Sườn Xám Cùng Quân Trang

Chương 25


trước sau

Advertisement

Chương 25:
Thẩm Vân Cương lại bị đưa tới biệt thự của Molders, Klein ném cô vào đại sảnh rồi bảo cô chờ ở đây.
Cô ôm bộ váy đứng giữa đại sảnh, đợi gần một tiếng Molders mới xuất hiện.
Hắn sửa lại vạt áo, sau đó ngồi xuống ghế sô pha cách đó không xa, ra dấu: “Bắt đầu đi.”
“Tôi…… Có thể đi thay quần áo được không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Molders mặt vô cảm, dùng cặp mắt xanh nhìn cô một cái, “Cô có thể thay trực tiếp ở đây.”

“Tôi sợ sẽ làm bẩn mắt chỉ huy vĩ đại.”
“Hừ,” Molders không kiên nhẫn nói, “Đi đi.”
Thay quần áo xong, Thẩm Vân Cương bước ra, cô phát hiện có một thanh niên người Do Thái ở đây, cậu ngồi bên cạnh cây đàn piano đắt tiền trong góc đại sảnh, cẩn thận vuốt ve phím đàn.
Giai điệu du dương vang lên, Thẩm Vân Cương yên lặng lắng nghe. Phần đầu là khúc dạo nhẹ nhàng, sau đó là tiết tấu vui tươi, phần cuối mang âm hưởng hy vọng và tươi sáng.
Cho đến khi khúc nhạc kết thúc, Molders nói: “Chọn giai điệu này, bắt đầu múa đi.”
Đối với một người đã học múa nhiều năm như Thẩm Vân Cương, không khó để múa theo một đoạn nhạc ngẫu nhiên, nhưng với tiếng đàn piano thì vẫn là lần đầu tiên. Nghĩ đến việc mình muốn làm, bây giờ cô nhất định phải khiến Molders cảm thấy vừa lòng.
Cô gật đầu với người thanh niên Do Thái, ý bảo cậu có thể bắt đầu rồi. Khi đang ấp ủ cảm xúc ở khúc nhạc dạo, cô tình cờ thấy cậu thanh niên Do Thái đang run rẩy vì lo sợ bỗng trở lại bình thường khi chạm vào cây đàn piano.
Thẩm Vân Cương không có nhiều hiểu biết về piano, nhưng lúc này cô chắc chắn cậu là một nghệ sĩ dương cầm ưu tú. Nghệ thuật là nghĩ thông suốt, từ trong xương cốt của cậu toát ra nhiệt tình và yêu thương khiến những ngón tay như có ma lực.
Đế giày của tù nhân làm bằng gỗ, cứng đến đáng sợ, mà Vân Cương lại không có giày múa nên chỉ có thể để chân trần. Theo giai điệu piano, cô bắt đầu di chuyển.
Cô nhón mũi chân, vẽ xuống đất một vòng cung, sau đó tung tay áo ra. Tay áo như có hồn, những độ cung được tung ra đều tao nhã và hoàn mỹ, hơn nữa mỗi lần thu vào rất chính xác, có thể nói là nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn*.
*Nguyên văn là “Phiên nhược kinh hồng, uyển chuyển du long”: Đây là một câu thơ trong bài Lạc thần phú.
Molders thờ ơ nhìn, ánh mắt hắn dần dần chuyển xuống dưới. Mỗi khi cô xoay vòng đều lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh, dải lụa đỏ quấn quanh mắt cá chân, như ẩn như hiện, rất mê người.
Cô có một thân hình mảnh mai, nhưng khác với những tên Do Thái gầy gò trong trại. Thân hình có vẻ gầy yếu ấy tràn đầy sức mạnh bùng nổ, vòng eo thon nhỏ chỉ cần một tay là ôm được hết lại có thể uốn thành độ cung khó tin.

Tiết tấu càng nhanh, cô vung tay áo càng mạnh mẽ. Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, cô cúi xuống, hai tay dùng sức tung tay áo dài hai mét lên không trung.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kết thúc.
Vẻ mặt Molders vẫn như cũ, không nhìn ra được hắn có vừa lòng hay không. Cả cô và người thanh niên kia đều không dám lên tiếng, chỉ im lặng chờ hắn mở miệng.
“Tốt lắm.” Molders đứng dậy, sửa lại cổ tay áo, đi về phía cô, “Hôm đó sẽ có người ghi hình, đây là nơi cuối cùng phái đoàn đến tham quan, biểu hiện cho tốt.”
“Vâng.”
Bỗng Molders nâng tay lên, Thẩm Vân Cương theo phản xạ rụt cổ lại, cô cảm thấy đầu mình hơi nặng, giơ tay lên sờ, đó là chiếc trâm cài lúc trước cô đánh mất, quả nhiên bị hắn nhặt được.
Klein đưa cô và cậu thanh niên kia ra khỏi biệt thự, giao cho một binh lính, vội vàng đuổi bọn họ về trại.
Thẩm Vân Cương trợn mắt, cô có bảo không đi đâu, ồn ào cái gì. Cậu thanh niên Do Thái nhìn thấy vẻ mặt của cô, trộm cong cong khóe môi.
Tên lính ném người vào trại, bắt bọn họ quay về nơi ở của mình, trước khi tách ra, cậu thanh niên hỏi: “Cô không sợ à?”
Thẩm Vân Cương nhún vai nói: “Tất nhiên là sợ, nhưng sợ cũng vô ích, bọn họ sẽ không tha mạng cho anh bởi vì anh biết sợ đâu.”
“Tâm lý của cô vững thật đấy.”
“Không phải vậy.”

“Đúng mà.”
Thẩm Vân Cương thấy cậu nói tiếng Đức rất lưu loát bèn bảo: “Tiếng Đức của anh rất tốt.”
Đối phương cười khổ, “Tôi sống ở Đức, bố tôi được trao tặng huân chương vì đã chiến đấu hết mình cho tổ quốc trong Thế chiến thứ nhất, ông may mắn không chết trên chiến trường, nhưng lại chết trong trại tập trung của Đức, thật là châm chọc.”
Thẩm Vân Cương đang không biết nên tiếp lời như thế nào thì cậu thanh niên mỉm cười, nói: “Này, tôi đã nói cho cô biết lý do rồi đấy, hợp tác vui vẻ, hy vọng chúng ta có thể sống đến cuối cùng.”
Thẩm Vân Cương đáp: “Nhất định sẽ.”
Có binh lính đến tuần tra nên hai người tách ra.
Bây giờ đã thông qua sự kiểm nghiệm của Molders, Thẩm Vân Cương bắt đầu bí mật sửa đổi quần áo của mình.
Cô sợ tay áo dài hai mét chưa đủ bắt mắt nên quyết định thêu hai dòng chữ to bằng chỉ trắng ở đó.
“Rette uns!” và “Kinder Retten” (Cứu chúng tôi với! Hãy cứu những đứa trẻ. )
Cuối buổi tham quan cô sẽ tung nó ra để phái đoàn của hội Chữ Thập Đỏ biết, bởi vì đến lúc đó chắc chắc Nazi sẽ không cho bọn họ tiếp xúc với thành viên của hội, nên cô đã nghĩ ra cách này. Không phải bọn họ muốn “minh oan” sao? Cô sẽ vạch trần tất cả, khiến dư luận xã hội lại một lần nữa nổi sóng to gió lớn, nói với họ rằng những gì lan truyền bên ngoài không phải là tin đồn, hơn nữa chân tướng còn đáng sợ hơn lời đồn gấp trăm lần, đến lúc đó nói không chừng những người vô tội này sẽ được trả tự do, mà cô cũng có thể thoát được.
Cô chịu đủ rồi.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện