Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Ba Mai Phù Triện


trước sau

Advertisement
Vô Tự bia Nguyên Khí quyết vừa vận chuyển, mầm cỏ trên người Chu Văn lập tức ngừng sinh trưởng, hơn nữa không ngừng thoái hóa, không bao lâu hắn liền khôi phục bình thường.

Tam Nhãn Linh Dương thấy thế, không khỏi hiện lên một tia kinh nghi, đứng không xa nhìn xuống Chu Văn.

- Còn may là Vô Tự bia Nguyên Khí quyết hữu dụng.

Chu Văn thở dài nhẹ nhõm, quay đầu nhìn lại, thấy nơi đó vẫn là vạn trượng huyền nhai, cũng không hề xuất hiện bất cứ cánh cửa nào.

- Chẹp, vẫn là nên tìm đường trong game a, dù sao hiện tại có Vô Tự bia Nguyên Khí quyết, chỉ cần con linh dương kia không tìm ta gây phiền toái, một chốc hẳn cũng sẽ không có nguy hiểm quá lớn.

Chu Văn bản năng liếc mắt nhìn linh dương, lòng thầm nhảy lên một cái.

Vừa rồi nó còn đúng đó không xa, thế nhưng hiện tại đã biến mất không bóng dáng.

“Mị!”

Một tiếng kêu vang lên sau lưng Chu Văn, khiến hắn thầm đổ mồ hôi lạnh, vừa quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy đầu linh dương kia đang đứng ngay sau hắn, trừng mắt đánh giá.

Cái này còn chưa hết, linh dương vừa đánh giá hắn, vừa vây quanh hắn, dường như muốn xem từ trên xuống dưới một cách rõ ràng, không bỏ qua bất luận chi tiết nào.

Chu Văn không biết nó muốn làm gì, lập tức cảnh giới trăm hai mươi phần trăm, nếu linh dương thực sự muốn làm chuyện bất lợi với hắn, dù biết rõ là không thể địch lại, hắn cũng sẽ không ngồi yên chờ chết.

Có điều, linh dương cũng không có ý động thủ, chỉ xoay quanh hắn vài vòng, vẻ nghi hoặc trong mắt càng thêm đậm.

- Dương lão huynh, chúng ta thương lượng chút nhé, cây cỏ kia ta sẽ rửa sạch đưa cho ngươi, ân oán hai ta coi như hết, thế nào?

Chu Văn cẩn thận đối mắt với Tam Nhãn Linh Dương.

Sớm biết đầu linh dương này mang thù như vậy, hắn cũng không đi đào gốc cỏ khô kia.

Linh dương không thèm để ý tới hắn, tiến sát đến Chu Văn, dùng đầu ủi hắn đi.

Lực của linh dương rất lớn, Chu Văn cảm thấy lực lượng của bản thân hoàn toàn không thể chống lại, bị lực lượng kia đẩy, không tự chủ mà đi hướng bên trong.

Chu Văn đổi vô số ý niệm, cuối cùng vẫn không liều mạng xuất thủ với linh dương.

Cổ kiến trúc trên kim đỉnh này cực kỳ khổng lồ, trung gian đều nối bằng cầu đá, dưới cầu đá là biển mây lượn lờ, đi trên cầu đá, có một cảm giác như đang bước trên trời.

- Dương lão huynh, rốt cục ngươi muốn đẩy ta đi đâu? Ta tự đi không được sao?

Chu Văn nói.

Tam Nhãn Linh Dương như không hiểu lời hắn, vẫn tiếp tục dùng đầu đẩy đẩy, lại “Mị mị” hai tiếng với Chu Văn, sau đó tiếp tục đi.

Chu Văn biết tốc độ cùng lực lượng của bản thân đều kém linh dương, tên kia tám chín phần chính là sinh vật cấp Sử thi, muốn chạy trước mặt nó thực sự quá không thực tế, cho nên chỉ đành đi theo hướng nó đấy.

Linh dương dẫn Chu Văn xuyên qua một giàn cổ kiến trúc, xuyên qua rất nhiều cầu đá, đi tới trước một đạo quan, Chu Văn ngưng mắt nhìn lên, chỉ thấy trên biển viết ba chữ “Thái Thanh quan”.

Chu Văn cũng có chút hiểu biết đơn giản về Đạo giáo, Đạo giáo có tam thanh, Ngọc Thanh, Thượng Thanh, Thái Thanh. Trong đó, Thái Thanh là nổi tiếng nhất, đại danh của Thái Thượng lão quân chỉ sợ là đông khu không ai không biết.

Tòa đạo quan này tên là Thái Thanh quan, xem ra trong đó cung phục Thái Thượng lão quân không thể nghi ngờ.

- Trong này không phải có Thái Thượng lão quân luôn chứ?

Chu Văn nghĩ tới gặp gỡ của bản thân khi còn ở Tiểu Phật tự, không khỏi đề cao tốc độ vận chuyển Vô Tự bia Nguyên Khí quyết thêm vài phần.

Linh dương đi tới cửa Thái Thanh quan, nhưng cũng không đi vào, thân hình lóe lên rồi biến mất, chờ Chu Văn phản ứng lại, nó đã xuất hiện sau lưng, một cú húc đẩy Chu Văn vào trong Thái Thanh quan.

Chu Văn sớm đã chuẩn bị tâm lý, cũng không có gì quá ngoài ý muốn, linh dương dẫn hắn tới đây, khẳng định không phải chỉ tới ngắm cái rồi về.

Ổn định lại thân hình, Chu Văn đưa mắt đánh giá hoàn cảnh trong Thái Thanh quan, trong cánh cửa là một Đại viện tử, thoạt nhìn tương đối cũ kỹ, trên mặt đất đầy tro bụi cùng lá rụng, tựa như ngàn năm đã không có người đặt chân tới.

Trên thực tế, Chu Văn biết, trước khi Thứ Nguyên Phong Bạo buông xuống, hương khói ở Thái Thanh quan này cũng cực nghi ngút, từ đó tới nay cũng mới có mấy chục năm mà thôi.

- Đệ tử đạo môn, trên án có Tam Thanh phù, ngươi chọn một mai.

Một thanh âm già nua không biết truyền từ đâu tới, quanh quẩn trong nội quan, tựa như tới từ bốn phương tám hướng, cẩn thận nghe cũng không thể biết được nó tới từ nơi nào.

- Đệ tử tuân mệnh.

Chu Văn không dám chần chờ, hành lễ một cái, ánh mắt dừng trên bàn thờ.

Từ khi bước vào cửa, hắn đã nhìn thấy ba mai phù triện trên bàn thờ, thoạt nhìn một mai như dùng bạch ngọc chế thành, một mai như dùng kim loại đúc, mà một mai dùng gỗ điêu khắc mà thành.

Ba mai phù triện chỉ lớn chừng lòng bàn tay, ngoại hình tương tự, chỉ là hoa văn có chút bất đồng.

Chu Văn không hiểu ý nghĩa của phù triện, hiểu biết của hắn với Đạo giáo cũng cực hữu hạn, chỉ nửa đoán nửa mò:

- Tam Diện phật ở Tiểu Phật tự cho ta chọn một viên trứng Thần thoại Phối sủng, nơi này lại cho ta chọn phù triện, không biết những tấm phù này có lợi ích gì? Nơi này là Thái Thanh quan, có lẽ ba mai phù triện này đều có quan hệ với Thái Thượng lão quân, nhưng cũng chưa chắc là như thế, Tam Thanh của Đạo giáo vốn là nhất thể, nói không chừng, ba mai phù triện kia đại biểu cho Tam Thanh.

- Nếu đúng như ta suy đoán, vậy ngọc phù chính là đại diện cho Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, mộc phù là tự nhiên, cho nên hẳn chính là Thái Thượng Lão Quân, mà kim phù kia, hẳn đại biểu cho Thông Thiên Giáo Chủ, ta nên chọn cái nào mới tốt đây?

Chu Văn chỉ đoán mò, hắn cũng không biết có phải vậy không.

Nếu lấy thẩm mỹ của hắn, khẳng định sẽ chọn lấy ngọc phù, những nghĩ tới đây là Thái Thanh quan, Chu Văn do dự một chút, vẫn chọn mộc phù cho hợp.

Ngay khi Chu Văn cầm lấy mộc phù, quanh ảnh trước mắt liền biến ảo, Thái Thanh quan lập tức tiêu tán, chờ Chu Văn nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, phát hiện hắn đã về tới trước tượng đá Lão tử cưỡi trâu.

Nếu không phải trong tay còn nắm mộc phù, Chu Văn còn hoài nghi vừa rồi hắn nằm mơ.

“Mị!”

Tiếng linh dương kêu lại vang lên, nhìn qua Tam Nhãn Linh Dương bên cạnh, Chu Văn mới xác định, tất cả vừa rồi không hề là ảo giác.

Không dám tiếp tục dừng lại, kim đỉnh Lão Quân sơn không tà môn như Tiểu Phật tự, thế nhưng cũng khiến hắn sinh lòng cố kỵ, cầm mộc phù liền chạy xuống chân núi.

Chờ tới sườn núi, thấy Vương Phi cùng các học viên khác, Chu Văn mới thở nhẹ một hơi.

- Chu Văn, ta nói ngươi chạy bộ, ngươi lại chạy đi đâu chơi, lại còn mang theo một con linh dương về?

Vương Phi nhìn Chu Văn, nhíu mày hỏi.

Chu Văn nghe vậy vội vàng quay lại, thấy con Tam Nhãn Linh Dương kia lại theo hắn xuống tới, có điều, mắt thứ ba của nó, đã biến mất không thấy, trừ toàn thân tuyết trắng, thoạt nhìn không khác linh dương bình thường.

Vương Phi còn tưởng đây là động vật biến dị trên Lão Quân sơn, không nghĩ tới đây lại là dị sinh vật, dù sao, dị sinh vật trên Lão Quân sơn, cũng không thể bước qua Vô Tự bia mà xuống núi.

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân

Truyện convert hay : Sử Thượng Mạnh Nhất Luyện Khí Kỳ

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện