Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ

Chương 176


trước sau

Advertisement

Bỗng nhiên bị động đất, dường như trong nháy mắt toàn bộ tiểu trấn trở nên hoang tàn.

Dư Lão Đại và Dư Lão Nhị cũng không nghĩ tử thần muốn ghé sớm như vậy. Thời điểm bị động đất, hai anh em đều ở nhà chính, lo lắng về chuyện của bố mình và thương lượng sau này nên làm gì. Ngay sau đó, núi rung chuyển, khi họ phản ứng kịp muốn chạy ra ngoài thì tiếc rằng lầu hai bị sập xuống, bọn họ không còn cách nào đành núp ở góc tường. Vì chỗ này là khu vực tam giác, nên mới giữ được mạng cho họ.

Bọn họ dù không chết tại chỗ nhưng trên người bị thương nặng, chân bị một tảng đá đè lên, chẳng thể nhúc nhích, mà tình huống của vợ con ở trên lầu vẫn chưa biết ra sao.

Lão Tam bởi vì sốt ruột tình huống của cụ ông Dư và cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn hai người anh nên tránh ra ngoài hút thuốc, nhờ vậy tránh được một kiếp.

Dư Lão Nhị có cảm giác chân mình bị tảng đá đè lên, tuy không đau, nhưng sờ thấy dính nhớp máu, còn có thể cảm nhận tro bụi từ tảng đá rơi vào người, anh ta chẳng dám động đậy một chút, nói thì thầm: “ Anh cả, có khi nào chúng ta chết ở đây không?”

Tình huống của Dư Lão Đại cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, lúc này cực kỳ yếu ớt: “ Không đâu, sẽ có người tới cứu chúng ta ngay, chú đừng có nói gở. Lão Tam biết bọn mình ở đây, nó sẽ kêu người tới cứu thôi.”

"Không biết vợ em và con gái bây giờ thế nào rồi, em chết cũng chẳng sao, nhưng em không hề muốn vợ con em gặp chuyện, con gái em còn nhỏ như vậy, em vẫn chưa dẫn con bé đi chơi nữa.”

"Cho nên vì bọn họ, chú càng không thể bỏ cuộc! Chị dâu, em dâu và các cháu của chú đều ở cùng nhau, đừng tử bỏ! Chúng ta nhất định có thể gặp lại họ.”

"Anh à..."

Giờ khắc này, Dư Lão Nhị chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Mười lăm phút sau động đất, âm thanh sụp đổ ầm ầm dường như biến mất, mọi thứ dừng lại, tiếng động xung quanh trở nên bé nhỏ. Trước mắt họ là một màu đen, mũi ngửi được toàn là mùi bùn đất và mùi máu. Tất cả những thứ đó, khiến người ta không thể nhìn thấy một tia hy vọng.

Không biết đã qua bao lâu, ngay cả Dư Lão Đại cũng cảm thấy mình sắp từ bỏ. Bỗng, anh cảm giác tảng đá trên người mình chuyển động? Anh thấy một tia ánh sáng yếu ớt chiếu vào, hơn nữa còn có mấy cục đá nhỏ và đất rớt lên người. Anh ta nhịn không được mở mắt, há mồm muốn hô, nhưng miệng ngậm toàn bùn nên chỉ yếu ớt kêu: "Cứu mạng, cứu mạng, tôi ở đây, tôi và em trai ở đây, chúng tôi còn sống!”

Nhưng mà anh hô vài tiếng cũng không có người trả lời, thậm chí anh chẳng nghe được tiếng người nói chuyện, lẽ nào là ảo giác? Hoặc có lẽ là dư chấn, vốn dĩ không có ai đến cứu họ.

Đúng, nếu có người tới cứu bọn họ thì không thể yên tĩnh như vậy.

Tia hy vọng trong lòng Dư Lão Đại nháy mắt bị dập tắt, nhưng vẫn không muốn từ bỏ hi vọng, anh sờ người em trai bên cạnh, gọi vài tiếng chỉ nghe được mấy cái hừ nhẹ yếu ớt. Tay anh mò mẫm dưới đất, cuối cùng mò được một hòn đá. Anh nắm nó trong tay, dùng hết sức đánh xuống đất, hi vọng thanh âm này có thể truyền ra ngoài.

"Bộp, bộp, bộp, bộp, bộp..."

Anh đập và đập, đập đến độ bản thân cũng tuyệt vọng.

Dư Lão Nhị còn giữ lại một chút ý thức, loại cảm giác sắp chết thực sự quá mãnh liệt, lúc này càng sợ không chịu nổi, anh mở to hai mắt, cố gắng duy trì ý thức bản thân, sợ lỡ ngất đi, sau đó sẽ mãi chẳng dậy được.

Ngay khi họ nghĩ mình chết chắc rồi, bất chợt tảng đá đè lên người họ được dời đi chút xíu, giống như được thứ gì đó nâng lên. Trong lòng Dư Lão Đại và Dư Lão Nhị đầy kích động, trợn to mắt nhìn mấy thứ không thiếu tay thì thiếu chân hoặc nửa người bay giữa không trung, những người đó đang khiêng tảng đá kia, đã bay ra khỏi tầm mắt của bọn họ.

... Hả? ? ! !

Có người khiêng tảng đá ra để cứu bọn họ là rất bình thường, nhưng bộ dáng kỳ quái và biết bay là thứ gì vậy? Hay là họ mất nhiều máu quá nên sinh ra ảo giác à?

Có những giọt nước mưa tí tách rơi từ trên trời xuống, rớt vào mặt bọn họ, xúc cảm lành lạnh kéo họ tỉnh lại.

Tiếp đấy, họ thấy bố mình chui đầu ra từ bên trên, sắc mặt ông cứng đơ và trắng bệch, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn là huyết lệ, ông xúc động vỗ đùi: “ "Đại sư…Cố đại sư, con ta vẫn còn… còn sống…còn sống, vẫn chưa có chết!"

Dư Lão Đại: "... ?"

Dư Lão Nhị: "... ?"

Có phải là bọn họ sắp chết nên hồi quang phản chiếu, vì thế mới nhìn thấy ông già nhà mình? Bố tới đón họ đi địa ngục sao?

Không, bọn họ mặc dù rất muốn gặp bố, nhưng bọn họ không muốn chết đâu!

Sau mười lăm phút, lại thấy mấy cái đầu chui ra, có nam có nữ còn có cả con nít, miệng chít chít nói: "Nhanh, sắp ép thành dạng gì rồi, mau dọn tảng đá đi!"

"Ôi tôi nhìn bọn họ đều bị thương, bệnh viện chỗ này chỉ sợ cũng kín người hết chỗ nhỉ? Vậy bọn họ sẽ đi trị thương chỗ nào đây? Vết thương này không băng bó kỹ sẽ nhiễm trùng nặng hơn!"

"Chỗ này sập hết, chỉ sợ bệnh viện cũng sập, chả biết có còn bác sĩ, y tá nào không, vả lại thuốc chắc chắn cũng bị tảng đá đè lên…”

"Mẹ nó, chỗ chúng ta hoang sơ hẻo lánh, đợi người tới cứu viện nhanh nhất cũng phải một giờ đó, vậy làm thế nào đây? Hơn nữa động đất lớn cỡ này, sợ rằng thành trấn quanh đây đều thảm rồi.”

Dư Lão Đại và Dư Lão Nhị thấy choáng mắt, nghe cũng không rõ, vì sao họ nghe không hiểu nổi chứ?lại có đầu người chui ra. Cô gái tóc đen dài xõa tóc, tren đầu dính cái túi ni lông giảm giá 50%....Nhìn thoáng qua giống như dải lụa trắng của cô dâu nhà họ Bạch.

Cô ấy ngẩng cổ quan sát, vung sợi dây thừng, giọng nói u lãnh giống như xuất hiện từ Địa Ngục: "Tranh thủ thời gian khiêng đá đi, nếu không ta ăn mấy người bây giờ!"

Tuân theo mệnh lệnh, Dư Lão Đại và Dư Lão Nhị càng nghe rõ tiếng vận chuyển đá, bởi vì sợ lúc khiêng đá lại bị sụp nên có hai con quỷ ngồi xổm trước mặt bọn họ, dùng thân hình ngăn cản, đề phòng đá sụp lần hai thì phản ứng kịp.

Mấy tên quỷ nhỏ còn chít chít nói không ngừng: "Tao nói mày cái này nè đá ơi, mày đè nhẹ thôi được không, nếu đè chết hai người này, coi chừng cô gái tóc dài gặm mày hồn phi phách tán!"

"Tôi đã nói tảng đá đấy không dễ làm, kêu hai người đỡ ở phía dưới mà điếc hết à? Tảng đá sụp xuống mấy người tự mình chống được ư? Cô gái tóc đen dài muốn gặm là gặm mấy người trước.”

"Thôi thôi mọi người đừng cãi nữa, tranh thủ thời gian làm việc đi, lại lề mề một chút cô gái tóc đen dài gặm hết cả lũ bây giờ!”

"... ..."

Tốt, lần này không phản đối, đều cùng nhau vùi đầu dốc hết sức bắt đầu làm việc.

Rất nhanh, mấy hòn đá đè trên người Dư Lão Đại và Dư Lão Nhị đã được xử lí hoàn toàn, hai người được hai quỷ nhỏ nâng lên khỏi hố.

Bọn họ cảm thấy mình như đang bay, thứ nâng cánh tay bọn họ cực kỳ lạnh và cứng, bọn họ hai mặt nhìn nhau, vô cùng sợ hãi, nhất là trông thấy bố mình tóc trắng xoá nếp nhăn loang lổ, bị xúc động nên nước mắt liền chảy xuống.

"Bố..."

Ông cụ họ Dư kinh ngạc nói: "Bọn bây có thể nhìn thấy bố? Vì sao bọn bây có thể nhìn thấy bố hả? Có phải bọn bây sắp chết không?

Ông cụ Dư bị dọa đến nhảy lên, ông không hề muốn con mình chết, nhưng mà quỷ nhỏ bên cạnh giải đáp thắc mắc cho ông, nói rằng họ gặp chuyện nguy hiểm tính mạng, dương hỏa quá thấp, cho nên có thể trông thấy bọn họ.

Ông cụ Dư lúc này mới yên tâm, nói như vậy cũng tốt, chí ít để bố con bọn họ được nhìn mặt nhau thêm một lần, nói: "Tốt tốt, đừng khóc nữa, có chuyện gì chờ làm xong chuyện ở đây hẵng nói, cái Huệ và cái Phương đều ở bên ngoài rồi, đợi lát nữa mang hai đứa tụ họp, mấy đứa đừng tách nhau ra, coi kĩ con mình, chúng ta còn phải đi cứu rất nhiều người”

Phạm vi sóng địa chấn quá rộng, không chỉ gia đình bọn họ gặp nạn, có lời gì sau này nói cũng chưa muộn. Dư Lão Đại và Dư Lão Nhị được nâng lên trên một miếng đất trống rồi khiêng ra. Hiện tại bọn họ mới để ý nơi này vẫn còn khá nhiều người, không chỉ có vợ và con cái họ, ngay cả Lão Tam cũng ở đây, cơ mà anh ta cực kỳ chóng mặt, nghe nói khi động đất bất cẩn ngã xuống đập vô tảng đá, tuy không có vết thương lớn, nhưng não hơi bị tưng tưng.

Cả nhà bọn họ vừa trải qua một phen sinh tử, lúc này nhìn thấy nhau, nước mắt không nhịn chảy ào ào, ôm nhau khóc một đống.

"Anh còn tưởng rằng anh chết chắc..."

'Em cũng vậy, khi động đất em sợ muốn ngất xỉu!"

"Còn tốt còn tốt, may mà chúng ta còn sống!"

Các người lớn trở về từ cõi chết, dĩ nhiên là rất kích động, nhưng hai đứa bé còn quá nhỏ, chúng nó vẫn chưa biết người và quỷ khác nhau ở chỗ nào, do lầu hai được bảo vệ rất tốt, dù bị bẩn và vài vết thương nhỏ, nhưng không nặng như của Dư Lão Đại và Dư Lão Nhị. Tuy hơi sợ hãi nhưng hai đứa vẫn không kìm được tính tò mò.

"Ba ơi, ông nội thật là lợi hại, ông nội ôm con từ trong viên đá bay “vèo” ra ngoài á!"

"Ba oi! Ba ơi! Ông nội hông có bay lên trời, cũng hông có biến thành tinh tinh, con nhìn thấy ông nội luôn đó! Còn có một chị rất ngầu và rất nhiều cô chú cũng ngầu nữa, bọn họ đều có thể bay trên trời! Họ là thần tiên ạ?"

"Ông nội cũng có thể bay, ông nội có phải cũng biến thành thần tiên hông ạ?"

Dư Lão Đại và Dư Lão Nhị liếc nhau, sờ lên đầu con và nói: "Đúng vậy, ông nội biến thành thần tiên trở về cứu chúng ta!"

"Ông nội thật lợi hại! Ông nội là siêu anh hùng!"

...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện