Ta Đi Cổ Lan Đại Lục

Trở Về


trước sau

Miêu Lan giật mình xoay người, tròn mặt không giấu nổi đẹp phấn khích chạy tới. Không thấy hắn cái thương nhớ quấy phá nàng, ngửi một cái thích chí đẩy ra, tay yêu thương đánh hắn ngực.

-Tại Hải Địa một đoạn thời gian, ta nhận ra Tổ huấn giới hạn, thời đại thay đổi vượt khuôn khổ tiên tổ hiểu biết.

Trần Hùng mỉm cười hướng thân ăn tỷ muội chung quanh , nhiệt huyết tràn đầy mong muốn tham tiệc. Nao nhân vã mặt cứu tỉnh Trần Hùng, quay lại phía sau không thấy Lôi tiền bối. Vuốt cái trán hướng đến nam nhân khu, biến động đám đông hội tụ, là tên nào trêu ghẹo đại lão gia.

-Lan, mau đến đó.

Thuật lại Lôi tiền bối danh tính cho nàng, vòng qua đám đông phía trước, bên trong Lôi Bành tiền bối ngón tay chống đẩy. Lôi điện chi lực nhấp nháy uy phong, chung quanh bàn tử bái phục đo mặt đất. Tiểu cố gắng cuối cùng gục ngã, Lôi tiền bối vận lực xoay không trung, cao nhân hạ phàm khuấy đảo muôn nhân. Trong tràn vỗ tay chúng nhân hướng đến Trần Hùng vị trí, chú ý hắn đồ đệ bên cạnh, nữ hài hỗn loạn khí chất. Vô hình lôi điện êm đềm truy vết, tạp linh khí làm thế nào hùng hậu.

-Nha đầu xinh đẹp, nói ta nghe ngươi thể chất gì ?

-Tiểu nữ Miêu Lan ra mắt Lôi tiền bối, là Bách Linh thể. Ta nghe Ngạc tỷ nói đến ngươi a.

Trần Hùng dính cái mê lối nữ nhân bối phận. Lôi Bành nghe ngọt lời than ca lão thiên tư, lão biết Liêu tính cách, chỉ có ngoan nữ hài thân cận tồn tại . Tiên tổ có câu thương nhân thương thay nhân gia, hô.

-Từ nay ai chê cười ngươi, Lôi gia gia vặn mồm tên đó . May mắn số mệnh hợp thời điểm, ta có chữa ngươi đại nạn phương thức. Tiểu tử lấy ra bí tịch.

Trần Hùng bừng tình đại ngộ, vội đưa đến nàng Nộ Thần điển.

-Ta hiểu tiền bối ý, nàng thể chất chính sinh vô tận linh năng. Bí tịch chuyển hóa nộ năng hoàn hảo cân bằng trạng thái.

Miêu Lan tay run run cầm lấy, nàng thân thể vấn đề sâu sắc biết, Kim Ngư gia thân không minh mẫn , Bách Linh ảnh hưởng cơn đói dần mạnh. Tại nghe hắn lời nói chữa trị, bừng tỉnh sinh mệnh lối suy nghĩ lắp bắp.

-Có thật không ?

Trần Hùng thề non hẹn biển, nhân phẩm danh dự khai tranh loạn vũ trận, thu nàng niềm tin tiếp cổ động nàng lựa chọn.

-Tại vị trí nàng huyết mạch lộ, khẩu quyết dẫn đường câu thông phương thức, nàng phải tự chiêm nghiệm.

-Úp mở thấy ghét.

Miêu Lan chu mỏ không hài lòng xấu tính thanh niên, xí một tiếng đỏng đảnh ghi nhớ khẩu quyết, thiền tư thế nhập thể nội ngộ quyết. Trần Hùng châm tửu kính Lôi tiền bối, chăm chú quan sát nàng hành động.

-Tiểu tử chuẩn bị đi, ngươi huyết sát chủng tiểu chút chít uy phong.

Bành bành

Trần Hùng trợn mắt nhìn Miêu Lan vụt lên không trung, từ trong nàng thân thể bùng phát vô hình sóng chấn động, thổi nghiên ngã Hải nhân hiếu kì. Lạ thường lực lượng hiện, gia cố dư ba tàn phá kiến trúc chung quanh.

-Lôi tiền bối, phiền phức ngài ra tay.

×

— QUẢNG CÁO —

-Tiểu Lan nộ chuyển phong ba ta không ngờ đến, xung thiên lực lượng ta khó lòng áp chế.

Lôi Bành thở dài dang tay lẩm bảm, thiên không hóa không gian u ám, từng giọt nặng rơi báo hiện khắc nghiệt thời tiết. Lôi thiểm thay phiên bổ đến Miêu Lan thân thể, duy nhất phương thức tiêu trừ nộ khí chuyển hóa .

Trần Hùng nghiến răng, hắn biết nàng tân sinh chịu đựng tác quái thể chất, không ngờ diễn hóa căn nguyên nộ khí. Tại Nộ Thần khẩu quyết quy hợp, thiên sinh nộ bùng phát. Lôi Thần uy thế áp đảo thời điểm, chung quanh đồ ăn tự hành vụt lên không trung, từng cái khô cạn linh năng rơi xuống. Linh hà uốn lượn nhập Miêu Lan thân thể, trùng điệp dư ba ngạnh kháng Lôi điện chi lực.

-Tiểu tử mang chúng nhân ra xa.

Trần Hùng nghiêm trọng gật đầu, hắn cảm nhận Huyết năng xung động xuất thể, an nguy chúng nhân nhanh biến. Mang cuối cùng nhân rời quảng trường, nơi xa tiến đến lão ca , hùng bộ cao cao tại thượng, thân treo từng khay đồ ăn . Gấu đen nhận trọng trách tiếp tế ăn vặt tiệc, trở lại thấy tiểu đệ phấn khích vờn quanh.

Trần Hùng ngạc nhiên địa liệt thanh thế tức thời biến mất, mơ màng tiên nữ đạp không vụt đến. Ngọc thủ hạ phàm bắt lấy thân lão ca đồ vật , duy ngã trạng thái thưởng Ngư hầm ngũ quả. Trần Hùng thở một hơi nhẹ tâm can, đưa tay lên vai nàng gọi một tiếng. Bất ngờ ngọc thủ vụt đến mặt Trần Hùng.

Chát

Miêu Lan liên hồi nhai thấy không ổn xoay người, hắn thế nào bò lăn trên đất, khoan đã. Hắn mũi thế nào xuất huyết, lo lắng bao trùm tâm vụt đến sờ hắn khuôn mặt.

-Ngươi bị thương rồi , đúng thật không tại bỗn cô nương chăm sóc, là không được.

Trần Hùng nhếch mép đón nhận ôn nhu, chưa bao giờ hắn bị đánh lại dạt dào vui sướng. Sung động suy nghĩ hướng một đời nàng đánh.

-Ngươi ánh mắt là thế nào, lạ lắm sao ?

-Nàng không nhớ chuyện gì xảy ra ?

Miêu Lan nhăn mặt nhìn hoang tàn chung quanh, bùng tỉnh đại ngộ đưa mắt đến Trần Hùng. Dáng nhỏ mất trụ hạ mặt đất, giọt giọt hối hận cắn một miếng ngư. Trần Hùng lắc đầu yêu thương vỗ về.

-Nàng đừng lo lắng, Lôi tiền bối nói qua lần đầu khai nộ năng, là mạnh nhất thời điểm. Tương lai nàng tự chủ nộ lực sức mạnh

-Ta có thương tổn Hải nhân không.

-Không có thương vong xảy ra. Được rồi chúng ta dạo một vòng, thu nàng ưa thích đồ vật, quy hồi Thú Nhân quốc phục Ngạc tiền bối nhiệm vụ.

Miêu Lan cười rạng rỡ, được hắn nghĩ cho thích quên trời đất. Tung tăng theo gấu đen trí nhớ, hùng bộ hướng đến ngon thanh danh quán. Trần Hùng bật cười nhìn tân cái nhị bàn tử vui tươi, binh tới tường ngăn dừng phá đẹp cái khung cảnh.

Đoàn người hướng đến Thông Địa lối đi, chục năm trước biến cố chôn lấp xuyên sơn động khẩu. Lôi Bành chính liên quan đại chiến ngăn Liêu ly khai Hải Địa, lẽ đó hắn thâm hải sinh linh, đón nhận trách nhiệm Hải Địa an nguy.

-Ta hồ đồ hành động trả giá, vì sao ngày trước không theo nàng ly khai.

×

— QUẢNG CÁO —

Trần Hùng chớp mắt lâm vào suy tư, tam cái tay cùng nắm tương lai mịt mù, tiểu bối thân phận không dám chen ngang. Lôi tiền bối lẫn Ưng gia đều tốt ẩn tàng, khiến hắn phe phái khó khăn chọn. Nhận thấy Miêu Lan ánh mắt hướng đến, hàng chân mày chữ bát xem hắn ý kiến, Trần Hùng lắc đầu cười trừ.

-Lôi tiền bối nàng là Địa Linh Sư, khơi thông đại địa vung tay thành.

Lôi Bành gật đầu dạt sang một bên, lão lo lắng bên ngoài nhân xâm nhập Hải Địa, một cái Ngư Trùng biến cố treo Hải Nhân lo âu, phân vân công phá Thông Địa lối. Bách Linh thể toàn năng hồn lực ưu điểm, giúp nàng hoàn hảo câu thông vạn vật. Niệm Địa khẩu quyết mang chúng nhân xuyên lên Thủy vực cấm địa.

-Lan nha đầu lợi hại, thế nào lại đi theo tên tiểu tử vô dụng này.

Trần Hùng nghiến răng nghiến lợi nuốt trôi con giận, quạ đen mồm cẩn thận thiên khiển lão gia. Miêu Lan thân lắc thích thú hếch cằm hướng đến Trần Hùng thị uy, nàng cảm nhận nàng uy phong dâng trào theo Lôi gia thật tâm lời.

-Nghe chưa, không được làm ta buồn phải thật là yêu thương .

-Xem nàng lợi hại ta chịu thua, tại ta chú tạo một cái mộc thuyền.

Lôi Bành hài lòng rộng rãi mộc thuyền thưởng tửu, phía sau tiểu hài đấm bóp cùng gấu đen dụi đầu thân thuộc. Đôi chút mong chờ vân du thiên hạ, lật tay đẩy nhanh tốc độ lôi cầu lao đi. Bên trong bù xù thanh niên liên hồi hò hét chửi rủa.

Tại sao chỉ duy hắn không được lãm cảnh nên thơ, phải chịu đựng lôi điện bủa vây. Muôn vàn ghét bỏ từng chút hóa nộ lực hắn không hay biết. Lão ca cúi mình bộ dáng càng khiến hắn đau xót, hiểu ra võ đạo thế giới tôn chỉ. Trần Hùng thanh minh ánh mắt tuôn ra đại quyết định, hắn sẽ theo Ưng gia phe phái tránh xa lão du côn hành hạ.

Thú gầm truyền đến thu hút chúng nhân, Trần Hùng nhìn nơi xa Hà Mã đàn tranh nhau phấn khích, dường như trông thấy hắn thê thảm bộ dáng thú vui. Từng con linh năng ẩn hiện lặn xuống con nước, bách viên khí cầu xé thủy nện nghiên ngã lôi cầu, lời từ biệt Hà Mã đàn dành cho hắn. Trần Hùng cân bằng trạng thái phá vỡ, thân thể va đập thành lôi cầu nhuộm khỏe mạnh hắc mô nghi ngút khói. Gồng mình nuốt xuống cơn thịnh nộ, thế quái nào cùng đường cẩu hoàn cảnh thù nhân thi nhau hiện.

-Dừng lại tiểu hùng, có thứ cực mạnh đến.

Lôi Bành cho gấu đen dừng mái chèo, cao nhân vững thái sơn tư thế, híp mắt nhìn thiên không xuất hiện một lão đầu phá không đến.

-Nha đầu ngươi trở lại , ta lo lắng chết mất.

Ưng Chinh đạp không lơ lửng quan sát lạ nhân, bản năng thú tính đại vương giả mách bảo đối phương ẩn tàng nguy hiểm. Ưng Chinh hạ thân xuống mộc thuyền ôm lấy thân thương nha đầu, bỏ mặc Trần Hùng điên dại cầu cứu một góc.

-Xin hỏi phía trước, đích thị Lôi Bành Lôi huynh đệ.

-Chính ta, ngươi báo danh tính đi.

Trần Hùng cười gằn chú tâm theo dõi, Lôi lão thô lỗ lời ắt đánh động Ưng lão tức giận

-Lôi huynh chớ ghét bỏ, tiểu Liêu có kể xưa kí ức, bằng hữu của nàng tựa ta bằng hữu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện