Ta, Biết Đoán Mệnh, Không Dễ Chọc

Chương 49: Tri kỷ trung khuyển hồ


trước sau

Cao thẩm kích động phát ra âm thanh chói tai, một tiểu thái giám nhíu mày, đang muốn mở miệng quát, lại bị Hoàng Thượng nhẹ nhàng liếc qua, hắn vội vàng ngậm miệng không dám nhiều lời thêm.

Thịnh Tri vui mừng, giọng nói cũng hơi run run: "Ngươi có thể nhận ra thật sao? Chính là hắn sao?"

Cao thẩm đáp: "Chính là hắn! Hai mươi năm qua đi, mặt hắn thay đổi, nhưng ta có thể nhớ rõ giọng hắn, chính là âm thanh này, chính là giọng điệu này —— hắn chính là âm dương tiên sinh ở thôn Hạ Bản Tử, hắn tên Lỗ Thực!"

Tiếng nói của bà quá thê lương oán độc, ngay cả Hàn tiên sinh cũng nhất thời không nói nên lời, đột nhiên nghe được tên thật của mình, cả người chấn động.

Thịnh Tri nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài, Thịnh Đạc hành lễ với Hoàng Thượng, nói: "Cảm xúc của thần quá mức kích động, nhất thời thất thố, xin Bệ hạ thứ tội."

Hắn nhìn thoáng qua đệ đệ và Cao thẩm, nói với Hoàng Thượng, cũng là giải thích với mọi người đang không rõ nguyên do: "Hai mươi năm trước, lúc mẫu thân ta gần sinh đã bị ly tán với người nhà vì thảm hoạ chiến tranh (vụ cung biến), lưu lạc tới một thôn trang, đó là thôn Hạ Bản Tử trong lời Cao thẩm vừa rồi, và ở nơi đó, bà ấy đã sinh ra một đứa bé trai."

Giọng của hắn hơi khàn, hắn dừng một chút để làm dịu cảm xúc rồi mới tiếp tục nói: "Nhưng bởi vì nhi tử của thôn trưởng không hiểu sao ngã xuống vách núi bỏ mình, một tên âm dương tiên sinh liền chắc chắn ấu đệ là quỷ thai đòi mạng, cần phải diệt trừ, mẫu thân ta không cãi lại được, nói ra thân phận mà không ai tin tưởng, chỉ có thể trơ mắt nhìn hài tử bị ôm đi."

Tuy rằng rất nhiều người biết chuyện này, nhưng nghe hắn nói vẫn không khỏi thổn thức. Nghĩ đến một người mẹ vừa mới chịu đựng đau đớn mang hài tử đến thế gian, còn chưa kịp nhìn bảo bối của mình một cái đã bị người ta cướp đi, từ đây mãi mãi cách xa nhau như trời với đất, thù hận cỡ này, khó trách Thịnh gia làm thế nào cũng không thể quên.

Thịnh Đạc nói tiếp: "Đợi đến khi mẫu thân miễn cưỡng đuổi tới, trên mặt đất chỉ còn lại một đống máu thịt mơ hồ —— đệ đệ của ta, bị gã âm dương tiên sinh kia, quăng chết tươi!"

Giọng Thịnh Đạc càng nói càng cao, đến những câu sau cùng hoàn toàn biến thành khản đặc, Thịnh Tri nắm chặt nắm tay, hàm răng nghiến chặt, mọi người chung quanh thấy phản ứng của huynh đệ hai người, nghĩ lại câu chuyện này, đều cảm thấy đau buồn thay cho họ.

Đứng bên cạnh Nhiếp thái sư chính là Trấn quốc công, lão thấy đối phương không nói một lời, biết trong lòng vị bằng hữu già này cũng không thoải mái, quay đầu sang muốn an ủi hai câu, ai ngờ lại nhìn thấy Thịnh Miện cúi đầu thật thấp, bả vai run run, từng giọt từng giọt nước mắt nhỏ xuống đất.

Nam nhi không dễ rơi lệ, huống chi ông chính là Trấn quốc công lực khắc ngàn quân trên sa trường!

Nhiếp thái sư nhớ tới tiểu tôn tử chết yểu nhà mình, trong lòng đau xót, không nói gì mà yên lặng quay đầu đi.

Thịnh Đạc nhẹ vỗ lên vai Thịnh Tri, ra hiệu cho đệ đệ bình tĩnh, rồi nói tiếp: "Sau đó mẫu thân được thị vệ trong cung phát hiện đón về phủ, bọn ta cũng từng căn cứ theo lời bà ấy miêu tả mà tìm được thôn trang kia, muốn làm rõ chân tướng, lúc này mới biết được ngay một ngày trước, trong thôn gặp phải loạn quân, các thôn dân người thì bỏ chạy người thì chết dưới đao thương, toàn bộ thôn trang hầu như đều đã hoang phế. Nhiều năm qua cũng không phải không tìm được người sống sót, nhưng ai cũng nói không rõ âm dương tiên sinh năm ấy rốt cuộc là ai."

"Bọn ta... thậm chí thi cốt của tiểu đệ đều không an táng được. Mãi đến khoảng thời gian này điều tra Phong Thủy Tà Độ, Bạch Chỉ huy sứ và nhị đệ lại nhận thấy thân phận Lỗ Thực có vấn đề, gia phụ mới dấy lên suy nghĩ muốn một lần nữa điều tra chuyện cũ năm đó, cũng tìm tới vị Cao thẩm này."

Thịnh Đạc nặng nề nói: "Cao thẩm, nói hết chuyện của ngươi ra đi, không cần phải sợ. Thiên tử trên cao, càn khôn sáng tỏ, lẽ phải nhất định sẽ trở về."

Thịnh Tri nhìn huynh trưởng một cái, nắm chặt nắm đấm, âm thầm nói cho chính mình: "Không sai, lẽ phải nhất định có thể trở về."

Cao thẩm quỳ gối trước mặt Hoàng Thượng, nặng nề nói: "Dân phụ không sợ, dân phụ đã sớm sống đủ rồi, chỉ cần có thể nhìn thấy ác giả ác báo trước khi nhắm mắt, thì cái gì cũng đáng giá!"

Bà nhìn Hàn tiên sinh, lớn tiếng nói: "Vừa rồi ngươi nói ta là thôn phụ già, đúng, ta thừa nhận bộ dạng không dễ coi, nhưng mà ta năm nay còn chưa đến bốn mươi! Tất cả những điều này đều là ngươi làm hại, cái thứ súc sinh không bằng heo chó nhà ngươi, sau khi cường bạo ta thì bị trượng phu ta phát hiện, ngươi liền đẩy hắn xuống vách núi, sợ bị người khác phát hiện nên vu oan cho một đứa trẻ vừa mới ra đời, nói trượng phu ta bị nó khắc chết!"

Hàn tiên sinh, cũng chính là Lỗ Thực giờ phút này đã á khẩu không trả lời được, cuối cùng gã cũng nhận ra Cao thẩm rốt cuộc là ai, thật sự không ngờ, nữ nhân này thế mà còn sống.

Nhưng bây giờ cho dù trong lòng tính kế thế nào cũng có cách thực hiện, gã chỉ có thể run rẩy và kinh hoảng quỳ gối tại chỗ, bị nghiêm khắc lên án.

Bạch Diệc Lăng thấy
cảm xúc người Thịnh gia quá mức kích động, liền thay họ hỏi tiếp: "Cao thẩm, trượng phu ngươi chính là nhi tử của thôn trưởng sao?"

Mới rồi ai cũng xúc động phẫn nộ, âm điệu cao vút, giờ phút này Bạch Diệc Lăng vừa mở miệng, thanh âm trong trẻo vững vàng, tức khắc làm không khí sôi trào thoáng trầm tĩnh một ít.

Thấy Cao thẩm gật gật đầu, Lục Dữ nhướng mày hỏi: "Vậy nếu ngươi biết hung thủ là ai, tại sao lúc ấy không nói?"

Cao thẩm bi thương nhìn y, Lục Dữ hơi run run, chỉ nghe bà trả lời: "Bởi vì lúc ấy, ta ra sức giãy giụa phản kháng, muốn báo thù cho trượng phu, ai ngờ bị gã đẩy xuống sông, thiếu chút nữa là chết đuối, cũng may trượng phu ta phù hộ, chỗ đó ở thượng du, dòng nước đưa ta tới một thôn xóm ở hạ du, được người ta cứu lên, ước chừng hôn mê bảy ngày mới tỉnh lại. Khi đó thôn đã không còn, tên thầy bói này cũng không biết đã chạy đi đâu. Cha mẹ ta cho đến chết đều nghĩ rằng ta tư thông rồi cùng người bỏ trốn."

Người mồm miệng lanh lợi giống như Lục Dữ cũng không khỏi nhất thời cứng họng.

Cao thẩm nói: "Lúc ta bị ném vào sông thân không một mảnh vải, người trong thôn kia tuy cứu mạng ta nhưng cũng không quá để mắt tới ta, sau lưng nói ta là kẻ thấp hèn không tuân nữ tắc. Ta cũng chỉ có thể tìm một ít công việc vặt mà làm để kiếm sống. Những ngày tháng bị xem thường như vậy, ta đã trải qua hai mươi năm."

Nhiều năm qua sinh sống trong khốn khổ, bởi vậy bà chưa tới bốn mươi tuổi mà khuôn mặt đã già nua giống như lão phụ bảy mươi.

Bị bà lên án làm Hàn tiên sinh nhớ ra tất cả, tiếp xúc với ánh mắt của người Thịnh gia, nỗi sợ hãi giống như dòng nước lạnh lẽo dâng lên theo sống lưng gã, dường như muốn nhấn chìm đầu gã, làm gã nghẹt thở —— không phải bởi vì nữ nhân gã từng cường bạo nhận ra gã, mà là bởi vì đứa bé kia...

Đứa bé kia, thực sự là của Thịnh gia?!

Hoàng Thượng chưa đăng cơ đã rất thương yêu người nghĩa muội Đoan Kính Trưởng công chúa này, những năm gần đây, những đả kích và tra tấn bởi vì mất con mà bà phải chịu cũng rõ như ban ngày, nghe Cao thẩm nói xong, trên mặt ông đã hơi hiện ra nét giận dữ, dò hỏi: "Ngươi nói kẻ lúc trước cường bạo ngươi chính là người này, có chứng cứ không?"

Cao thẩm cắn răng, dứt khoát nói: "Hắn... Trên đùi hắn có một cái bớt hình tròn, lớn bằng quả trứng gà, trên ngực còn có một nốt ruồi màu đen!"

Bạch Diệc Lăng liếc nhìn Hoàng Thượng một cái, đưa tay ra hiệu.

Hai thị vệ tiến lên, không nói một lời ấn Hàn tiên sinh ngã xuống đất, Bạch Diệc Lăng nói: "Không cần làm bẩn long mục*."

(*) Ý chỉ mắt của vua

Trạch An vệ được phép đeo đao lên điện, Diêm Dương nghe Bạch Diệc Lăng nói xong thì tiến lên trực tiếp rút đao, chỉ nghe "xoạt xoạt" hai tiếng, quần áo chỗ đùi và ngực của Hàn tiên sinh đều bị hắn chém ra hai cái lỗ, lộ ra dấu ấn trên người, quả nhiên giống hệt như lời Cao thẩm.

Hàn tiên sinh mặt như tro tàn.

Thịnh Đạc cả giận quát: "Thì ra kẻ lúc trước cướp đi đệ đệ ta thật sự là ngươi!"

Việc đã đến nước này, Thịnh Tri cũng không nhịn được nữa, bất chấp đang ở ngự tiền (trước mặt vua), đi lên muốn đấm Hàn tiên sinh, ai ngờ còn chưa kịp xông lên đã bị thình lình đẩy ra.

Thịnh Tri đang nổi nóng, giận dữ muốn nói, giương mắt nhìn rồi sững sờ, lẩm bẩm: "Phụ thân?"

Trấn quốc công Thịnh Miện lại không rảnh liếc mắt nhìn y, ông nắm cổ áo Hàn tiên sinh xách người lên, đôi mắt đỏ bừng: "Ngươi nói cho ta ——"

Ông chợt nghẹn lời, cắn răng thật chặt, rít từng chữ qua kẽ răng: "Con của ta, thật sự đã chết sao?"

Hàn tiên sinh run lập cập, cả đời gã đọ sức với âm dương, hại người vô số, chưa từng cảm thấy áy náy hay sợ hãi, nhưng giờ khắc này, nam nhân tướng mạo tuấn nhã ôn hòa trước mặt này lại làm gã cảm thấy sợ hãi phát ra từ sâu trong tim.

Gã không dám đáp, lại không dám không đáp, chỉ có thể run rẩy dùng giọng nói lí nhí trả lời: "Đúng..."

Ngay khi Hàn tiên sinh nói ra chữ này, Thịnh Miện liền tống cho gã một đấm, khiến trước mắt gã đầy máu đỏ tươi, gò má đau nhức, còn phun ra mấy cái răng.+

Ông nghiến răng nghiến lợi: "Khốn nạn!"

Có đại thần quen thân với ông vội vàng lao ra, ôm bụng Thịnh Miện kéo ông lùi về sau, thấp giọng nhắc nhở: "Quốc công gia, đừng kích động mà mất lễ nghi trước mặt vua chứ."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện