Ta Chỉ Muốn Bán Bánh Bao

Náo nhiệt (sau)


trước sau

Advertisement

Chap 24: Náo nhiệt (sau)
----------------
Mặc kệ ban đêm có bao nhiêu sóng ngầm mãnh liệt, ngày hôm sau, vẫn là một ngày tươi sáng.
Khương Cẩm bị tiếng gà gáy nhà hàng xóm làm cho tỉnh giấc, trời đã dần chuyển lạnh, ổ chăn ấm áp quả thực có sức quyến rũ không nhỏ. Đặc biệt là chăn đệm mới may, ấp áp khô ráo, Khương Cẩm thật sự là không muốn rời khỏi chút nào.
Nhưng mà đường đi từ Tuyền Thủy thôn đến trong thành không gần, nên Khương Cẩm không "nướng" được lâu lắm. Nàng nhắm mắt lại cảm thụ ổ chăn ấm áp thêm 1 tý rồi mới ngồi dậy.
Bởi vì sự tồn tại của A Dung, Khương Cẩm và Liễu Diệp ngủ chung trên giường đất ở gian trong. Nàng vừa nhúc nhích, Liễu Diệp đã giật mình tỉnh dậy muốn đi nấu cơm.
Vốn dĩ Khương Cẩm nói chỉ cần hâm lại cơm thừa hôm qua ăn là được, Liễu Diệp lại cảm thấy băn khoăn. Làm gì có chuyện cô nương đã dậy mà nha hoàn như nàng còn ngủ chứ? Bởi vậy vẫn khăng khăng muốn dậy. Khương Cẩm không lay chuyển được nàng ta nên hai người cùng nhau rửa mặt chảy đầu. Ra đến gian ngoài thấy A Dung còn ngủ ở trên giường, chăn bị đạp ra ngoài, cả hai liền tự giác nhỏ giọng cười nói
"Đứa nhỏ này, không sợ cảm lạnh hay sao." Vừa nói vừa khom người dém lại chăn cho hắn.
Liễu Diệp thấy Khương Cẩm quan tâm đứa nhỏ này như vậy, có chút ghen tị, nói giọng chua lòm "Từ khi A Dung đến cô nương không quan tâm ta nữa."
"Ai nói? Hôm qua không phải ta còn nhớ mua kẹo hồ lô cho cô đó sao" Khương Cẩm cười tủm tỉm nói "Với lại, cô làm sao so với A Dung được, nhìn xem A Dung lớn lên xinh đẹp như vậy."
Liễu Diệp: Ta cảm thấy tổn thương thật sự.
Cô gái tổn thương Liễu Diệp đi nấu cơm, Khương Cẩm thì xem lại cơm canh còn lại của hôm qua một chút. Tiêu Nhan nằm trên giường đất cũng nhẹ nhàng thở ra.
Trời gần sáng hắn mới trở về, vừa rồi Khương Cẩm cúi người dém chăn cho hắn kín mít, hắn suýt chút nữa là động thủ vì đề phòng. Không nghĩ tới nữ nhân kia chỉ là đắp lại chăn cho hắn. 
Không thể không nói, cảm giác như vậy quả là có chút mới mẻ. Thời điểm mẫu phi hắn còn sống, cả ngày oán hận bản thân sinh ra không có vòng eo mảnh khảnh mê người, không được sủng ái, bà có từng quan tâm đến hắn?
Về sau, bên cạnh hắn xuất hiện đủ loại người, muôn hình vạn trạng, có ai không có mục đích. Người không hề có mưu đồ gì như Khương thị trước giờ chưa từng có.
(Ly: Khúc này Ly cũng định ko dịch là Khương thị như chính văn cho nó tình cảm chút. Nhưng nghĩ lại lúc này đối với Tiêu Nhan, Khương Cẩm cũng chỉ là vk trước của Lục Tề Lâm mà thôi, nên gọi nàng là Khương thị thì chính xác hơn)
Không sợ cho dù nàng ấy có xem trọng gương mặt của hắn, cũng không giống những người nào đó làm ra những chuyện quá phận.
Cô gái đơn thuần Khương Cẩm - Tiểu tử ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, ta đây không có sở thích luyến đồng đâu -__________-!!!


Tâm tình Tiêu Nhan phức tạp, còn Liễu Diệp và Khương Cẩm thì lại vô cùng nhẹ nhàng.
Đúng vậy, hai người này hiện tại rất nghèo, cơm sáng chính là cháo thừa ngày hôm qua, ngay cả dưa muối cũng không có, nhưng dù sao họ vẫn còn hi vọng. So với bầu trời nhỏ xíu trong bốn bức tường ở Định Nam hầu phủ kia, hiện tại mỗi một hơi thở đều là không khí trong lành. Ngày ngày trôi qua, Khương Cẩm cần cù có tay nghề tốt, Liễu Diệp cũng chăm chỉ siêng năng, cuộc sốt chắc chắn sẽ ngày một tốt lên.


Chờ ăn xong bữa sáng, trời cũng đã sáng hẳn, Khương Cẩm liền đi vào thành, Liễu Diệp thì ở lại nhà dọn dẹp. Nhà vừa mới thu xếp lại để ở, có thể nói là có một số việc linh tinh cần làm xong thì xem như hoàn tất. Tuy rằng Liễu Diệp không thông minh, nhưng lại là người nhanh nhẹn tháo vát, rất nhanh đã bận bịu tối mặt.


Khương Cẩm đi nửa canh giờ cũng tới được chỗ Tôn lão đại phu, cũng thật là vất vả. Hiện giờ đang ở tháng mười nông lịch, mà nàng còn có thể đi đến đầu đầy mồ hôi, mặt mũi đỏ bừng, nhưng thật ra khí sắc như vậy cũng còn tốt chán. 
Hai ngày nay Tôn lão gia tử không đi xem bệnh, chỉ mở cửa tiệm thuốc nhỏ nên ông ra sức chỉ dạy nàng cách phân biệt dược liệu. Sau đó lại chỉ cho nàng dược tính của các loại thuốc để đến khi cần thiết nàng có thể hỗ trợ. Với trình độ hiện tại của Khương Cẩm, ông vẫn chưa thể cho nàng tự bốc thuốc được, tránh cho nàng làm sai hỏng chuyện.
Dược liệu được chế thành hai loại, một loại bào chế thành thuốc dán và thuốc viên, còn lại là sơ chế qua để có thể kết hợp với các loại khác khi bốc thuốc. Đa số là những phương thuốc thường thấy dùng để trị đau bụng, thương hàn, hoặc là định thần, giải rượu bảo vệ sức khỏe.
Khương Cẩm một mực ghi nhớ, trôi qua một buổi sáng. Đến trưa dĩ nhiên là nàng nấu cơm. Sáng sớm Tôn lão thái thái đã bảo người bán hàng băm nhân thịt, chính là muốn chờ Khương Cẩm đến làm bánh bao nhỏ đó.
Khương Cẩm dĩ nhiên không có ý kiến gì, lại nhìn thấy bên cạnh có củ cải đang được ngâm nước, còn có mấy củ cải nhỏ. Chỉ tiếc là không có ớt cay, nàng vẫn là rất thích ăn món củ cải chua cay.
Tôn lão gia tử dĩ nhiên là ăn đến vạn phần hài lòng, chỉ bằng tay nghề này của nàng, thu nàng làm đệ tử quả là không sai.
Dùng xong bữa trưa, Tôn lão gia tử muốn đi nghỉ trưa một lát, Khương Cẩm thì ở trên quầy thuốc đọc sách. Ngoại trừ phân biệt dược liệu, ý của Tôn lão gia tử còn muốn nàng trước tiên xem qua những chỗ cơ bản của căn bệnh thương hàn mà nàng đã từng mắc trước đó. Quyển sách này là chữ phồn thể, cả cách hành văn cũng rất cổ, muốn đọc được khổ miễn bàn, Tôn lão gia tử lại muốn chính nàng tự mình lý giải trước rồi mới đi hỏi ông, cho nên ít nhất phải đọc thuộc lào lào. Trước đây Khương Cẩm đều không nhận biết được rất nhiều chữ phồn thể, nếu hiểu sai một chữ trong y thư này, nói không chừng nghĩa sẽ khác xa nhau, cho nên nhất định không được hồ đồ. Hiện Tôn lão gia tử đã đi ngủ trưa rồi, nan2gc ũng không tiện quấy rầy, đang rất đau não thì có khách bước vào.
Nàng ngẩng đầu lập tức thấy người quen a.
Người tới chính là Vệ Tam lang, là vị thư sinh đã có duyên gặp gỡ hai lần, ấn tượng của Khương Cẩm đối với hắn không tồi, ít nhất là tấm lòng không tồi nha.
Vệ Tam lang nhìn thấy Khương Cẩm cũng giật mình: "Đây không phải là y quán của Tôn gia sao? Khương cô nương làm sao lại ở chỗ này?"
Khương Cẩm cười nói: "Chuyện này nói ra rất dài, Tôn lão gia tử chính là giữa đường đã cứu ta, ta lại không nơi nương tựa nên muốn cậy nhờ nơi này. Hiện giờ là đang đến y quán hỗ trợ."
Lúc này Vệ Tam lang mới chú ý thấy nàng đang xem y thư, rất kinh ngạc "Cô biết chữ? Chuyện này quả thật rất hiếm."
"Đã từng học qua một ít khi còn nhỏ."
Vệ tam lang nói tới chuyện này Khương Cẩm đột nhiên phản ứng lại, hắn không phải đối tượng tốt để thỉnh giáo hay sao? Nên nàng lập tức hỏi Vệ Tam lang mấy ký tự mà mình không biết trong sách Thương hàn luận.
Mấy chữ kia tương đối khó hiểu, Vệ Tam lang giải thích cho Khương Cẩm một hồi, nàng cũng nhận ra được những chữ này tương ứng với chữ nào của giản thể. Thấy Khương Cẩm thật sự biết chữ, còn có thể đọc sách, nói một thì hiểu ba, Vệ tam lang rất kinh ngạc. Đầu năm nay, người có chữ nghĩa thật sự rất quý hiếm, đừng nói nữ tử, cho dù là đại nam nhân thì cũng không ít người dốt đặc cán mai.
Khương Cẩm không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, đóng sách lại cười nói "Đúng rồi, không biết Vệ Tam ca muốn bốc thuốc gì? Để ta đi gọi đường cữu, lão gia tử đã đi nghỉ trưa rồi."
"Cũng không cần phải hốt thuốc gì, ta nhớ y quán có bán thuốc viên giải rượu nên ta muốn mua một lọ." Vệ

Advertisement
Tam lang cười nói "Lần trước tụ họp cùng bằng hữu, Trương Tam vừa uống đã say, ta cho hắn uống hai viên thuốc, hắn nói rất tốt nên nhờ ta mua giúp hắn một lọ."
"Ta tìm cho huynh." Khương Cẩm cười đi lấy thuốc giải rượu, thuốc cũng không dễ mua lắm, một lạng bạc một lọ đó.
Vệ Tam lang tuy không phải gia đình giàu có gì, nhưng cũng không thiếu tiền, huống chi còn là mua giúp người khác, trả tiền rất sảng khoái. Khương Cẩm còn dặn dò thêm một câu thuốc giải rượu tuy tốt nhưng tốt nhất vẫn là không nên uống nhiều.
Nghe xong câu nói tri kỷ này, thiện cảm của Vệ Tam lang đối với nàng tăng lên không ít. Khương Cẩm lại cười nói: "Vốn dĩ chính là như vậy, uống ít thì là tình cảm, uống nhiều lại hại thân."
Tiễn Vệ Tam lang đi, Khương Cẩm tiếp tục liều mạng xem Thương hàn luận. Tính tình nàng nghiêm túc, tuy rằng hứng thú đối với y học chưa chắc lớn lắm, nhưng đã làm, nhất định phải làm ở mức tốt nhất. 
Một ngày cũng liền trôi qua như vậy, Tôn lão đại phu rất chiếu cố đối với Khương Cẩm, mặt trời hơi ngã về tây đã thúc giục nàng trở về.
"Con trở về sớm một chút đi, hiện giờ đã sắp lập đông, trời rất nhanh tối."
"Vậy con trở về đây ạ."
Khương Cẩm cũng không khách khí, trị an ở cổ đại cũng không quá tốt. Một nữ tử độc thân như nàng vẫn là nên chú ý một chút.
Đường trở về vậy mà lại nhanh hơn lúc sáng. Tới Tuyền Thủy thôn thì vừa sập tối, Liễu Diệp đã chuẩn bị xong cơm nước chờ nàng. Cơm chiều là gạo rang nấu cháo, màn thầu hấp, còn có một đĩa dưa muối và một chén củ cải hầm đậu hủ.
Khương Cẩm thấy lạ sao lại có dưa muối trong nhà, nàng hỏi Liễu Diệp "Cô đi mua dưa muối hả?"
"Ta mua khi nào, người trong thôn cho đó." Liễu Diệp cười nói "Chung quy có thể ứng phó một thời gian"
Đầu năm nay người trong thôn tương đối chất phác. Ngày đầu tiên đến Khương Cẩm bảo Liễu Diệp đi tặng trứng gà cho từng hộ, đổi lại có vài gia đình cũng mang đồ đến đáp lễ, còn có tiểu tức phụ chạy qua hỗ trợ may vá.
Liễu Diệp rất cao hứng, bây giờ nàng ta mới hiểu vì sao Khương Cẩm làm như vậy. Các nàng là nữ tử độc thân, ngay cả họ hàng xa cũng không có, nhưng không phải có câu bà con xa không bằng láng giềng gần sao? Tạo mối quan hệ tốt với những người trong thôn, đối với các nàng chỉ có tốt không có xấu.
Editor:Lily073
Khương Cẩm cũng quay đầu nhìn đồ vật hàng xóm đưa đến tặng. Nhà không có tủ, tất cả đề đặt trên rương nhỏ bên kia. Có dưa muối, hai cái trứng vịt, một ít hành, đậu hủ rau xanh gì đó, hiếm có là có người tặng cả mộc nhĩ, các loại nấm khác, đoán chừng là tự mình hái ở sau núi.
Tuy rằng đồ vật không nhiều lắm nhưng Khương Cẩm lại rất cao hứng, người thích nấu cơm là như thế nào? Chính là nhìn thấy nguyên liệu tốt để nấu nướng là tay chân ngứa ngái.
Đầu năm không có ai nuôi trồng nấm mộc nhĩ, đây đều là thực phẩm hoang dã từ thiên nhiên 100%, hương vị tuyệt không cần nói, đặc biệt là nấm hương, hương vị vô cùng thuần khiết. 
Thấy A Dung nhìn cơm canh dáng vẻ có chút uể oải, Khương Cẩm cười sờ sờ đầu hắn "Có phải ăn không quen hay không?"
A Dung không trả lời, lại dùng một đôi mắt to nhìn Khương Cẩm.
Thực tế là cũng đã nhiều năm hắn không ăn qua đồ ăn như vậy.
Khương Cẩm cảm thấy bộ dáng đáng thương của hắn vô cùng làm người khác mủi lòng, nở nụ cười "Đúng lúc có nấm mộc nhỉ, ngày mai ta sẽ bộc lộ tài năng làm một bữa bánh bao ray củ cho các ngươi ăn. Liễu Diệp, lát nữa ăn cơm xong nhớ cho bột lên men nhé."
Liễu Diệp có chút mâu thuẫn. Một mặt bánh bao Khương Cẩm làm nàng không kháng cự được, một mặt nàng cảm thấy hiện giờ cuộc sống hàng ngày khó khăn, chỉ vì A Dung lại làm thức ăn tốn kém, cũng quá xa xỉ rồi, không khỏi hình như quá cưng chiều hài tử kia.


Khương Cẩm thấy nàng ta có chút do dự, liền đoán được suy nghĩ của Liễu Diệp, cười nói "Không phải chỉ là vì A Dung, còn có chỗ Huệ Ninh sư phụ đó. Ta thiếu nhân tình của sư phụ, bánh bao ngày mai làm nhất định phải đi một chuyến đến Tuyền Thủy am, dù sao cũng là đồ chay, không có gì kiên kị."
Nghe nàng muốn tặng Huệ Ninh sư phụ, Liễu Diệp lập tức không phản đối. Nói thật ra nếu không phải nhờ Huệ Ninh sư phụ hỗ trợ, hiện tại bọn họ cũng không biết đang ở đâu.
Ăn cơm xong, thu dọn chén đĩa, Liễu Diệp mặt mài hăng hái cũng Khương Cẩm mang nấm mộc nhỉ rửa sạch với nước. 
Tiêu Nhan nhìn thấy rất lạ lẫm, hắn đã trải qua khổ sở, nhưng dù sao cũng là hoàng tử, nhiều lắm thì tự mình săn thú nướng gà nướng thỏ, chưa từng thấy qua làm bánh bao. Khương Cẩm thấy hắn đứng một bên nhìn, còn tưởng rằng hắn cảm thấy rất hứng thú nên gọi hắn qua giúp một tay.
Nữ nhân này thật sự dám, vậy mà thật sự dám sai mình làm việc!
Tiêu Nhan rất buồn bực, không nghĩ tới lại tự vác đá nện chân mình. Nhưng mà hắn còn phải tạm thời mượn nơi này để che dấu thân phận. Đành phải nhẫn nhịn làm ra bộ dáng đáng yêu đầy mặt chạy qua hỗ trợ.
Khương Cẩm không biết hắn suy nghĩ gì, chỉ thấy hắn vui vẻ qua giúp đỡ, trên mặt còn bị dính một chút bột màu trắng, bộ dạng thập phần đáng yêu, nhịn không được bèn cười rộ lên.
Editor:Lily073
Tiêu Nhan lại càng buồn bực!
Ngươi cười cái gì? Đôi mắt mở to như vậy? Ta buồn cười như vậy a?
Cho dù có những nỗi buồn nho nhỏ như vậy, nhưng tổng thể mà nói, trong căn nhà nho nhỏ này, cả nhà ở chung rất vui vẻ, không khí vẫn rất hòa thuận. Ngay cả Liễu Diệp thấy Khương Cẩm cười vui vẻ như vậy, cũng cảm thấy có A Dung ở đây mà nói, tâm tình cô nương nhà mình luôn rất tốt, nghĩ lại cũng không tồi.


Tuyền Thủy thôn dưới chân núi thập phần an tĩnh, Tuyền Thủy am trên núi lại vô cùng náo nhiệt.
Định Nam hầu phu nhân Vương thị vừa mới lật một cái bàn. Mâm, chén trên đó đều bị ném trên đất phát ra tiếng vang thanh thúy, nhưng vẫn không át được tiếng rống giận của Vương thị.
"Đây là ý gì? Thứ khó ăn như vậy cũng dám mang lên?"
--------------Chap 24-hoàn-------------

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện