Sửu Cô Nương

Chương 22


trước sau

Advertisement

Đang ngủ mơ màng, xe ngựa chẳng biết đụng phải vật gì bỗng dưng dừng lại làm tôi choàng tỉnh. Ánh mặt nhập nhoèn vẫn chưa tỉnh hẳn, tôi quay đầu nhìn về phía Thu Nguyệt như ý muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng giữa không gian kín bưng lấp lóe vài tia nắng từ bên ngoài chiếu vào vẻ mặt của Thu Nguyệt có chút mơ hồ.

"Bảo bối, ~~ đi đâu mà vội vàng vậy?" Một giọng nói trầm ấm mang chút lười biếng, bên ngoài có người chặn đầu xe. Thu Nguyệt do dự trong chốc lát, nhỏ giọng dặn tôi đừng nhúc nhích sau đó vén rèm xuống xe. Nói thật thì tôi cũng chẳng phải bé ngoan gì mà nghe theo lời nàng, Thu Nguyệt vừa đi tôi đã đưa tay vén rèm lên, tò mò nhìn ra bên ngoài, người đánh xe chẳng biết đi đâu. Trời đã ửng sáng, tôi có thể thấy rõ hình dáng của người chặn đường.

Một bộ nho sam màu xanh nhạt, thân hình cao gầy. Mái tóc dài được búi lên một nửa rồi cố định bằng một thanh ngọc trâm màu đen, đôi mắt hạnh xinh đẹp mang theo ý cười nhàn nhạt. Tay trái người đó cầm một cây sáo ngọc, nhẹ nhàng nhịp nhịp gõ vào giữa bàn tay phải.

"Hướng Diệu ~~ đừng lo chuyện bao đồng quá nhiều." Thu Nguyệt đưa lưng về phía tôi vậy nên tôi cũng không thấy được vẻ mặt của nàng.

"Bảo bối ~~ chuyện của nàng sao có thể gọi là chuyện bao đồng được. Có phải trên xe nàng đang giấu vật gì quý hiếm hay không, nhìn nàng có vẻ rất căng thẳng!!" Người tên Hướng Diệu liếc mắt nhìn về phía xe ngựa sau lưng Thu Nguyệt, nụ cười càng thêm thâm sâu.

"Khách của chủ nhân. Người tốt hơn nên nhường đường một chút." Giọng nói của Thu Nguyệt mơ hồ có chút sát ý.

"Hả? khách của Băng Ngọc!! Thật thú vị, cho ta xem một tý nào." Thân hình nhoáng lên, người đó làm bộ muốn vén rèm xe lên.

"Hướng Diệu!!" Thu Nguyệt hét lớn một tiếng, nhanh chóng chạy tới cùng người đó đánh nhau. Hai người cứ người đánh một quyền ta đáp một cước, đấu qua đấu lại như vậy trong nhất thời chẳng ai chiếm được lợi thế, bất phân thắng thua.

Dần dần, tôi có chút lo lắng, dựa vào chiêu thức của bọn họ có thể nhìn ra chiêu nào chiêu nấy đều dồn đối phương vào chỗ chết. Nhìn kỹ thêm một chút, có thể thấy nội công của Hướng Diệu là cao hơn Thu Nguyệt, nếu cứ tiếp tục, Thu Nguyệt chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Không kịp nghĩ ngơi, tôi bất giác chạy nhanh xuống xe.

"Dừng tay. Muốn nhìn liền nhìn đi! Nhìn xong liền thỉnh rời đi." Ta không nghĩ chọc phiền toái, đặc biệt là loại phiền toái này.

"A ~ quỷ a ~" Một tiếng thét chói tai đầy thê lương phá vỡ cả không trung. Cả tôi và Thu Nguyệt đều vội vàng bịt kín hai tai, tức giận trừng mắt nhìn cái tên chết tiệt đang không ngừng hô ma gọi quỷ trước mặt.

"Xin lỗi đã làm các hạ thất vọng. Trước mặt các hạ là một người sống sờ sờ, nếu muốn biến thành quỷ thì chắc phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa." Thở dài xoay người định trở về bên trong buồng xe. Bỗng nhiên tay bị người khác nắm lấy, rất ấm áp. Tôi ngạc nhiên quay đầu lại, thì ra là cái tên chết tiệt Hướng Diệu. Đôi mắt cười chẳng còn chút cợt nhã nào, mà là ánh mắt đầy vẻ hối lỗi.

"Xin lỗi, là ta nhất thời thất thố.... Hmmm.... Mặt của cô nương???" Giọng nói cẩn thận, ngữ điệu do dự, thật là khác hẳn cái cách nói chuyện lúc trước với Thu Nguyệt.

"Bị người khác hủy." Tôi thẳng thừng chẳng chút e dè, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm Thu Nguyệt. Sau khi nghe câu trả lời của tôi, nàng lập tức cúi đầu, không dám nhìn tôi. Có vẻ nàng ta cũng biết rõ hành động của chủ nhân nhà mình.

"Người nào làm?" Hơi hơi nhíu mày, Hướng Diệu tựa hồ không vui.

"Không liên quan tới các hạ. Chúng tôi có thể đi rồi chứ?" nhanh chóng rút tay lại, tôi không muốn nhiều lời.

"Không được. Thu Nguyệt ~ trở về nói với Băng Ngọc, vị cô nương này, ta mang đi." Còn không đợi chúng tôi phản ứng, hắn đã trực tiếp điểm huyệt của tôi, chặn ngang hông bế tôi lên, vận khinh công nhanh chóng bay đi.

"Nhị tiểu thư ~~" Tiếng la đầy vẻ nôn nóng của Thu Nguyệt vang lên sau lưng chúng tôi.

Thật dễ hiểu là khinh công của tên này rất tốt, không lâu sau Thu Nguyệt liền bị hắn bỏ xa. Thật chẳng hiểu nỗi, ban ngày ban mặt ở đâu chạy ra cái tên phiền phức này chứ.

"Các hạ muốn dẫn tôi đi đâu? Chúng ta giống như không hề quen biết!!" Cố gắng giữ bình tĩnh, đánh giá tình huống trước mắt, lấy thực lực của bản thân đánh là chắc chắn không lại rồi. Chỉ có thể cố gắng thích ứng hoàn cảnh xung quanh. Nhưng có vẻ đối phương giống như không có ý định tổn thương tôi.

"Trước lạ sau quen không phải sao, bây giờ làm quen cũng đâu có muộn. Tại hạ gọi là Hường Diệu, còn cô nương tên gọi là gì? Đúng rồi, lúc này bảo bối gọi nàng là nhị tiểu thư, xin hỏi cô nương là tiểu thư nhà ai?" Hắn nghịch ngợm nháy mắt rồi nhỏ nhẹ hỏi thăm.

"Nàng ta chưa nói hết câu. Đầy đủ phải là nhị tiểu thư nha hoàn. Tiểu nữ tên là Sửu Nha. Các hạ vẫn chưa nói chúng ta sẽ đi đâu?"một câu trả lời nửa thật nửa giả.

"Sửu Nha? Tên không tốt, chờ hôm nào rãnh rỗi tôi lại tìm cho nàng một cái tên khác có ý nghĩa hơn. Tới rồi, nhìn xem ~~ nhà của ta." Ôm tôi đứng yên, Hướng Diệu ý bảo tôi quay đầu nhìn xem.

Thật lớn!! Kiến trúc trước mắt rất giống những lâm viên ở Tô Châu, bên trong nhất định rất xinh đẹp. "Cái kia...." Do dự không biết xưng hô thế nào, mà hắn giống như có thể đọc được suy nghĩ của tôi, cười nhẹ rồi nói:

"Gọi Hướng Diệu là tốt rồi, tới chúng ta vào trong thôi!!"

"Giải huyệt đạo, thả tôi xuống." Có chút e thẹn, cứ bị người ôm giống công chúa thế này thật sự làm tôi cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Thể trạng cơ thể của cô nương rất không tốt, vẫn để tại hạ ôm cô nương đi vào sẽ tốt hơn! Yên tâm đi, nàng rất nhẹ, nhẹ đến không thể nào nhẹ hơn được." Vừa nói hắn vừa từ từ đi vào bên trong. Hướng Diệu dường như rất quen thuộc đường đi nước bước trong nhà.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện