khanh thấy bộ dáng làm bộ làm tịch lấy lòng của nàng, trong lòng cảm thấy cáu kỉnh một cách khó hiểu, sâu tận bên trong lại càng không vui. Hắn tình nguyện thấy nàng tức giận cũng không muốn nhìn nàng thu liễm móng vuốt của mình mà lấy lòng hắn.
Tống Ngọc Ly nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tô Cửu Khanh, trong lòng thầm mắng thằng nhãi này khó hầu hạ, nàng vội nói sang chuyện khác: “Cho dù như thế nào ta vẫn muốn cảm ơn đại nhân, nếu không có đại nhân ra tay tương trợ, chỉ sợ ngày ấy người bị làm nhục chính là ta.”
Tô Cửu Khanh hừ lạnh một tiếng: “Nói đến chuyện này, ta đang muốn hỏi, vì sao nàng lại thả Trâu Thanh Nhã đi? Nếu không phải nàng nhất thời mềm lòng, hôm nay ta vốn không cần ra tay.”
Tống Ngọc Ly nghe Tô Cửu Khanh nói như vậy, hơi chần chờ một lát mới nói: “Mặc dù Trâu Thanh Nhã mồm miệng chanh chua, lòng dạ hẹp hòi, xưa nay không ưa gì ta, nhưng người sống ở trên đời phải nhất ngôn cửu đỉnh. Ngày đó điều kiện ta đưa ra để tỷ ấy tình nguyện viết tờ khẩu cung này chính là hứa sẽ thu xếp chỗ dừng chân cho tỷ ấy, nếu ta lật lọng, thật sự sẽ vi phạm gia huấn tổ tiên.”
Tô Cửu Khanh không khỏi bật cười: “Người Tống gia đều ngốc giống nhau.”

Tống Ngọc Ly liếc mắt nhìn hắn một cái, thầm nghĩ ngươi mãng phu như vậy, đương nhiên không rõ cốt cách của văn nhân.
“Nếu người Tống gia không có đạo đức, vì sao Tô đại nhân lại nguyện ý hợp tác cùng ta và phụ thân?” Tống Ngọc Ly vừa nói, vừa nghiêng mắt nhìn Tô Cửu Khanh. Nàng có một đôi mắt phượng hẹp dài, từ phía sườn mặt của nàng hắn thấy nàng bĩu môi, vẻ kiều mị không nói nên lời.
Tô Cửu Khanh nhìn bộ dáng khoe khoang của Tống Ngọc Ly, trong lòng không khỏi có chút ngứa ngáy, khó chịu mấy ngày trước lập tức tan mất hơn phân nửa.
Tống Ngọc Ly nhìn sắc mặt Tô Cửu Khanh đã khá hơn, lúc này mới nói: “Ta vẫn còn một chuyện muốn nhờ đại nhân, ta muốn gặp mặt Trâu Văn thị một lần.”
Tô Cửu Khanh nhướng mày hỏi: “Chuyện gì?”
“Trước khi đi Trâu Thanh Nhã từng đưa cho ta một phong thư, nói nếu ngày nào đó cần dùng đến bản khẩu cung kia liền nhờ ta giao bức thư này cho mẫu thân tỷ ấy.”
Vốn Tô Cửu Khanh còn muốn trách cứ nàng đôi câu, nhưng thấy thần sắc có chút cô đơn của Tống Ngọc Ly, không biết vì sao ma xui quỷ khiến hắn liền đáp ứng: “Được, ta giúp nàng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Ngọc Ly không ngờ chuyện này tới chỗ Tô Cửu Khanh lại dễ giải quyết như vậy, tốt xấu gì Trâu thị cũng coi như là trọng phạm. Xét cho cùng một người mưu hại người thân của quan viên hơn nữa giết liền lúc sáu mạng người, Tô Cửu Khanh chỉ cần đưa ra lệnh bài của Hoàng Thành Tư là nàng có thể một đường thông suốt tiến vào thiên lao.
“Hoàng Thành Tư vốn đã áp đảo trên đầu rất nhiều quan viên.” Tô Cửu Khanh không chút để ý nói “Ta ở bên ngoài chờ nàng, nếu có việc cứ gọi ta.”
Tống Ngọc Ly gật đầu.
Trâu thị bị giam giữ ở nữ lao, không cùng chỗ với Tống Tử Nguyên, nhưng kết cấu nhà giam cũng không khác biệt lắm. Thiên lao lạnh lẽo ẩm ướt, Trâu thị xiêm y đơn bạc đang cuộn tròn trong góc run bần bật.
Nhìn thấy Tống Ngọc Ly đứng ngoài song sắt, không khỏi giật mình, rồi sau đó mới cười lạnh một tiếng hung tợn nói: “Ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta.”
Tống Ngọc Ly bình tĩnh nói: “Vì sao ta lại không dám? Trên tay ta cũng không dính sáu mạng người.”
Trâu thị hung tợn nói: “Đúng, ta tội ác chồng chất, là ta hại nữ nhi của mình. Hiện giờ Trâu gia mất hết mặt mũi, chỉ sợ ta cũng sống không nổi, ngươi gấp không chờ nổi muốn tới chê cười ta sao? Ta là người Văn gia, ngày sau thành tội nhân, ngươi và mẫu thân ngươi cũng đừng mong nở mày nở mặt!”
Tống Ngọc Ly rũ mí mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, mặt mũi Văn gia không còn, chỉ là ta không hiểu, hôm nay trước khi ta bị thẩm vấn trên công đường, ngài có từng suy nghĩ cho nữ nhi của ngài một chút nào không? Nếu không phải tỷ ấy đã rời khỏi kinh thành, hành động này của ngài chẳng khác gì đang bức tử tỷ ấy.”
“Bức tử nàng?” Trâu thị cười lạnh nói “Khi nàng viết bản khẩu cung kia không phải cũng đang bức tử chính mẫu thân nàng hay sao?”
“Ngài không nghĩ tới chuyện nếu không phải ngài ép tỷ ấy trước, sao tỷ ấy lại nguyện ý đẩy mẫu thân mình đến loại hoàn cảnh này.” Tống Ngọc Ly nhàn nhạt nói “Tỷ ấy muốn ta giao phong thư này cho ngài.”
Tống Ngọc Ly vừa nói dứt lời liền nhét lá thư qua song sắt.
Một tờ giấy Tuyên Thành nhẹ nhàng bay bay rơi xuống mặt đất, Trâu thị tránh né như bị kim đâm.
Tống Ngọc Ly thần sắc ảm đạm: “Thư ta đã đưa, ngày sau chỉ sợ ta và ngài cũng không bao giờ gặp lại nhau, tiểu di bảo trọng.”
Dứt lời, Tống Ngọc Ly xoay người rời đi.
“Từ từ!” Trâu thị gọi nàng lại, run run rẩy rẩy nói “Hiện giờ Thanh nhã đang ở đâu? Con bé sống có tốt không?”
“Tỷ ấy đến Giang Nam, từ nay mai danh ẩn tích, với người ngoài chỉ nói là tân hôn tang phu. Tống gia ở bên kia có chút thế lực, ta cũng chuẩn bị cho tỷ ấy một phần của hồi môn. Có lẽ tỷ ấy sẽ lựa chọn một nam tử thích hợp để thành thân, hoặc sống một mình cũng không đến nỗi bị đói rét.” Tống Ngọc Ly dứt lời sau đó xoay người rời đi.
Bên trong thiên lao, dần dần trở về với yên lặng.
Trâu thị ngơ ngác nhìn trang giấy trên mặt đất, đột nhiên sử dụng cùng lúc tay chân, nhặt lá thư dưới đất lên.

“Mẹ, khi người nhìn thấy phong thư này, tình cảm mẫu tử giữa chúng ta gần như đã cạn kiệt. Chắc chắn người sẽ trách con bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa. Tuy nhiên năm nay con mới mười sáu tuổi, con không muốn chết. Cho dù nửa đời sau bị người thóa mạ, có lỗi với liệt tổ liệt tông Trâu gia, nhưng con vẫn muốn sống.
Mẹ, nữ nhi bất hiếu, vì mạng sống của mình mà bán rẻ thân mẫu. Nếu có kiếp sau, ngài hãy làm nữ nhi của con, con sẽ báo đáp ân dưỡng dục của ngài.
Lòng dạ người Trâu gia tàn nhẫn, phụ thân máu lạnh, ca ca nhút nhát, mà con thì vô tình.
Mẹ, đời này ngài gả sai người, kiếp sau nhất định phải lựa chọn thật tốt, ngày tháng cho dù không đại phú đại quý, chỉ cần người một nhà bình an ở cạnh nhau đã là điều hạnh phúc rồi.
Lần này người không hoàn thành việc Hoàng Hậu nương nương giao phó, ngài ấy sẽ không bỏ qua cho người, phụ thân cũng sẽ không bỏ qua. Ta mua cho người một hộp phấn chứa độc dược, nếu người chịu không nổi, hãy gọi ca ca giúp người mang tới, đây cũng là chuyện cuối cùng mà nữ nhi có thể làm vì người”.
Trâu thị đọc thư xong, nhìn qua nhìn lại mấy lần, chỉ có mấy dòng chữ như vậy nhưng bà lại cảm thấy trong lòng trướng đầy cảm xúc khó tả.
Trong bóng tối, nước mắt lạnh băng tràn ra khỏi hốc mắt, nhanh chóng thấm ướt gương mặt.
Hồi lâu sau, Trâu thị phát ra một tiếng thét tê tâm liệt phế, mang theo tiếng khóc nức nở giống như dã thú.
“A! A!”
Tống Ngọc Ly còn chưa rời khỏi thiên lao đã nghe được tiếng kêu rên mơ hồ truyền đến, bước chân nàng hơi dừng lại, sau đó lại không chút do dự tiếp tục đi về phía trước.
Tô Cửu Khanh nhìn sắc mặt khó coi của nàng, không khỏi cười nói: “Nàng sẽ không đồng cảm với bà ta chứ?”
Tống Ngọc Ly nhẹ nhàng hít một hơi: “Đồng cảm hay không thì có gì khác nhau. Hiện giờ Hoàng Hậu nương nương muốn bà ấy chết, Tam hoàng tử cũng muốn bà ấy chết, chỉ sợ Trâu gia càng hận không thể giết bà ấy sớm một chút.”
“Nàng thật sự mềm lòng?” Tô Cửu Khanh kinh ngạc nói.
“Rốt cuộc bà ấy cũng là tiểu di của ta, khi ta còn nhỏ cũng từng được bà ấy ôm, bên dưới đáy hộp trang điểm của ta còn có cây trâm bà ấy tặng.” Tống Ngọc Ly khẽ cười một tiếng “Tô Cửu Khanh, ngài nói, trên đời này rốt cuộc thứ gì có thể khiến con người lục thân không nhận, cốt nhục tương tàn?”
“Thứ có thể khiến con người cốt nhục tương tàn nhiều lắm.” Tô Cửu Khanh duỗi tay búng một cái lên trán Tống Ngọc Ly “Tiểu ngốc tử, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, trước tiên hãy lo cho bản thân mình trước đi.”
Tống Ngọc Ly bị đau, nước mắt lưng tròng che trán, cả giận nói: “Ngài nhẹ một chút!”
Mười ngày sau, Trâu thị chết trong lao ngục.
Trâu Thủ Chính ôm tro cốt Trâu thị trở về Đăng Châu.
Tống Ngọc Ly không đi tiễn hắn, chỉ sợ hiện giờ Trâu Thủ Chính không muốn gặp nàng, huống chi vụ án của Tống Tử Nguyên vẫn chưa kết thúc.
Mà lúc này, Tống phu nhân đệ bái thiếp vào cung yết kiến, tự mình tìm tới tẩm cung Hoàng Hậu.
Tống phu nhân là nữ nhi nhỏ nhất của Văn thị, Hoàng Hậu là đích trưởng nữ Văn thị, hai người hơn kém nhau mười tuổi. Từ ngày Hoàng Hậu vào cung ngày ngày vất vả với sự vụ trong cung, khi còn trẻ lại tranh sủng đấu trí cùng Trịnh Quý Phi, hơn nữa lại từng sẩy thai một lần, bởi vậy trông khí sắc có vẻ đặc biệt mệt mỏi.
Mà ngược lại, từ ngày Tống phu nhân gả đi, trong ngoài đều có Tống Tử Nguyên lo liệu, bà hoàn toàn không phải tranh sủng cùng thiếp thất, không phải quản gia, bà bà và thúc bá đều ở Giang Nam. Tống phủ bà nói một không ai dám nói hai.
Liên tục sinh ba hài tử đều thông minh lanh lợi.
Chỉ nhìn mặt thôi, Tống phu nhân cũng trẻ hơn Hoàng Hậu rất nhiều.
“Tỷ tỷ……” Tống phu nhân nhìn Hoàng Hậu, môi mỏng hơi mấp máy, trong mắt ẩn hiện nước mắt.
Hoàng Hậu cười cười, ra vẻ trấn định nói: “Hôm nay vì sao muội muội lại rảnh rỗi vào cung tìm ta? Trong nhà vẫn ổn chứ?”

Tống phu nhân trừng mắt nhìn Hoàng Hậu : “Tỷ tỷ biết rõ còn cố hỏi, lão gia nhà muội bị Thái Tử và Văn gia liên lụy, tỷ tỷ chẳng những không chịu hỗ trợ còn cố ý gọi Tam tỷ tới làm khó Ngọc Ly nhà muội. Hiện giờ Tam tỷ đã chết, Trâu gia càng không thể ngẩng đầu lên ở kinh thành, năm nay luận bàn công trạng, tỷ phu hơn nửa phần là khó xếp được hạng ưu.”
Trâu thị đứng thứ ba trong số các nữ tử tại Văn gia, Tống phu nhân nghĩ đến tỷ muội ngày xưa hiện giờ chết thảm. Nhà mình và Trâu gia cũng trở mặt thành thù, không tránh khỏi càng thêm đau lòng.
“Muội nói bậy bạ gì đó!” Hoàng Hậu ra vẻ cả giận nói “Muội không phải không biết, Tam tỷ của muội nhất thời hồ đồ, muội ấy tin người Trịnh gia thì có liên quan gì tới bổn cung?”
Tống phu nhân lầu bầu nói: “Tam tỷ đã nói hết với muội rồi, tỷ ấy bị tỷ sai khiến!” Nói đến đây Tống phu nhân tức khắc nước mắt lưng tròng “Tỷ tỷ sao có thể đối xử với muội như vậy? Ngọc Ly là ngoại tôn nữ của tỷ, nữ nhi của muội thiếu chút nữa…… Thiếu chút nữa……”
Nghĩ đến đây, Tống phu nhân lại khóc nức nở.
Hoàng Hậu nhìn bộ dáng không có tiền đồ của muội muội, trong lòng một trận bực bội.
“Khóc khóc khóc, muội chỉ biết khóc.” Hoàng Hậu cả giận “Muội cho rằng bổn cung không muốn cứu Tống Tử Nguyên sao? Muội cũng không nhìn xem tình huống hiện giờ thế nào! Lúc trước cha và ca ca tìm mọi cách ngăn cản, vụ án gian lận khoa cử là đại sự, họ Chu kia  bất quá chỉ là một tên thư sinh nghèo, muội phu có cần thiết phải tự mình xuất đầu hay không. Nếu lúc trước Tống Tử Nguyên nghe lời khuyên của mọi người thì đâu đến nông nỗi như ngày hôm nay?”
Nghe vậy, Tống phu nhân càng khóc lớn hơn nữa.
“Mặc dù muội ngu ngốc, nhưng muội biết tâm tư của phu quân mình. Người căn bản không giống những tên sâu mọt chỉ biết tranh quyền đoạt lợi! Người là đại trượng phu lòng mang thiên hạ, ngược lại là các người, một đám chỉ biết bỏ đá xuống giếng!”
Hoàng Hậu nghe được lời này, trong cơn giận dữ, bà ta giơ tay hung hăng ném bát trà trong tay xuống mặt đất.
Tống phu nhân đột nhiên im bặt, rồi sau đó dường như bà ý thức được mình nói quá nhiều, vội quỳ xuống đất, nhỏ giọng nức nở: “Muội muội nói lỡ, xin tỷ tỷ thứ lỗi.”
Trong lòng Hoàng Hậu cười lạnh, bà không muốn nói nhiều, chỉ xua tay nói: “Muội đi đi, chuyện của Tống Tử Nguyên không cần tới cầu xin bổn cung. Hôm nay nếu muội đã tới, bổn cung sẽ nói thẳng với muội. Cho dù là Thái Tử hay Văn gia, lúc này chắc chắn đều không thể quản chuyện của Tống Tử Nguyên. Hắn đã là người sắp chết, không bằng muội nên chuẩn bị tốt đường lui trước đi. Tuy nói là nữ nhi đã gả ra ngoài, nhưng nếu muội trở lại Văn gia, ca ca chắc chắn sẽ bảo vệ muội chu toàn.”
Tống phu nhân nghe lời này, trong lòng tuyệt vọng: “Tỷ tỷ, các người thật quá ác độc.”
Bà khóc ròng nói: “Muội không về, cho dù chết muội cũng là ma nhà họ Tống!”
Nói xong, Tống phu nhân đứng lên, lau nước mắt xoay người rời đi.
Sắc mặt Hoàng Hậu xanh mét nhìn bóng dáng muội muội, hồi lâu mới hừ lạnh một tiếng.
Trần cô cô nói: “Nương nương không cần tức giận, ngũ tiểu thư từ nhỏ đã như vậy rồi.”
Hoàng Hậu nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, có đôi khi bổn cung cũng hâm mộ muội ấy, làm việc tùy tâm sở dục, không lo trước sau, cả đời này cho dù ngắn ngủi cũng đủ vui sướng hạnh phúc.”
Trần cô cô cười nói: “Nương nương nói đùa, đời người sao có thể chỉ vì vui sướng nhất thời.”

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện